Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Tưởng là có một bữa trưa yên ổn, nào ngờ Đường Sinh lại đột nhiên đi khỏi.
Liễu Vân Huệ và La Sắc Sắc biết rất rõ tính tình của hắn, rất nóng tính, nếu
ngăn không được thì phải đuổi theo.
La Sắc Sắc cũng vội vàng chạy đến bên chiếc Audi, Liễu Vân Huệ cũng chạy theo,
không quên đưa tay kéo theo Đường Cẩn.
– Tiểu Cấn, chúng ta cùng đi, lên xe thì cháu gọi điện cho nó.
Liễu Vân Huệ biết đứa con đang phát khùng, sẽ không nghe lời ai cả, cả cô cũng
thế, hắn rất cứng đầu.
Mặc dù là sai, hắn cũng muốn làm trước rồi nói sau, dù ai nói cũng thế, hắn
cũng không nhịn được.
Lúc này đây, hắn đi tìm cha hắn làm phiền, Liễu Vân Huệ trong lòng cũng rất lo
lắng, quan hệ giữa hắn và cha hắn vừa có chút khởi sắc, như thế này thì làm
sao có thể thay đổi được? Nhưng Liễu Vân Huệ thấy rõ trong lòng con trai mình
Đường Cẩn có một vị trí quan trọng.
Thử nghĩ, thằng nhóc này chưa bao giờ dám tức giận với cha hắn, hnhắn không
dám, lần này thì sao?
Thử nghĩ tình huống lần này, Đường Cẩn chính là lý do làm hắn nổi giận, hắn
yêu cô nên mới nổi giận.
Chiếc xe Audi nhanh chóng khởi động, phóng ra khỏi ngõ Lão Đường, trước đó lái
xe củaLiễu Vân Huệ đi xe cùng Bí thư Đường nên không ở đây.
Lý Quế Trân và Đường Vọng Bình đều trợn tròn mắt ngạc nhiên không hiểu vì sao?
Việc này liên quan gì đến Đường Cẩn, rốt cuộc thì sao?
– Ba Tiểu Cẩn, tôi sao không hiểu rõ? Sao lại thế này?
– Tôi làm sao mà biết được?
Đường Vọng Bình cũng rất ngạc nhiên, cười khổ nói:
– Đường Sinh xem ra tính tình rất nóng nảy.Tôi xem tám phần là không hay rồi.
Tiểu Vĩ đứng gần cha lẩm bẩm:
– Đúng vậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Quế Trân cốc lên đầu con trai, tức giận nói:
– Phải trách con ấy, chị con khóc, con nói gì với anh Đường Sinh, con không
biết là anh Đường Sinh mà tức giận là không ai ngăn được sao? Mà anh Đường
Sinh còn đang bị thương, sao mà tức giận thế chứ.
Chính xác, Đường Sinh còn bị thương ở mông, hiện giờ miệng vết thương vẫn chưa
khỏi rất dễ bị vỡ ra, tuy nhiên, sự đau đớn đó với hắn không là gì, chỉ là khi
ngồi lái xe như có ai đâm kim vào mông, đau không thể chịu được, máu chảy ra
thấm hết cả quần trong lẫn quần ngoài.
Khi tiếng di động vang lên, Đường Sinh bình tĩnh lấy điện thoại ra xem, không
phải mẹ hắn hay La Sắc Sắc mà là Đường Cẩn.
Nếu là mẹ hắn hay La Sắc Sắc, hắn sẽ không thưa máy, Đường Cẩn gọi hắn mới
nghe.
– Ừ, Cẩn Cẩn, chuyện gì vậy?
Giọng nói chuyện nghe rất bình tĩnh, không thể nghe ra hắn đang tức giận.
– Đường Sinh, anh đi đâu thế, vết thương của anh chưa khỏi, anh đi đâu vậy?
Mọi người đang tìm anh…
– Tìm anh làm gì, về ăn cơm đi, anh nằm trong phòng cả ngày bí bách nên ra
ngoài dạo một chút thôi
– Anh nói linh tinh gì thế, vết thương của anh ….
Đường Cẩn vừa lo lắng đến vết thương của hắn, vừa lo hắn gây chuyện ầm ĩ không
tốt, nước mắt trào ra, nghe La Sắc Sắc nói hình như Đường Sinh muốn đi tìm ba
hắn gây chuyện, trời ơi, phải tính làm sao đây?
– Không sao đâu, vết thương của anh sắp khỏi rồi, anh đang lái xe nn nên cúp
điện thoại nhé…
-Đừng, đừng mà… mẹ anh muốn nói chuyện với anh. Đường Cẩn vội vàng đưa máy cho Liễu Vân Huệ.
-Này, này…A lô, A lô
Liễu Vân Huệ nói đến hai câu, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh “Tút tút”
– Trời, cúp máy rồi, thằng nhóc này.
La Sắc Sắc lái xe vào nhà khách tỉnh ủy, cô biết Đường Sinh đi đâu rồi, liền
nói với Trưởng phòng Liễu.
Liễu Vân Huệ nhíu mày, lộ vẻ suy tư, nói:
– Cô gọi điện cho Lý Trọng Phong, bảo anh ta ngăn Đường Sinh lại.
– Vâng
La Sắc Sắc bắt đầu gọi điện cho Lý Trọng Phong, một tay vẫn lái xe, một tay
bấm điện thoại, động tác rất thành thục.
Đường Cẩn lại hỏi Liễu Vân Huệ:
– Cô, vết thương của Đường Sinh chắc chắn sẽ lại chảy máu, có phải gọi xe cứu
thương không ạ?
-Đúng đúng, gọi 120 đi, bảo họ đến nhà khách Tỉnh ủy.
Liễu Vân Huệ vừa nói chuyện vừa suy nghĩ, con trai mình không thể tranh cãi ầm
ĩ với cha nó được, vậy nó sẽ làm như cũ, đập xe, hắn hay làm nhất là đập xe.
Ôi ngăn được sao? Xe số một của Thành ủy gặp họa rồi.
Hôm nay mình ngăn được hắn, ngày mai có thể ngăn được sao? Dù sao không thể
giữ hắn mãi được, giữa đêm hắn cũng có thể đi.
Không ai hiểu con mình bằng Trưởng phòng Liễu, nghĩ thế, cô liền lấy điện
thoại cầm tay ra, gọi điện thoại cho chồng.
– Là bà xã sao? Có việc gì vậy?
Lúc này Đường Thiên Tắcđã sớm, ông ta đang ngồi trong phòng mình ở nhà khách
xem tài liệu.
– Đồng chí Đường Thiên Tắc? Ông và cô bé Đường Cẩn đã nói những chuyện đó làm
gì?
Đang lái xe La Sắc Sắc nghe thấy câu này, đủ thấy Trưởng phòng vì bảo vệ con
trai mới chất vấn như vậy.
– Thế là ý gì? Tôi tôi nói gì?
Đường Thiên Tắc dường như không hiểu chuyện gì, vợ mình hỏi cái này làm g gì?
– Ông nói gì ông biết, dù sao con trai ông cũng đang đến nhà khách để đập xe
ông…
– A… thằng nhóc này, hắn chống lại ông trời sao? Không sợ chết sao?
Giọng Bí thư Đường quát lớn tức giận, ông ta nhớ, con trai ông gây ầm ĩ cũng
là ở bên ngoài, đđa số không để ông ta biết, hắn đâu có gan tìm đến gây phiền
phức cho cha hắn ?
Liễu Vân Huệ giờ thì bình tĩnh trở lại, không vội vàng nhưng giọng vẫn kiên
quyết:
– Đường Thiên Tắc, tôi nói cho ông biết, ông dm dám động đến một đầu ngón tay
của hắn, tôi không để yên cho ông đâu. Tôi sẽ đến Bắc Kinh tìm ông cụ nói
chuyện. Vết thương của hắn vỡ ra rồi, không biết máu chảy ít hay nhiều.
-Liễu Vân Huệ đây là tại vì em chiều con quá, em đừng dọa anh, nó dám đập xe, em xem anh có trừng trị nó không.
– Con em em không chiều thì chiều ai? Em chiều, em vui, có tiền khó mua được
niềm vui của em, anh trừng trị hắn? Anh thử xem
Tình hình Đường Sinh không biết thế nào, dù sao thì cha và mẹ hắn cũng đang
cãi nhau qua điện thoại.
– Trưởng phòng Liễu, chúng ta chờ xem, hắn đập thử xem
Đường Thiên Tắc tính tình cũng nóng giận, miệng cũng không chịu thua.
– Vâng, để xem anh có thể không? Đập thì đập vỡ, có gì đặc biệt hơn người
khác đâu, Không phải là phá một chiếc Audi nát sao?
– Đồng chí Liễu Vân Huệ, không phải là chuyện nhỏ chiếc Audi mà là vấn đề tác
phong nguyên tắc.
– Đường Thiên Tắc đừng bày chức bí thư ra trước mặt em, to hơn chức bí thư
của anh em đã gặp nhiều rồi…
– Trưởng phòng Liễu ơi, anh, anh anh và em không có cách nào hòa hợp được
Bí thư Đường thừa nhận là không thể thuyết phục bà xã được.
– Đường Thiên Tắc, có lý không phải ở chỗ to mồm, anh làm bí thư phải duy trì
phong độ, làm sao lại tức giận nói lắp bắp vậy?
Nói xong câu này, Liễu Vân Huệ dập điện thoại “cạch” một tiếng, sau đó không
kìm nổi bật cười.
La Sắc Sắc cũng cắn môi cười, đây không phải lần đầu tiên cô thấy Trưởng phòng
Liễu và Bí thư Đường phân cao thấp, mỗi lần đều rất vui mừng.
Liễu Vân Huệ miệng thì tranh luận với chng chồng nhưng trong lòng lại đang rất
lo lắng quan hệ của cha con họ càng xấu đi.
-Tiểu Cẩn, cháu gọi lại cho Đường Sinh đi, nó vẫn chưa sửa, tính xấu vẫn chưa thay đổi được.
Đường Cẩn ồ lên một tiếng, sau đó mở điện thoại di động bấm số của Đường Sinh,
trong lòng cô cũng rất sốt ruột, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì.
Chiêc Infiniti đi với tốc độ cao, ở nội thành cứ gặp xe nào cũng vượt, lái xe
rất nhanh, đến một trăm ba mươi km trên giờ luôn.
Mặc cho tiếng chuông di động vang lên, Đường Sinh cũng không để ý đến, trước
tiên phải trừng phạt chiếc Audi số một của Bí thư Đường rồi nói sau.
Nhà khách Thành ủy đối với Đường Sinh không có gì xa lạ, rất nhanh hắn đã lái
chiếc Infiniti đến.
Tuy nhiên Thành ủy không phải xe nào cũng có thể vào, nơi này không giống
những nơi khác, xe nào ra vào cũng phải kiểm tra cẩn thận.
Đường Sinh cũng không định lái xe vọt qua, cổng chính của nhà khách có cảnh
sát vũ trang gác, có ai dám xông vào, thì người đó tự hại mình rồi..
Phanh lại một tiếng két chói tai, chiếc xe liền quành vào bãi đỗ xe bên phải
cửa nhà khách.
Đường Sinh từ trên xe bước xuống, cắn chặt răng, trên mặt có chút đau đớn, Lý
Trọng Phong thấy rõ, lại nhìn hắn đi khập khingkhiễng, đủ thấy, vết thương tám
phần đã bị vỡ ra, anh ta vội ra đón:
– Đường Sinh.
– Thư ký Lý, tôi đi dạo một chút, xe của ba tôi đâu vậy?
Hắn mỉm cười hỏi.
Lý Trọng Phong tim bỗng đập thình thịch chạy đến đỡ hắn:
– Đường Sinh, bình tĩnh chút đi, bình tĩnh nghe tôi nói, Trưởng phòng Liễu
đang đến đây.
– Anh tránh ra đi, anh không muốn tôi kể cho mẹ tôi nghe mấy chuyện của anh
chứ?, anh mau buông tôi ra đi.
Lý Trọng Phong dường như bị đâm, Đường Sinh liền gạt tay hắn ra, xông về phía
sân nhà khách.
Ngoài cửa có hai cảnh sát vũ trang nghi hoặc nhìn hắn lại nhìn Lý Trọng Phong,
tiến lên ngăn cản Đường Sinh.
– Đề nghị xuất trình giấy tờ
Hai cảnh sát có vũ trang đang là phiên gác, bọn họ đối với ai cũng cần phải có
thái độ này.
Đường Sinh dừng bước, quay đầu lại nhìn Lý Trọng Phong ánh mắt lạnh lùng,
– Anh nói với bọn họ đi.
Ánh mắt Lý Trọng Phong vô cùng lúng túng, cuối cùng bị khuất phục bởi cái nhìn
trân trân của Đường Sinh, liền nhìn hai cảnh sát khoát tay.
– Không cần, cứ để cậu ta đi
Nếu ngăn hắn lại, không chừng còn có chuyện nữa.
Không có cách nào, nhìn phía sau Đường Sinh có vệt máu, Lý Trọng Phong run
rẩy, lập tức gọi điện thoại
– Lão Trương, mau lái xe chạy đi, Đường Sinh đang đến đập xe…
Lão Trương là lái xe riêng của Bí thư Đường, cũng giống như Lý Trọng Phong,
cùng tới từ tỉnh thành, đương nhiên hiểu Đường Sinh.
-A, lại làm gì đây, cậu bảo tôi chạy đi đâu?
Lão Trương cũng lúng túng, hắn biết Đường Sinh lợi hại thế nào.
– Tôi làm sao biết được, ông xem rồi chạy đi.
Lý Trọng Phong cúp máy, dù sao ôitôi cũng đã thông báo, chạy được hay không là
chuyện của ông.
Ngay khi Lão Trương xuất hiện tại bãi đỗ xe của nhà khách, cũng nhìn thấy
Đường Sinh tập tễnh bước đến, phía sau là một vệt máu dài, sắc mặt tái nhợt
khác thường, lão Trương đành dừng chân, không lên xe Ông ấy bất ngờ, ông ấy
biết Đường Sinh nhanh nhẹ, dũng mănh.
Đường Sinh cũng thấy ông ta, nhìn hắn cười với ông,
– Chú Trương, chú đưa cho tôi khóa chống trộm cho tôi, cho tôi mượn một chút…
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi