Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 117: Hãy tin là tôi trong sáng – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 117: Hãy tin là tôi trong sáng

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Cách cái cửa sổ sáng rực, Ninh Hân có thể nhìn thấy Vương Tĩnh và Đường Sinh
đang đứng trong bãi đỗ xe nói chuyện, Vương Tĩnh khoe dáng người cao lớn hình
chứ S cực kỳ bắt mắt trong ánh nắng tươi sáng dưới bầu trời trong trẻo, từ xa
có thể nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền tươi như hoa của cô.

Trước lúc lên xe, Vương Tĩnh còn hướng về phía cửa sổ nhìn Ninh Hân dùng tay
ra hiệu OK, động tác ra hiệunày có chứa hàm ý.

Ninh Hân cắn răng, theo những gì cô hiểu về Đường Sinh, hắn không phải là
người tùy tiện, nếu không thì đã gặp tai họa từ lâu rồi, còn Vương Tĩnh cũng
là giả dạng ‘miệng cọp gan thỏ’, không phủ nhận lời lẽ của cô sắc bén, tác
phong phóng khoáng, nhưng hành động của cô làm mình cảm thấy không an tâm.

Trên thực tế, mấy năm qua, Vương Tĩnh vẫn độc thân, số người theo đuổi cô đã
hơn một tá, nhưng mà không có ai lọt vào mắt cô.

Cha mẹ của Vương Tĩnh đều là nhà kinh doanh, trong nhà có tiền, nhưng mà hôn
nhân của cha mẹ lại không hòa hợp, bây giờ cha cô đang kinh doanh ở phía nam
sông Trường Giang, lại càng quanh năm ở bên ngoài không về nhà, bên này còn ba
người là cô, mẹ cô và em trai. Mẹ cô là nhà kinh doanh ở thị trường thương mại
Giang Lăng, là nữ doanh nhân nổi tiếng, em trai Vương Hổ là một tiểu phú gia,
nói một cách chính xác, phải gọi là đứa con phá của.

Những thông tin này Đường Sinh cũng có nhớ một chút, nhưng mà cả đời chưa từng
tiếp xúc một cách thân mật với Vương Tĩnh, cho nên không phải rất rõ nét.

Nghĩ đến những chuyện này, Ninh Hân liền rút điện thoại gọi cho Vương Tĩnh:

– Ôi…nói chuyện chính là được rồi, tý nữa tôi xuống…

Vương Tĩnh hét một tiếng

– Được rồi, tôi sẽ không để cô thất vọng

Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, đứng một bên Đường Sinh không hiểu ra sao cả,
nghe không hiểu cô nói cái gì, hắn lại cầm lấy tờ báo cẩn thận xem lại một
lần, trong đầu cân nhắc, chuẩn bị, đặt kế hoạch, vẻ mặt nghiêm túc, thể hiện
sự chín chắn lẽ ra không thể có được ở cái tuổi thiếu niên này., Vương Tĩnh
cũng yên lặng quan sát hắn, không nói lời nào.

Cô cũng kìm nén không nói chuyện, cô muốn thử một chút xem chàng trai bảnh bao
thanh lịch có vẻ không tầm thường này có bị cám dỗ trước sự hấp dẫn và quyến
rũ củacô gái đẹp ‘ Hãn Mã phương bắc’ có dáng điệu tha thướt họ Vương, bèn cố
ý ưỡn ngực rất cao, theo nhịp thở của cô, bộ ngực cũng rung rinh, rung rinh…

Sau vài phút, trong lòng Vương Tĩnh có một chút thất vọng, trong trí tưởng
tượng của cô, tình huống bị cám dỗ không ngờ lại không xảy ra, ô…cậu bé bảnh
bao thẹn thùng? Hay là có cảm tình sâu sắc với Ninh đại cảnh hoa? Ngươi đã
từng thấy biển không nghĩ gì đến sông, không ở núi Vu (1) không phải là mây?

Bà già ta đây thiếu sức hấp dẫn đến như vậy ư? Ngay cả một tên nhóc xấu xa
mười tám tuổiphóng túng luôn suy nghĩ về chuyện quan hệ nam nữ mà cũng không
hấp dẫn được? Nghĩ đến em trai Vương Hổ của mình, không biết đã làm tan nát
đời bao nhiêu thiếu nữ đàng hoàng, so sánh với em trai mình, cậu bé bảnh bao
này là thánh nhân à?

Càng như thế này càng có thể xóa bỏ một số dục vọng tiềm tàng của Vương Tĩnh,
Ninh Hân, cô không thừa nhận hắn là bạn trai của cô, vậy thì đừng có trách chị
đây đùa giỡn với hắn, những ý niệm này hiện lên trong đầu, trong lòng của
Vương Tĩnh cũng gợn sóng, trái tim cũng đập mạnh lên.

Quả thực, cô thích bộ dạng của những gã bảnh bao trẻ tuổi, cô từng ảo tưởng ôm
những gã bảnh bao như thế này vào ngực, nâng hai má hắn cho hắn uống sữa, vừa
liên tục nói những câu tình tứ, chị sẽ thương em, em phải ngoan, phải nghe
lời, hàng ngày chị sẽ mang sữa cho em, những suy nghĩ này không hiểu sao lại
hiện lên trong đầu của Vương Tĩnh, cô lại YY (2) trước Đường Sinh.

Mỗi người đều có những ý nghĩ xằng bậy của riêng mình, chỉ là không dễ dàng
biểu hiện ra ngoài thôi, Vương Tĩnh là một cô gái đẹp có đầu óc bệnh hoạn như
thế, đưa cho cô hai cân chuối, một đĩa thịt heo, cô sẽ ngoan ngoãn tận tình
rong chơi trong thế giới đầy dục vọng của bản thân mình, nhưng mà ngoài mặt cô
hết sức nghiêm nghị, quang minh chính đại, thiêng liêng không thể xâm phạm, sự
mục nát trong lòng của cô cũng chỉ có Ninh Hân mới biết rõ, không có người thứ
hai biết được.

Lúc này Đường Sinh trông như một đứa trẻ ngoan, mặt mũi thanh tú, càng nhìn
càng khiến người ta yêu thích, giống như chàng Bảo Ngọc sống giữa một đám mặt
hoa da phấn trong Hồng Lâu Mộng, lúc thì dáng vẻ ngoan hiền như thế này, một
khi gặp chuyện liền biến thành súc vật, hoàn toàn thay đổi.

Há hốc miệng, ngay khi Vương Tĩnh chuẩn bị từ bỏ sách lược ‘lấy tĩnh chế động’
chủ động khiêu gợi anh chàng bảnh bao này thì bỗng chuông di động reo lên.

Nhưng mà lần này là điện thoại của Đường Sinh, hắn mở nắp điện thoại nah6n5
cuộc gọi:

-…Ồ, là Bí thư Lý, tìm tôi có việc gì không?

-…Đường Sinh, là như thế này, La Sắc Sắc vừa gọi điện cho tôi, nói có chuyện liên quan đến tờ báo buổi sáng Giang Lăng…

Đường Sinh vừa nghe trong lòng đã có tính toán rồi, đây là do việc mình chuẩn
bị nói chuyện với Lý Trọng Phong, Sắc Sắc tỷ đúng là trợ thủ đắc lực, đã đoán
được rồi, hắn nghĩ chắc là sau khi cô rời đi đã mua một tờ báo buổi sáng để
xem? Cô nàng xinh đẹp này rất cẩn thận, quá am hiểu ý của người khác.

– Bí thư Lý, về bài báo buổi sáng, ông nên giới thiệu cho thư kí Đại xem…

– Ừ, tôi hiểu rồi, tôi đã soạn một số tờ báo buổi sáng, còn về những chuyện
khác, cậu còn có cái gì muốn nói nữa không?

Bây giờ Lý Trọng Phong đã học khôn rồi, luôn có thái độ vâng vâng dạ dạ với
Đường Sinh điểm yếu lớn nhất đã bị vị thiếu gia này nắm giữ, không nghe lời
liền thập tử nhất sinh, ông ta không dám đánh cuộc, cũng không muốn đánh cuộc,
tiền đồ cả đời đều đặt trong tay cậu ấm này, ngoan ngoãn nghe lời hắn đi.

– Ừ, còn nữa, chính là tờ báo tối nay, ngày mai ông cũng phải thu thập một
bản đưa cho ngài bí thư xem qua…

– Được rồi…Đường Sinh, còn có một tin báo cho cậu, khách sạn quốc doanh‘ Lô
Hồ’ ở Giang Lăng có thể cho tư nhân nhận thầu.

Lông mày của Đường Sinh dựng lên:

– Lần trước không phải nói chuyện rõ ràng rồi sao? Không được à? Khách sạn Lô
Hồ này là tài sản của ai? Tôi nhắc lại, cái tôi muốn không phải là quyền nhận
thầu, là quyền tài sản, phải mua về, rõ chưa? Một chút chuyện này ông làm
không chắc chắn sao? Như thế này làm sao tiếp tục được?

Giọng điệu của cậu ấm lại kiêu ngạo trở lại, cái mụn ở trên trán rất uy thế
vắt lên, đến Vương Tĩnh đứng một bên cũng chau đôi mày thanh tú. Úi, gã bảnh
bao này đang nói chuyện điện thoại với bí thư Lý đấy ư? Đối phương cũng đủ
gấu, nhưng lại ăn nói khép nép với một tên tiểu tử thối.

Cô không căm phẫn thay cho ‘Bí thư Lý’, nhưng mà nhìn gương mặt uy nghiêm của
Đường Sinh và làn ánh sáng từ trong đôi mắt sáng quắc,cô lại ngẩn ra… Ồ…không
cần phải nói, tên tiểu tử thối này vẫn có điểm hấp dẫn người khác, trong cử
chỉ lại lộ ra khí thế ung dung.

Giọng điệu của hắn lớn thật đấy, muốn mua quyền tài sản của ‘ Lô Hồ’? Chuyện
này làm sao mà có thể? Lô Hồ là một khách sạn quốc doanh ở Giang Lăng, là tài
sản của Cục du lịch của thành phố Giang Lăng, trước mắt đang ở trong tình
trạng kinh doanh kéo dài hơi tàn, mỗi năm phí nhận thầu cũng đưa về đó.

Nhưng mà không ngờ hắn lại muốn có quyền sở hữu nó, việc này có khác nào muốn
rútxương sườn của nhóm lãnh đạo đương nhiệm của Cục du lịch, có thể bán sao?

Lại thấy Đường Sinh ừ ừ hai tiếng liền dập máy, trong lòng Vương Tĩnh bắt đầu
nghi hoặc, tên tiểu tử thối này xuất thân từ đâu?

– Chị Tĩnh, tôi nghe chị Hân nói chị và cô ấy có quan hệ rất tốt, liên quan
đến chuyện tờ báo sáng nói, tôi nói một chút ý kiến…

Vương Tĩnh tiếp tục lái xe, gật đầu:

– Có thể, nhưng mà tôi có thể hỏi cậu trước, bí thư Lý, thư kí Đại, chỉ ai
đấy?

– Cái này, tôi không trả lời được, chị Hân đã dặn dò qua, có một vài lời có
thể nói, có một số lời không thể nói, chị Tĩnh phải cảm thông một chút.

Vương Tĩnh hét lên một tiếng, ngươi không nói? Ngươi không nói ta không giúp
ngươi làm việc đâu.

– Báo chiều đăng lại bài báo này phải trải qua sự xét duyệt sửa chữa của chủ
biên, có một số bài đề cập đến nội dung chính trị mẫn cảm không thể gác lại
được , bởi vì tờ báo chiều chủ yếu là đề cập đến sự vui chơi giải trí trong
cuộc sống.

Đường Sinh cười không tiếp lời, hắn không vội chút nào, vị phóng viên mục nát
này là bạn thân của Ninh Hân, có tình huống gì tự nhiên có Ninh Hân ra mặt xử
lý công bằng, bản thân hắn không cần lo lắng bận tâm, chỉ có điều muốn dặn dò
thì nên dặn dò:

– Chị Tĩnh, Tổng biên tập của chị xét duyệt bản thảo, tôi cũng không giúp gì
được, tôi liền đưa ra kiến nghị của tôi, trên cơ sở của bài báo, lúc đăng lại
nchị lại thêm vào một vài bình luận sắc sảo.

Vương Tĩnh nhíu mày,hắn định gây sự ư? Bố của Ninh Hân và Bí thư Quận ủy đang
đối kháng, tuy nhiên bây giờ xem ra ông ta đã chiếm thế thượng phong, Trần Tú,
tình nhân của Bí thư Triệu đang bị Ninh Hân ngầm điều tra, chỉ sợ rằng không
lâu nữa sẽ có vụ bê bối được đưa ra ánh sáng, hiển nhiên bài báo bình luận này
chỉ là màn mở đầu.

– Úi chà, cậu nói cậu mới lên lớp mười một, những chuyện của người lớn này
cậu mò mẫm tham gia vào làm gì? Cha cậu là ai? Nói cho tôi nghe chút đi.

Vương Tĩnh cố không để ý đến chàng trai bảnh bao này, trong lòng vẫn còn cân
nhắc rốt cuộc Ninh Hân và cậu thiếu niên này có quan hệ gì?

Đường Sinh cười gượng:

– Cha tôi…chỉ là một công chức mà thôi, chị Tĩnh, chị đừng làm tôi sợ, tôi
hơi nhát gan.

– Giả vờ ít thôi, nói cho cậu biết, có phải Ninh Hân lén lút nuôi dưỡng cậu
không? Dáng vẻ anh tuấn của cậu cũng không tệ lắm.

– Kìa, chị thấy tôi giống con vịt con lắm sao?

Đôi mắt Đường Sinh lộ vẻ phẫn nộ, cô nàng Vương Tĩnh thô lỗ này vô cùng thú vị
mà.

– Cũng không sai biệt lắm, cậu tưởng rằng tôi không nhìn ra sao? Nói nhỏ chị
nghe đi, lông con chim nhỏ của em dài chưa?

– Cái này…ờ, vẫn, thật sự vẫn chưa dài…chị đoán đúng rồi!

Đường Sinh ra vẻ vừa xấu hổ lại vừa‘ngây thơ’.

Vương Tĩnh không nhịn được cười rộ lên:

– Cậu nói thật đấy chứ? Cậu làm tôi cười chết mất…Làm gì có chàng trai mười
tám tuổi nào lông chim không dài chứ? Tôi không tin, nào, để chị sờ một chút
để kiểm tra xem nhé!

Lúc này cô dần dần nhập vào cơn mộng đẹp, bản tính mục nát trong xương bộc lộ
ra.

Bản năng của Đường Sinh là kẹp chân lại, toàn thân nghiêng sang một bên, kìa,
mình gặp phải nữ lưu manh sao? Không ngờ lại mãnh liệt đến như vậy?

– Đừng, chị Tĩnh, nơi này là trụ sở của chi đội cảnh sát đặc công, nếu giở
trò lưu manh sẽ bị vứt vào phòng tạm giam đấy.

Vương Tĩnh nằm sấp xuống tay lái cười như điên, bộ ngực lớn phập phồng một
cách mạnh mẽ, ép vào mép dưới tay lái, không ngừng biến đổi đủ loại hình dạng,
Đường Sinh nuốt nước bọt, lúc trước cứ cho rằng La Sắc Sắc là cấp của vú em,
nhưng so sánh với Vương Tĩnh, thì nhỏ hơn một con số rồi.

– Cậu thật biết đùa, chị thích cậu, nghe Ninh Hân nói cậu học ở một trường
cấp ba ở Giang Lăng? Tôi có một người em trai trạc tuổi cậu, ở Giang Quý.

– Quý tộc Giang Lăng?Xem ra thân thế của chị Tĩnh rất cao trọng, xuất thân từ
danh môn thì phải?

Thực ra Đường Sinh biết nhà Vương Tĩnh giàu có.

Lúc này Vương Tĩnh mới cười không ngớt, vỗ vỗ ngực nói:

– Chưa nói tới danh môn, tiền thì có, cậu thích tiền không?

– Cái này…có thể thích, có ai cho rằng tiền quá nhiều đâu? Mọi người bôn ba
suốt ngày, không phải là vì tiền sao?

– Ừ, đây là câu nói thật, Ninh Hân dùng xe Infiniti bao cậu hả? Tôi dùng BMV,
cậu cũng chăm sóc tôi được không?

Đường Sinh mắt trợn trắng:

– Chị Tĩnh, tôi trân trọng nói rõ chuyện này, tôi thực sự không phải là một
con vịt nhỏ, xin hãy tin tôi là trong sạch.

Vương Tĩnh tiếp tục cười vô tư, cô lại vỗ vỗ ngực mình:

– Úi chà, vừa nãy cậu có nhìn trộm chỗ này của tôi không?

– Hình như là không có thì phải?

Mở to mắt nói dối đi, cái này không thể thừa nhận được, dù sao Đường Sinh cũng
sẽ không đỏ mặt.

Không có sao? Cậu là thằng khốn kiếp… Tôi dám chắc là là cậu vờ vịt.Vương Tĩnh
tức giận, đưa bàn tay véo vào người Đường Sinh.

– Đừng, đừng, đừng…Ninh Hân đến rồi kìa…

Đường Sinh đưa hai tay che lại, quả nhiên Ninh Hân đi ra từ cửa phòng của cảnh
vụ ở lầu lớn.

Ninh Hân xuống lầu chạy đi sắp xếp một chút công việc hôm nay, cô biết, Vương
Tĩnh không đùa giỡn với anh chàng bảnh bao này là không phù hợp với tính cách
của cô, nhưng nghĩ một chút xem, cái tên Đường Sinh kia có thể đùa giỡn sao?
Cái cô Vương Tĩnh kia sẽ không mất nhiều thời gian để phát hiện ra bản thân
mình như dê bị đưa vào miệng cọp.

Ngoài ra, Ninh Hân không nghĩ Đường Sinh bị nhà báo họ Vương có tư tưởng mục
nát này dụ dỗ, bộ dạng ăn chuối của cô ta làm người ta quá sợ.

(1) Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp
thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du
ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm
ngủ dưới chân núi Vu Sơn.

Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da
phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô
cùng thỏa thích.

Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:

– Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?

Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:

– Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường,
vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở
thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương
Đài.

Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn
thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc
vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu
Triên Viên.

Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc
nghe. Vốn là một danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú “Cao Đường” để
ghi lại sự tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn:

Tiên vương du Cao Đường

Đái nhi trú tầm.

Mộng kiến nhất phu nhân viết: Vi Cao Đường chi khách,

Văn quân du Cao Đường

Nguyện tiếm chẩm tịch,

Vương nhận hạnh chi

Khứ nhi tử viết:Thiếp tại Vu Sơn chi dương

Cao Khâu chi trở

Triệu vi hành vân

Mộ vi hành vũ.

Tạm dịch:

Tiên vương dạo Cao Đường

Mỏi mệt ngủ ngày

Mộng gặp một đàn bà nói:”Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn,

Đến Cao Đường làm khách

Tin vua dạo Cao Đường

Nguyện dâng chăn gối”Vua nhận yêu nàng,

Khi đi nàng nói:”Thiếp ở đỉnh núi Vu Sơn

Cao Khâu hiểm trở.

Sớm đi làm mây

Chiều đi làm mưa”.

Trong bài “Thanh Bình điệu” của thi hào Lý Bạch đời nhà Đường, có câu:

Nhất chi nùng diếm lộ ngưng hương,

Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường.

ạm dịch:

Đầu cành sương đọng ngát hương đông.

Mây mưa Vu Giáp nỗi đau lòng.

Ở đây Vương Tĩnh nghĩ Đường Sinh đã có Ninh Hân, đã được “hưởng thụ” vẻ đẹp
của cô rồi nên “miễn nhiễm” trước sự quyến rũ của mình.

(2) YY: chỉ chuyện liên quan đến tình dục, quan hệ ham nữ, chẳng hạn truyện YY
là truyện trong đó có nhiều đoạn miêu tả cảnh quan hệ nam nữ.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.