Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh cũng không biết việc mình bị theo dõi, hơn bảy giờ tối, hắn lại đi
dạo, và ăn cơm tối.
Phía ngoài ngõ Lão Đường là phố lớn, là đường chính của thành phố Nam Kinh,
hai bên đường đều là tiệm ăn đêm treo đèn sáng, Đường Sinh vừa đi xem, tiện
thể tìm một quán cơm vào ăn, thì thấy chuông điện thoại vang, rút ra nhìn thì
ra là Đường Dục.
– Thế nào? Đập chiếc Mercedes-Benz bác thấy xót của lắm sao? Bác có thể đi tố
cáo Bí thư Đường đấy!
– Cậu Sinh, một chiếc xe đáng mấy tiền? Tôi để bụng sao? Ấy, tôi gọi là muốn
mời cậu ra đây ngồi chơi.
– Ngồi chơi à? Được rồi, bác nói chỗ đi, cháu đến ngay.
– Được, Cậu đến Giang Lăng Nhân đi, tôi ở đây chờ.
Đường Sinh cũng không nói gì thêm, cúp điện thoại, bắt tắc xi ven đường đến
Giang Lăng Nhân.
Giang Lăng năm 2004, có một trung tâm tập thể hình nổi tiếng, tên là Giang
Lăng Nhân.
Từ thời kháng chiến, người Giang lăng có tiếng là nhanh nhẹn dũng mãnh, tiếng
lành truyền ra ngoài, cái tên trung tâm tập thể hình “ Giang Lăng Nhân” cũng
bắt nguồn từ đó, mức phí ở đây tương đối cao, mà không phục vụ khách lạ, tất
cả đều là hội viên.
Thấp nhất là “ Hội viên tháng”, sau là “ Hội viên quý”, cuối cùng “ Hội viên
năm”, còn có một loại hội viên vĩnh viễn là “Hội viên kim cương”, nhưng người
ta không quan tâm đến tính vĩnh viễn của nó, đó chỉ là một hình thức vinh danh
khách hàng, số lượng có hạn.
Đường Dục không phải là hội viên của Giang Lăng Nhân, nhưng ông ta là một
trong những cổ đông của Giang lăng Nhân.
Bên trong Giang Lăng Nhân khá xa hoa, quy cách không giống với khách sạn, nói
cách khác, đây là trung tâm kinh doanh việc nghỉ ngoi, thư giãn, chỉ chú trọng
tới dịch vụ tập thể hình, các dịch vụ khác giống nơi khác cũng không ít, phòng
hát Karaoke, quán bar, quán Café, quán trà, bể bơi, phòng Tổng Thống, phòng
Hội nghị, nhà ăn, v.v… đầy đủ mọi thứ, chất lượng phục vụ thì miễn bàn.
Trong kí ức của Đường Sinh hắn còn nhớ rất rõ, kiếp trước mình thường xuyên ở
tại Giang Lăng Nhân, mỗi ngày đều có các cô gái đẹp khác nhau phục vụ, bọn họ
không muốn phục vụ người ngoài, nhưng chấp nhận phục vụ khách quen, cổ phần ở
Giang Lăng Nhân trên danh nghĩa là của Đường Binh, là do Đường Dục chuyển cho
anh ta, hoàn cảnh Giang Lăng Nhân rất phức tạp, nhưng tại thành phố Giang Lăng
này, cơ bản chẳng ai dám động đến nó.
Mấy người đeo kính đen đứng trước cửa Giang Lăng Nhân chờ Đường Sinh, thấy hắn
bước ra khỏi tắc xi, liền vội vàng ra đón.
– Anh Sinh, anh Sinh, em là Đường Tam Thải, chuyện ngày hôm nay, anh đừng để
bụng nhé!
Đường Sinh liếc mắt nhìn thấy mặt anh ta vẫn còn hơi sưng đỏ, cười thầm, khẽ
nói một cách hờ hững:
– Không sao.
Hắn không thích cách ứng xử của tên này, cái tên của hắn ta cũng rất vớ vẩn,
lại gọi “Đường Tam Thải” (1), làm hỏng tác phẩm nghệ thuật hết.
(1) Đường Tam Thải có nghĩa là “Gốm màu đời Đường”
Cái tên Đường Tam Thải và con trai của Đường Dục là Đường Binh có mối quan hệ
ít nhiều, hai người câu kết với nhau, không đếm xuể đã làm bao nhiêu việc xấu,
kiếp trước, khi Đường Sinh làm Nhị Thế Tổ ở Giang Lăng, tên này và Đường Binh
là tay trái, tay phải của hắn, bao nhiêu nghiệp chướng là do hai người bọn họ
tạo nên.
Nghĩ đến đó, Đường Sinh hận đến nghiến răng, nhưng giả vờ như không biết anh
ta, để sau này từ từ trừng phạt cái tên lạm quyền này…
– Ông chủ Đường đã ở nhà ăn chờ anh Sinh rồi, mời đi lối này, xin mời.
Đường Tam Thải mang vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, đưa tay mời Đường Sinh đi lên
phía trước.
“Giang Lăng Nhân” cao tới 22 tầng, là một trong những biểu tượng kiến trúc của
thành phố Giang Lăng, tràn đầy hơi thở thời đại mới, Đường Sinh nhìn lướt qua,
tự nhủ:
” Đã lâu không gặp, Giang Lăng Nhân, ta đã quay lại rồi…
Lúc này trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc.
Sau khi vào thang máy Đường Tam Thải thấy phản ứng của Đường Sinh, không dám
chủ động sủa bậy câu nào.
Dẫn hắn nhanh đi tới nhà ăn, trên đường gặp toàn các nữ nhân viên xinh tươi ăn
mặc gợi cảm, trong lòng Đường Sinh ít nhiều nhớ lại một thời, mơ mơ màng màng,
như chìm trong giấc mộng, mà tất cả đều qua 20 năm tuổi trẻ.
Trong nhà ăn chỉ có một mình Đường Dục, sau khi Đường Tam Thải dẫn Đường Sinh
vào tới nhà ăn, anh ta liền lui ngay.
Bàn đã đựoc dọn xong, Đường Sinh coi như chẳng có việc gì, cười :
– Thật ngại quá, bác Đường, hôm nay lỡ tay làm hỏng đồ của bác, tính toán bao
nhiêu, cháu bồi thường 100 tệ.
Rõ ràng là hắn lấp liếm cho qua chuyện. “Bồi thường? Lấy giấy lộn mà bồi
thường à? Thiếu gia đây hết sạch tiền rồi, ngay cả tờ một trăm tệ cũng không
có!”
– Ấy… nguời anh em vui tính quá, chỉ đập vỡ cửa kính xe thôi mà, cậu mà đốt
nó cũng chẳng cần đền, ngồi xuống đi,,, đừng để bụng chuyện này, tôi gọi cậu
tới đây chỉ muốn cùng ngồi xuống nghe cậu nói về việc giải quyết vụ giả phóng
mặt bằng ở ngõ Lão Đường.
Chuyện xảy ra hồi chiều, Đường Sinh hiển nhiên là vì vụ ngõ Lão Đường mà nổi
giận, cho nên Đường Dục cho rằng đây không thể là tâm trạng nhất thời của một
tên nhóc, có lẽ bí thư Đường nhờ con của ông ta truyền đạt chỉ thị cho mình,
dù không chắc chắn cũng không thể bỏ qua.
– Bác Đường, bác giầu như thế, thì cháu cũng không khách khí… về việc giải
phóng mặt bằng ngõ Lão Đường tôi cũng nghe người ta nói qua, rất khó thực hiện
việc tái định cư, mọi người không chấp nhận, cháu nghĩ bác có thể xử lí đựoc
việc này.
– Cậu không nắm rõ tin tức thì phải, , tuy công ty bất động sản Giang Dục
trúng thầu, nhưng Ủy ban nhân dân cấp tiền rất hạn chế, vốn của tôi luân
chuyển không linh hoạt, sau khi giải phóng mặt bằng phải đầu tư xây mới, việc
nào cũng cần đến tiền, rất khó xoay.
Đường Dục nói những lời đó cũng là giải bày sự khó khăn của mình, và ông ta
đãtìm gặp bí thư Đường vài lần nhưng không được nên phải nhờ Đường Sinh truyền
đạt hộ.
Nhưng ông ta không biết, Đường Sinh – con của bí thư Đường cũng không gặp được
bố, thậm chí gọi điện ông cũng không bắt máy.
Lúc ăn cơm, trong lòng hai người đều có tâm sự riêng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đường Sinh cũng biết, muốn Đường Dục bỏ tiền ra giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão
Đường, thì phải cho lão thấy được cơ hội kiếm tiền, bằng không với bản chất
của lão sẽ không để cho ai sắp xếp, đừng nói là mình, đến cha mình là bí thư
Đường ở đây cũng không thể chi phối lão.
Xem ra vẫn phải suy nghĩ kĩ, cân nhắc để tìm một giải pháp toàn vẹn đôi đường
để đối phó với lão cáo già này.
Trong mắt thương nhân chỉ có cái lợi, một khi anh ta không nhìn thấy cái lợi,
thì cũng không cách nào miễn cưỡng anh ta làm, Đường Dục là một người như vậy.
Ăn bữa cơm này, coi như xí xóa việc đập xe, Đường Dục nhận thấy, tiểu tử này
có giá trị lợi dụng, có thể dựa vào hắn mà tiến lên, ai bảo cha của hắn là bí
thư Đường? Nhưng lúc này tiểu tử đang khá bất mãn với mình.
Việc không vui hôm nay, cũng không phù hợp để nói về việc tiếp theo làm gì,
thấy cơm đã ăn gần xong, Đường Dục liền đưa một tấm thẻ cho Đường Sinh:
– Cậu Sinh, cái này cậu giữ lại mà dùng, đây là thẻ hội viên kim cương của
Giang lăng Nhân, thoải mái hưởng thụ đi nhé.
Đường Sinh nhận thẻ, nhìn lão với ánh mắt mang hình viên đạn:
– Bác Đường, không có công không dám nhận lộc, có phải có việc gì nhờ cháu
giúp không?
“Ài, hôm nay không nói chuyện này, tôi vẫn còn có viêc, cậu cứ tùy hứng vui
chơi ở Giang Lăng Nhân đi.
“Đêm taxi “của Giang Lăng Nhân là sàn nhạc lộng lẫy nhất nhưng không quá đông
người và mấy chỗ khác cùng mở loại hình này không thể so sánh với nó được, nơi
đâyrất sang trọng, chỉ cách quán bar yên tĩnh một cánh cửa , mệt thì có thể
sang bên quán bar nghỉ ngơi.
Bên quầy rượu, Ninh Hân đang ngồi trên một chiếc ghế xoay cao, tay đang lắc ly
cốc tai.
Lỗ tai bên phải của cô gắn tai nghe nhỏ, bên cạnh cổ áo T-shirt trang trí bằng
một bông hoa đẹp là một micro cỡ nhỏ.
Cô vừa mới nhận được báo cáo của nhân viên theo dõi Đường Sinh, nói Đường Sinh
đã tới Giang Lăng Nhân.
Sở dĩ Ninh Hân cho người theo dõi Đường Sinh, thật ra không có ác ý, mà vì hắn
đập bể xe của Đường Dục, không thể đảm bảo là Đường Dục không giở trò gì với
hắn, nên theo dõi một chút, thậm chí còn giám sát luôn cả cuộc đối thoại của
bọn họ trên bàn ăn.
Việc này đối với Ninh Hân không phải khó khăn gì, có thể gắn thiết bị nghe
trộm dưới bàn.
Bản thân cô cũng là hội viên kim cương của Giang Lăng Nhân, chỉ có điều “ Hội
viên” này chỉ là phương án của Đảng ủy thông qua, bởi vì có vài vụ án có liên
quan tới một số vị quyền chức ra vào Giang Lăng Nhân, để có thể thám thính tin
tức mà ít người biết, thẻ hội viên rất hữu dụng, vừa hay một trong những cổ
đông của Giang Lăng Nhân là người quen cũ của Ninh Hân, đưa cho cô thẻ hội
viên kim cương có thể coi là một cách hối lộ, nhưng Ninh Hân là theo lệnh mà
hưởng thụ cho nên cô nhận một cách thoải mái.
– Ninh chính ủy, cậu thanh niên kia đi về quầy bar rồi.
– Ừ, cứ để việc đấy cho tôi, các cậu về nhà nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì
đâu.
Ninh Hân cúi xuống cổ áo nói nhỏ, nói xong, liền giơ tay sờ lên chiếc châm hoa
trang sức, tắt micro.
Lúc này, Đường Sinh đang từ cửa quán bar đi vào, Sau khi Đường Dục rời đi, hắn
đi tới Đêm Taxi nghe nhạc, lúc này lại đi tới quán rượu, đang suy nghĩ làm thế
nào để Đường Dục làm theo kế hoạch giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường chợt đưa
mắt nhìn lên thì thấy Ninh Hân.
Dù đời này chưa gặp tận mặt Ninh Hân, nhưng bóng hình của cô trong lòng Đường
Sinh đứng thứ hai sau Đường Cẩn, La Tường Tường, kiếp trước hắn bị cô trừng
trị thật thảm, dù bố là bí thư cũng không dám để lộ thân phận và bị Ninh “sư
tử” ngược đãi.
Ninh Hân trong đội đặc công được mệnh danh là sư tử cái, phong cách mạnh mẽ,
ra tay rất độc.
Trong lòng Đường Sinh khiếp sợ nhưng cũng vui sướng, cùng lúc trong đầu lóe
lên một ý nghĩ, có rồi, có thể dựa vào bố của Ninh Hân là Chủ tịch quận, ông
ta là Chủ tịch quận, nhớ rõ lúc đó năm 2005, Chủ tịch Ninh đưa ra quy hoạch
“Phố Giang giáo, đúng là quy hoạch này.
Trong lòng thoải mái khi nghĩ ra điều đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, đồng
thời nghĩ làm thế nào để nói chuyện cùng “Ninh sư tử”.
Tới gần chỉ cách hơn mười bước chân, tâm niệm Đường Sinh đột nhiên thay đổi,
một phương án lóe lên trong đầu, quần áo cô ấy mặc lúc này là là thường phục,
không biết vì sao lại ngồi đây uống rượu? Theo thân phận của cô ấy mà nói
không thể tới quán bar được, hay đang làm nhiệm vụ gì đó? Nghĩ tới đây Đường
Sinh nhìn lướt qua những người có vẻ như khách bình thường, ở đây không quá
năm người.
– Bà chị thất tình à? Em mời chị một ly nhé?
Đường Sinh ngồi xuống liền nói bậy, dọa Ninh Hân giật mình
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi