Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đến trưa, La Sắc Sắc gọi điện thoại nói là phải cùng Lý Quế Trân đi ăn cơm với
Giám đốc của khách sạn Lô Hồ, nhân tiện cũng là đi ‘thám thính’ tình hình của
khách sạn Lô Hồ luôn, một khi muốn “hạ thủ” với nó thì phải tìm hiểu kỹ lưỡng
mới được, không thì khó có thể làm gì được.
Đường Sinh cũng không có ý kiến gì, hắn với Ninh Hân, Vương Tĩnh cùng nhau đi
ăn cơm tiệm. Bởi vì quan hệ giữa Đường Sinh và Ninh Hân cứ vô tư bộc lộ trước
mặt Vương Tĩnh, cho nên bữa cơm trở nên rất thân mật, khi nói về một số tình
huống có thể xảy ra về sau, Đường Sinh cũng không ngại bày tỏ quan điểm của
hắn, kiến giải rất hợp tình hợp lý, khiến Vương Tĩnh ngẩn người ngồi nghe.
– Cậu đừng nói nữa, tiểu tử thối nhà cậu cũng lợi hại thật đấy, hiểu chuyện
đời quá nhỉ!
Lúc Đường Sinh đi rửa tay, Vương Tĩnh ghé tai hỏi:
– …Ninh Hân, sao cậu lại có thể quyến rũ được hắn ta chứ?
– Mình làm sao mà biết được? Cậu chẳng phải tự nhận là chuyên gia tình yêu
sao? Sao lại hỏi mình vấn đề này chứ?
– Là …Mình từ trước tới giờ đều luôn cho rằng mình cứng rắn hơn cậu, tình cảm
với người khác giới đã nguội lạnh từ lâu rồi, Hân này, truyền thụ cho mình ít
kinh nghiệm tán giai đẹp đi.
– Cậu cút đi cho tớ nhờ…nói nghiêm chỉnh nào, bài báo về Trần Quỳnh cậu phải
viết cho hay vào, tốt nhất là đưa cho hắn xem qua để chỉnh sửa lại.
– Ai…Mình nói không phải sao?
Vương Tĩnh lại thở dài, nói tiếp:
– Hắn ta còn chưa lên giường với cậu, cậu hà tất phải coi hắn ta như bảo bối
thế?
Ninh Hân nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Vương Tĩnh đáp:
– Cậu…được, hắn ta đã lên giường với tớ, đã lên giường tám lần rồi, thế đã
được chưa?
– Thật vậy sao? Mình sớm đã nhìn ra rồi mà, chỉ hôn môi thôi mà hai người
cũng làm cho cả quán cà phê đều nghe thấy, thật đúng là có một chút kỹ xảo đặc
biệt.
– Ừ, đúng vậy, cậu nhìn phát thèm à? Chúng tôi lần nào mà không hôn đến nửa
giờ chứ?
Ninh Hân nói.
Vương Tĩnh bắt đầu nghiến răng:
– Cậu thật là đồ lẳng lơ, chỉ biết đưa lưỡi ra cho hắn ngậm, thở hổn hểnmột
cách buông thả.
– Ừ, con người ta cũng phải có lúc phóng túng một chút chứ, Vương Tĩnh cậu
đang cắn tôi đấy à? Đến chiều, cậu mua hai cân chuối tiêu để về nhà ủ rượu
nhé!
– Cậu bớt đắc ý đi, Ninh Hân, mình có thể cho cậu nhìn thấy thủ đoạn của
mình, một tiểu tử thối, hắn có bãn lĩnh gì chứ?
Hai cô gái ra sức đấu khẩu nhau, còn Đường Sinh đang xả nước trong nhà vệ
sinh, đầu óc hắn đang vẩn vơ suy nghĩ về một chuỗi những sự việc sẽ phát sinh
sau này.
Không biết có phải là uống nước nhiều quá hay không, mà tiểu mãi chưa xong,
rồi còn có cảm giác như bên cạnh có ai đó đang nhìn mình nữa chứ, theo bản
năng hắn quay đầu lại, ồ, không thể trùng hợp như vậy được? Người đó….rõ ràng
là “Sử đại ca đẹp trai’ Sử Nghĩa Xương.
Sử Nghĩa Xương, trước đây cũng đã được nhắc tới, chính là kẻ mặt dày mày dạn
hay gây phiền toái cho Mai Chước, y chính là anh của Sử Nghĩa Quốc.
Có thể nói tên này với Đường Sinh là một cặp oan gia, bây giờ gặp nhau trong
nhà vệ sinh, cả hai cũng thấy bất ngờ. Điều khiến Sử Nghĩa Xương thấy bực mình
nhất chính là ngày hôm nay nghìn lần không nên, vạn lần không nên nhìn thấy
chim của Đường Sinh, thử nói xem, cái thằng tiểu tử này mới có mười bảy tuổi,
làm sao có thể nuôi được một con chim trắng như tuyết thế nhỉ?
Ah, nếu anh đây nhìn không nhầm thì ngay cả lông cũng không có, tự ti quá, xấu
hổ quá, thương tâm quá, ông trời thật bất công.
Các loại cảm xúc trong lòng Sử Nghĩa Xương cứ thế tuôn trào, đến nỗi Đường
Sinh phải xoay người nhìn y , ánh mắt của y vẫn còn đờ đẫn nhìn vào chỗ ấy của
hắn.
Đường Sinh thiếu chút nữa đã phá lên cười rồi, lúc mà Sử Nghĩa Xương tới, hắn
không kịp thu cái đó vào, y cũng đã nhìn thấy rồi, mình đã hiểu rồi, mình cũng
đã nhìn ra, mình biết tại sao y lại đỏ mặt, vì sao y lại xấu hổ, sao phải xấu
hổ tới mức đấy chứ?
Thế là, cái ấy của Đường Sinh bắt đầu run rẩy, đàn ông con trai mà, tiểu xong
là kiểu gì cũng run lên như thế đấy, phải vẩy cho sạch sẽ.
Ừ! Không những thế, lúc chào hỏi y thì đó là một cái run rất tự nhiên, muốn
nhìn à, mời, không thu phí, cũng giống như bể bơi công cộng ấy, toàn là chim
người, sợ ai mà không dám nhìn chứ? Đường Sinh rõ ràng là cố ý, để cho y có ấn
tượng sâu sắc đây mà.
– Oh! Đây chẳng phải là chú Sử sao? Thật trùng hợp, sao lại chạy đến đây ăn
cơm chứ? Đường Sinh cười nói tỏ vẻ thân thiết, cứ như được gặp lại bạn hiền
vậy.
Chạy đến đây ăn cơm à? Mày mới chạy vào nhà vệ sinh ăn cơm thì có!
Sử Nghĩa Xương khó khăn kìm lại ý định muốn đấm vào cái mặt tươi cười của hắn.
Y thầm nghĩ “Tên tiểu tử này là chủ của con Audi, không rõ là có thân thế như
thế nào, sau khi xảy ra chuyện lần trước, mình đã về nhà hỏi thằng em trai,
cũng đã được nghe nói một số tình hình của tiểu tử này, rất có thể là họ hàng
thân thích của “Đường Ức Vạn”, nếu đúng là như vậy, thì không thể đắc tội với
nó được, Đường Dục còn chẳng dám làm gì nó nữa là”.
Nhưng vào lúc này, Đường Sinh không lên tiếng, nhưng đó lại như một sự chế
giễu ngầm, khiến Sử Nghĩa Xương thấy phẫn nộ trong lòng.
– Là cậu à, tiểu huynh đệ, nói chuyện phải chú ý một chút, đây là nhà vệ
sinh, có một số cái không nên hỏi linh tinh…
– Ôi, tôi biết đây là nhà vệ sinh, có cái gì mà không thể hỏi chứ? Nhìn bộ
dạng hớn hở của chú Sử là tôi biết ngay chú ngày nào cũng đến nơi này, dù sao
cũng là ăn cơm nhà nước, ăn ở đâu cũng thế cả thôi? Đúng không? Chú Sử, ha ha…
Sử Nghĩa Xương cũng giả bộ ngây ngô, y cũng chẳng làm gì được với loại người
như thế này, thu cái ấy lại, cười lạnh một cái.
– Tiểu huynh đệ, nếu cậu không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thì sau này ra
ngoài xã hội chỉ e là gặp phiền toái đấy.
Y lên mặt ra vẻ giáo huấn Đường Sinh, trong đầu thực ra lại đang suy nghĩ về
con chim trắng như tuyết đó, mẹ nó chứ, mình hơn nó ít nhất cũng phải mười
tuổi, sao lại bé hơn của nó nhỉ? Tiểu tử này nuôi chim kiểu gì nhỉ? Mỗi lần đi
ăn cơm tiệm, nào là cái ấy của trâu, của lừa, của chó…các loại…mình ăn cũng
không ít mà.
Dân gian có câu “ăn gì bổ nấy”, đã ăn bao nhiêu là cái ấy mà tại sao không
thấy nó khỏe mạnh và lớn nhỉ?
Từ ánh mắt của Sử Nghĩa Xương, Đường Sinh có thể nhìn ra một số thứ, trong
lòng cũng biết được chim của mình đã không run rẩy một cách vô ích, để lại cho
người ta chút ấn tượng. Chú Sử này, tôi cũng chẳng rắp tâm gì đâu, chú cứ nhìn
chằm chằm cháu, cháu run để chú nhìn rõ, như vậy sau này chú có trở ngại tâm
lý , đừng trách cháu.
– Cảm ơn sự giáo huấn của chú Sử, rất có đạo lý, rất có đạo lý. Cháu xin ghi
lòng tạc dạ, không quấy rầy chú Sử ăn cơm nữa, hẹn gặp lại.
Sử Nghĩa Xương hết sức phẫn nộ, nhưng Đường Sinh đã kéo khóa quần và rời đi,
lúc sắp ra khỏi cửa còn vỗ vỗ mông.
Thật là có duyên, sau khi bọn Đường Sinh ăn cơm xong bước ra khỏi tiệm ăn, lại
giáp mặt Sử Nghĩa Xương.
Khi Sử Nghĩa Xương trông thấy hai cô gái đeo kính râm đi bên cạnh Đường Sinh,
y nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu tử này lợi hại thật! Đây là hai cô gái nào
vậy? Trông quen quen, đúng rồi, cái cô gái xinh đẹp kia chẳng phải là phóng
viên Vương Tĩnh của tờ báo buổi chiều sao?
Tuy không quen biết cô gái này, nhưng Sử Nghĩa Xương cũng được nghe nói về tên
tuổi của cô ta, cha y từng được cô ta phỏng vấn mà.
– Ai ya,…Chú Sử, trùng hợp quá đi, chúng ta thật là có duyên phận, chú ăn
xong rồi à?
Đường Sinh vẫn còn nhớ về chuyện ănuống lúc nãy.
Đường Sinh vừa nói vậy là Sử Nghĩa Xương liền nhớ ngay ra nhà về sinh, mẹ nó
chứ, làm sao lại liên hệ nhà vệ sinh với việc ăn cơm chứ?
Cùng đi với Sử Nghĩa Xương là mấy nam nữ thanh niên trạc tầm tuổi y, hình như
là đồng nghiệp của y, lúc này thấy Đường Sinh và y chào hỏi nhau thì họ chậm
bước lại, quan sát Đường Sinh và hai cô gái đeo kính râm đi sau hắn.
– Sao lại là cậu?
Sử Nghĩa Xương kêu lên một tiếng đầy buồn bực. Hôm nay có phải là gặp phân chó
không vậy? Lại gặp tên tiểu tử này ở đây.
– Ha ha …Vẫn là câu nói cũ, đó là do cháu và chú Sử có duyên phận.
Đường Sinh nhếch mép cười.
– Cậu có thể đừng gọi tôi là chú Sử được không? Tôi già như vậy sao?
Sử Nghĩa Xương chịu không nổi sự đả kích này.
– So với cháu thì già hơn nhiều, thật đấy, đuôi mắt toàn nếp nhăn, lại để
kiểu tóc già khằn thế kia xem ra phải đến bốn mươi tuổi ấy chứ.
Mọi người xung quanh đều cười ồ lên, một chàng trai đứng gần Sử Nghĩa Xương
cười ‘ha ha” rồi hỏi:
– Trưởng phòng Sử à, đây là ai?
Sử Nghĩa Xương tức giận cau mày nói:
– Đây là một học sinh của bạn tôi, được rồi, chúng ta đi thôi….
Người đó ‘ồ’ một tiếng, nhìn Đường Sinh nói:
– Anh bạn nhỏ, anh Sử của chúng tôi là cây cao đón gió, tuổi trẻ đầy hứa hẹn,
năm nay mới chỉ hai mươi lăm tuổi mà đã giữ chức trưởng phòng, nào phải bốn
mươi tuổi như cậu nói? Cũng không dám ăn nói hàm hồ, kiểu đầu tóc như vậy mới
có thể thể hiện ra phong độ của người lãnh đạo, cậu thì hiểu cái gì chứ?
Người đó vừa nói vừa nhìn Ninh Hân và Vương Tĩnh, ý là muốn đòi lại thể diện
cho Sử Nghĩa Xương, vừa nhìn người này là biết ngay một kẻ chuyên xu nịnh.
Sử Nghĩa Xương cũng không tự chủ được, đứng thẳng người, ưỡn ngực ra, chẳng
qua là y muốn tỏ vẻ trước mặt hai cô gái tuyệt sắc Ninh Hân và Vương Tĩnh.
Đừng nói là y, mà ngay cả mấy gã thanh niên đứng sau y cũng đi lên phía trước,
cứ như kiểu sợ hai mỹ nữ đeo kính râm không chú ý đến bọn họ vậy.
Ninh Hân và Vương Tĩnh đứng ở bên phải Đường Sinh, lúc này Vương Tĩnh mới lên
tiếng:
– Sao hình tượng của các lãnh đạo bây giờ đều xuống cấp kiểu như vậy cả hay
sao? Kiểu đầu này phải là cán bộ cấp Sở trở lên chứ. Chững chạc một chút thì
cũng không chải kiểu đầu này đâu nha.
– Ha ha…Chị Tĩnh, chị vẫn là người am hiểu về vẻ bề ngoài của các quan chức,
nói rất thâm thúy, trong ấn tượng của em, cán bộ cấp cao mới dám để kiểu đầu
tóc như vậy, tay chắp phía sau, ưỡn ngực ra dáng, như thế mới có phong độ lãnh
đạo. Chị nói xem. Bản thân một cán bộ cấp trưởng phòng nhãi nhép thì có gì
chứ? Chẳng là gì so với quan chức khác.
Mọi người lại cười rộ lên, Đường Sinh, Vương Tĩnh, người hát kẻ đệm đàn, khiến
mặt Sử Nghĩa Xương nóng ran lên.
Một cô gái đứng sau Sử Nghĩa Xương lúc này đã nhận ra Vương Tĩnh là ai, tiến
lên một bước nói:
– Ôi, chị là phóng viên Vương Tĩnh của báo buổi chiều đúng không? Tốt quá,
chị là thần tượng của tôi đấy, phóng viên Vương, tôi đặc biệt thích chuyên mục
truyền hình ‘đặc sắc báo buổi chiều hàng tuần’ do chị là chủ bút, tuần nào tôi
cũng đọc nó, tài năng văn chương của chị thật không tồi, tôi rất sùng bái chị,
cho tôi xin chữ ký nhé?
Ai, cô Vương Tĩnh này cũng không thể xem thường được, là chủ bút của chuyên
mục truyền hình, không chỉ có cô gái vừa rồi mà những người khác cũng đều nhận
ra thân phận của cô ta, hoàn toàn gạt Sử Nghĩa Xương ra một bên, cô ta là
phóng viên có tên tuổi, chắc chắn đã từng nhiều lần gặp mặt các quan chức lãnh
đạo, lời nói tất nhiên có lý , không ai có thể hoài nghi, mấy gã thanh niên
cũng tỏ vẻ thán phục, nói chen vào:
– Cho tôi xin chữ ký nữa nhé?
– Ai ai ai….Làm cái trò gì thế? Tránh ra một một bên, loạn hết cả lên…
Đường Sinh giơ cánh tay ra dẹp tất cả mọi người, nghiêm trang nói:
– Phóng viên Vương không thích hư danh, mọi người cũng không cần phải tỏ vẻ
tôn sùng như vậy đâu, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, tôi nói với mọi người
này, mọi người làm như vậy thì lãnh đạo của các vị như trưởng phòng Sử đây sẽ
thấy thế nào?
Sử Nghĩa Xương cũng chỉ còn biết đờ người ra, “lãnh đạo’ hai chữ này đang chế
giễu hắn, mẹ, tao là lãnh đạo sao?
Y không nói lời nào, quay đầu bước đi, mấy kẻ thuộc hạ lúc đó mới phát hiện ra
là mình biểu hiện hơi thái quá, thè lưỡi, vội bước theo sau.
Ninh Hân và Vương Tĩnh thì cười nghiêng ngả, đến mức như đứng không vững.
– Ôi, tiểu tử xấu xa nhà cậu, cái tên họ Sử có thù với cậu à? Sao mà cứ chế
giễu người ta như vậy?
Hai cô đều nhìn ra ý đồ của Đường Sinh, dùng mồm mép để đâm chọc người ta đây
mà.
Đường Sinh bĩu môi:
– Chị Hân, cái tên đó lúc nào cũng dương dương tự đắc, thường gây phiền toái
cho cô giáo Mai, em vừa nhìn thấy y là thấy điên tiết rồi.
Vương Tĩnh lại cười, cô đưa cánh tay ra vỗ vai Đường Sinh:
– Đừng như thế, đừng có tức giận loạn lên như thế, lại gặp rắc rối đấy, chị
Hân của cậu không thương cậu, thì chị đây thương cậu, đi thôi nào.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi