Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 108: Đường Sinh – đại thiếu gia được nuông chiều – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 108: Đường Sinh - đại thiếu gia được nuông chiều

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

La Sắc Sắc quay trở lại, vì có Liễu Vân Huệ ở đây nên cô cũng không tiện nói,
chỉ đưa mắt nhìn Đường Sinh lắc đầu.

Đường Sinh tức giận, vung tay lên

– Rốt cuộc đã có chuyện gì, chị nói xem nào…

La Sắc Sắc trợn mắt, Thiếu gia của tôi ơi, mẹ cậu ở đây mà cậu bảo tôi mở
miệng nói sao ?

Nhưng thực ra Liễu Vân Huệ rất hiểu ý ;

– Có lẽ mẹ nên ra ngoài một chút, để con nói chuyện riêng với chị Sắc nhé.

Đường Sinh mỉm cười, La Sắc Sắc thì đỏ mặt ngại ngùng, bị Trưởng phòng Liễu
trêu chọc.

– Đường Cẩn bảo là không sang đây, cô ấy, đang học bài…

La Sắc Sắc tìm cớ để giải thích.

Đường Sinh trợn mắt :

– Có sao đâu chứ, mẹ tôi ở đây cũng có thể nói mà, đơn giản là Đường Cẩn là
bạn gái của tôi, cái này có gì đâu.

La Sắc Sắc che miệng cố nhịn cười, lúc này thì Liễu Vân Huệ bắt đầu trợn mắt
ngạc nhiên, tay cô còn đang vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của con trai, đây là đứa
con có cá tính

– Ôi, con trai, con có người yêu nhanh như vậy sao?

Chỉ có mẹ của cậu là nghe xong chuyện này thì bình tĩnh, những người mẹ khác
thì không thể thế được.

La Sắc Sắc buồn cười nhưng không dám cười, che miệng ngoảnh mặt đi, cô biết
Trưởng phòng Liễu rất cưng chiều con trai, tuyệt đối không bao giờ giận dữ,
nếu không, chuyện không thể đính hôn với nhà họ Phương đã không thể như vậy.
Đây chính là sủng ái cưngchiều.

Đường Sinh không ngờ không xấu hổ gì còn nói:

– Mẹ, lần trước không phải con đã nói rồi sao, với nhà họ Phương chỉ là đùa
giỡn, nhưng lần này thì khác, con và Đường Cẩn là thât sự yêu nhau, là mối
tình đầu, Chị Sắc đúng vậy không?

– Ôi.. tôi không rõ lắm

La Sắc Sắc cười đáp một câu lấy lệ.

Trong lòng Liễu Vân Huệ không quan tâm đến việc con trai yêu sớm, bởi vì, từ
khi con trai bước vào trường trung học thì có rất nhiều cô gái theo đuổi, thậm
chí là con gái của các giáo viên, con trai mình tính tình thế nào, không ai
hiểu rõ bằng cô.

– Con có bắt nạt người ta không đấy?

Vấn đề Liễu Vân Huệ quan tâm chính là việc này, chủ yếu là trước đây, các giáo
viên đều tố cáo, cha mẹ các học sinh cũng tố cáo, nào là con gái nhà họ bị
Đường Sinh đẩy vào góc hôn môi, nào là các học sinh nữ bị Đường Sinh sờ mông,
nào là các hoa khôi bị Đường Sinh đập ngực… những việc như thế nhiều vô kể.

Lúc này thấy mẹ hỏi vậy mặt Đường Sinh đỏ lên,

– Sao có thể thế chứ, quá lắm mới là cầm tay…

– Trời, mẹ có thể tin con không? Mới nắm tay thôi à? Nhìn ánh mắt của con
kìa, con chưa hôn người ta đâu nhỉ?

La Sắc Sắc không nhịn được cười, cô muốn chạy ra ngoài cười cho đã, đúng là mẹ
hiểu con trai, thật sự không có gì để nói nữa.

– Không có đâu…, không tin mẹ hỏi chị Sắc Sắc xem, chị Sắc Sắc…

Lại là hỏi La Sắc Sắc.

– Hỏi tôi cái gì, tôi có biết gì đâu, cho dù cậu có hôn ai cũng có đưa tôi đi
xem đâu?

Chị Sắc Sắc hùng hồn không để ý đến Đường Sinh, biết mà coi như không biết.

Liễu Vân Huệ cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con trai,

– Ngoan, nói như vậy là con tiến bộ rồi.

Đây là mẹ như thế nào vậy? Con trai không vô lễ với đám con gái đã là có tiến
bộ sao? La Sắc Sắc trợn mắt, trời ơi tôi thường bị cậu ấm của bà bắt nạt đấy,
có thể đòi lẽ phải trước mặt Trưởng phòng Liễu sao? Xem ra khó lắm.

Liễu Vân Huệ rất hiểu tính cách của con trai, tiếp tục hỏi:

– Thế những cái khác thì sao, cũng chưa làm gì à ?

– Ôi chao, mẹ, con là lưu manh sao? Giờ con càng lớn càng ngại, mẹ phải tin
tưởng con chứ.

– Ừ, được rồi, mẹ tin tưởng con

Liễu Vân Huệ vỗ vỗ mặt con, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

La Sắc Sắc giậm chân, còn ai lưu manh hơn cậu chứ, còn ai yêu chiều con hơn
Trường phòng Liễu chứ ?

– Con trai, con ngoan ngoãn nằm yên nhé, mẹ sang bên dì Lý để gặp Đường Cẩn
một chút.

Đường Sinh nắm tay mẹ nói

– Mẹ, lần này là thật, mẹ phải đối xử tốt với cô ấy.

Liễu Vân Huệ gật đầu

– Chỉ cần con thật tâm thì mẹ sẽ đối xử tốt với cô ấy

Yêu chiều thái quá cũng là thuốc độc đấy..

La Sắc Sắc không chịu nổi nữa, bước ra gian ngoài, Liễu Vân Huệ cúi xuống hôn
lên trán Đường Sinh một cái rồi mới bước ra gian ngoài, gian ngoài này mới
chật hẹp rộng chừng một mét vuông, trên mặt đất có vài cái bình, trên dây phơi
hai chiếc khăn mặt, và hai cái quần nhỏ.

Nhìn hai cái quần nhỏ, Liễu Vân Huệ cầm tay xoa xoa, La Sắc Sắc cười.

Nhưng khi cô thấy Trưởng phòng Liễu mắt ngấn lệ, trong lòng cũng có cảm giác
khác….

Liễu Vân Huệ không nói gì, gật đầu ra hiệu cho La Sắc Sắc, hai người đi đến
gian nhà phía nam, Liễu Vân Huệ vừa nãy hai mắt còn đẫm lệ, giờ mới lên tiếng

– Thấy không La Sắc Sắc, con trai tôi tự phải giật quần đùi của mình

Nước mắt chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của bà.

Có lẽ đây mới chính là điều làm cho người mẹ vui mừng, La Sắc Sắc lấy khăn tay
ra

– Trưởng phòng, cô…

Liễu Vân Huệ cầm lấy khăn tay lau nước mắt.

– Chính nó nói như vậy, nó có thể hòa đồng cùng mọi người, đây cũng là điều
mà ba nó kỳ vọng, bản tính ăn chơi trác táng của nó không thể sửa trong ngày
một ngày hai, nhưng có tiến bộ là có hi vọng.

La Sắc Sắc gật đầu, trong lòng khâm phục tính nhẫn nại của Trưởng phòng Liễu,
cô rất chiều con, nhưng cô vẫn giữ vững lý trí, có những việc, Trưởng phòng
Liễu rất nghiêm khắc, trên thực tế, mỗi lần Đường Sinh gây tội, không thể
tránh bị mẹ trừng phạt, phạt vẫn phạt, yêu vẫn yêu, đây chính là mẹ của Đường
Sinh.

– Trưởng phòng, thật ra Đường Sinh từ khi đến Giang Lăng làm không ít việc
lớn, rất giỏi, cháucũng thấy rất vui…

Liễu Vân Huệ vỗ vỗ vai cô

– Sắc Sắc, cháutin tưởng con cô là người tốt, kế thừa gen của ba nó, chỉ có
điều đang mải chơi mà thôi, sớm muộn cũng có ngày nó cho tôi được tự hào.

Trưởng phòng, cháu cũng tin là như vậy, Đường Sinh thật sự không tồi, có
điều… có điều…

– Nói thẳng đi, giữa chúng ta có gì không thể nói.

Liễu Vân Huệ vô cùng tin tưởng La Sắc Sắc.

– Cháu không biết phải nói thế nào, Trưởng phòng, Đường Sinh có một tật xấu,
đó là dễ kích động, lạiphong lưu, những cái khác thì không có gì.

Liễu Vân Huệ mỉm cười,

– Điều này dễ hiểu, Đường Sinh còn nhỏ, dễ kích động là tính cách thường
thấycủa thiếu niên mười bảy tuổi, cũng là biểu hiện tâm lý, không phủ nhận là
nó có hơi liều lĩnh, nhưng không phải là không thế tha thứ, tôi làm mẹ tôi
hiểu, đã trông cậy vào cô chăm sóc dạy dỗ nó đó thôi. Phong lưuư, con người ta
ai chẳng yêu cái đẹp, đúng không? Đường Sinh đúng là hay động tay động chân
với các cô gái, tôi cũng đã gặp nhiều thấy thuốc để hỏi, tổng hợp các ý kiến
của bọn họ lại, đưa ra kết luận, là do lượng hormone nam quá nhiều nên mới có
hiện tượng này, nhiều thiếu niên còn có hiện tượng thủ dâm, nhưng tôi không
phát hiện Đường Sinh có hiện tượng này, con tôi đúng là rất ngoan.

Hắn mà ngoan sao ?, La Sắc Sắc còn thiếu nước giậm chân đấm mặt, gật đầu nói:

-Trưởng phòng, cháu thấy cô là người mẹ tuyệt vời.

– Cháu châm biếm cô phải không?

Liễu Vân Huệ mỉm cười,

– Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói về cô bé Đường Cẩn đi

– Cháu nào dám châm biếm Trưởng phòng đâu

La Sắc Sắc lè lưỡi, nhưng thấy Trưởng phòng tươi cười cô biết bà ấy không
trách mình, cô cũng biết Trưởng phòng không phải là người hẹp hòi.

– Đường Cẩn à, cũng không tồi, chỉ là xuất thân trong gia đình bình dân.

Liễu Vân Huệ ừ một tiếng,

– Báckhông quan tâm xuất thân gia đình của cô ấy, bác chỉ quan tâm xem cô gái
mà con trai bác thích có thích con trai bác không thôi, những cái khác đều
không thành vấn đề, cháu sau này bên cạnh Đường Sinh, quan sát biểu hiện của
cô gái ấy giúp bác nhé.

La Sắc Sắc ừ một tiếng, nghĩ đến những lời nói nghiêm túc của Bí thư Đường lúc
nãy, không khỏi lo lắng

– Nhưng Bí thư Đường…

Liễu Vân Huệ cười

– Đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ chưa nói đến những điều đó, ai mà biết được có
phải Đường Sinh đùa giỡn hay không?

– Trưởng phòng, theo cháu thấy, lần này không giống như đùa giỡn, Đường Sinh
thật sựrất tốt với Đường Cẩn.

– Thế sao, cháu có phát hiện hai đứa nó gần gũi nhau quá mức cho phép không?

– Cái này, cháu không phát hiện…, tuy nhiên, có một người nữ cảnh sát tên là
Ninh Hân có quan hệ vô cùng tốt với Đường Sinh.

Liễu Vân Huệ ngẩn người, vẻ mặt nghiêm túc,

– Cháu nói rõ cho bác xem, cháu nói “rất tốt” là có ý gì?

– Rất tốt ? Cháu chắc chắn chứ ?

Liễu Vân Huệ nhất định phải làm rõ tính chính xác của hai chữ “Rất tốt” đó.

La Sắc Sắc gật đầu, có một số việccô cần phải báo cáo, nhà họ Ninh là một gia
đình quyền lực, có nhiều vấn đề Đường Sinh chưa chắc đã nghĩ đến, những Trưởng
phòng Liễu có thể suy nghĩ một cách thận trọng, cho nên sau khi phân tích, cô
quyết định mang bí mật này ra báo cáo Trưởng phòng.

– Quaánh mắt họ dành cho nhau, cháucó thể hiểu là vô cùng tốt.

Sau đó La Sắc Sắc nói qua về gia đình họ Ninh

– Cháu nói với Trưởng phòng điều này vì sợ Đường Sinh còn nhỏ, không suy nghĩ
đến nhiều vấn đề, cô đừng bảo với cậu Sinh là cháu nói nhé.

Liễu Vân Huệ gật đầu đồng ý, đối phương là gia đình quyền thế, phải lưu tâm
mới được

– Ừ…, Ninh Hân năm nay bao nhiêu tuổi?

– Ninh Hân à, cô ấy bằng tuổi tôi, năm nay hai mươi lăm tuổi.

– Cô định nói hai đứa nó là tình cảm nam nữ, chứ không phải là tình cảm chị
em?

Liễu Vân Huệ tiến thêm một bước để xác nhận.

La Sắc Sắc cắn chặt răng, nhỏ giọng nói:

– Khi ở bệnh viện, cháuphát hiện ánh mắt của họ có gì đó không bình thường.

Liễu Vân Huệ khẽ nhếch môi, có chút kinh ngạc, con trai cô đúng là có sở thích
này

– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, khi còn học lớp tám nó còn viết thư
tình cho cô giáo xinh đẹp, ôi, tôi phải làm sao với đứa con yêu quý này đây?
Hai đứa chúng hơn kém nhau đến bảy tám tuổi ấy chứ !.

Vài phút sau, La Sắc Sắc mang hết những gì mình biết nói cho Trưởng phòng Liễu
nghe, về chuyện mà Đường Sinh và Ninh Hân cùng trải qua, kể lại tỉ mỉ, làm
Liễu Vân Huệ không khỏigiật mình, hơn nữa nói đến việc Đường Sinh trúng đạn,
bà cũng thất kinh.

Tưởng tượng xem, con trai cô đã cùng Ninh Hân trải qua giây phút sinh tử và
sau đó thì có quan hệ đột phá.

– Những người khác thì không có gì, với Đường Cẩn thì cũng không sao, nhưng
với Ninh Hân thì cháu thấy có chút vấn đề.

La Sắc Sắc bày tỏ quan điểm của mình , nhưng cô quên mất một sự thật là bản
thân cô cũng năm lần bảy lượt đùa cợt Đường Sinh..

Con người ta đều là như vậy đấy, không thích bị người khác đùa giỡn, những đến
lượt mình giỡn lại người khác thì lại cho đó là bình thường, đây là sự ích kỷ.

Liễu Vân Huệ cắn chặt môi,

– Cháuhẹn cho cô gặp Ninh Hân đi, cô phải gặp cô gái ấy một chút.

La Sắc Sắc lo lắng

– Ôi, Trưởng phòng, đừng đi, nếu Đường Sinh biết, cậu ấy sẽ hận cháu chết
đấy.

Liễu Vân Huệ vỗ vai cô,

– Yên tâm, côcó chừng mực, coi như đi gặp chị của con trai cô, không sao đâu.

La Sắc Sắc có chút hối hận vì đã nói chuyện của Đường Sinh và Ninh Hân. Nhưng
lại sợ Ninh Hân chịuảnh hưởng gia tộc, cố ý quyến rũ Đường Sinh thì sẽ có
chuyện lớn, cho nên cô mới nghĩ đến chuyện báo cáo việc này, để tránh sau này
sẽxảy ra vấn đề gì.

La Sắc Sắc không phải ghen tị với Ninh Hân, cô tự nhận mình không thể so sánh
với Ninh Hân. Muốn cùng Đường Sinh có gì đột phá cũng khó, cô cũng biết Đường
Sinh có sức hấp dẫn sự hấp dẫn này hoàn toàn đều là từ nhà họ Đường.

Hai gia đình quyền lực cùng xuất hiện, rất mẫn cảm, không phải trò đùa, có thể
thay đổi toàn bộ cục diện, phải cẩn thận mới được..

Liễu Vân Huệ sở dĩ tin tưởng La Sắc Sắc, bởi bình thường cô là người nhạy bén
và thông mình, có cô ta ở cạnh con trai mình, cô cũng cảm thấy yên tâm. Khi để
con trai ra ngoài thì nhiều tai họa luôn rình rập, ít nhất thì nếu có xảy
raviệc gì, có La Sắc Sắc nói chuyện và an ủi vẫn tốt hơn nhiều.

Đây là Trưởng phòng Liễu yêu chiều con, đúng vậy, đúng là rất yêu chiều, ai
bảo nó là con trai mình chứ.

Khi vào nhà Đường Cẩn, Lý Quế Trân đang nấu cơm, Đường Vọng Bình đang giúp vợ,
vợ chồng ông Đường cũng ở đây, khi La Sắc Sắc đến, nói chuyện một chút, hỏi
thăm Đường Cẩn.

– Đi, dẫn cô vào phòng cháu ngồi đi.

Khi Liễu Vân Huệ nhìn thấy Đường Cẩn, bàkhông thể nào tả nổi vẻ dịu dàng tinh
khiết của cô gái này.

Đường Cẩn lên tiếng chào hỏi, trước mặt mẹ bạn trai, cô rất căng thẳng nhưng
cũng cố gắng bình tĩnh.

Cô đi trước dẫn đường, Liễu Vân Huệ theo sau quan sát những đường cong của
Đường Cẩn, mông to, đây là tướng người có phúc, con mình thật tinh mắt, cô bé
rất xinh đẹp, ánh mắt cũng kiên định, đây là người có nghị lực, lần đầu gặp
mặt có thểnói Trưởng phòng Liễu rất có cảm tình với Đường Cẩn.

Trong gian phòng phía tây, Trưởng phòng Liễu chủ động hỏi thăm Đường Cẩn, việc
gì cũng hỏi, Đường Cẩn trả lời lưu loát.

La Sắc Sắc quay về phòng Đường Sinh để nói cho hắn biết mẹ hắn đang nói chuyện
với Đường Cẩn.

Đường Sinh không lo mẹ hắn sẽ gây áp lực cho Đường Cẩn, mẹ hắn tính tính hòa
nhã, cho dù trong lòng không đồng ý, bên ngoài cũng không thể hiện ra, khi mà
bà đã thể hiện ra mặt là ghét cay ghét đắng người nào thì người đó nhất định
rất thê thảm.

– Chị nói xem nào, vì sao Đường Cẩn lại khóc?

Đường Sinh muốn hỏi cho rõ.

La Sắc Sắc liền đem chuyện Bí thư Đường nói chuyện với Đường Cẩn

– Thật ra cũng không có chuyện gì, là do Đường Cẩn nhạy cảm.

Đường Sinh thở dài,

– Nói thế nào được, Đường Cẩn rất thông minh, ba tôi nói thế là có ý gạt bỏ
cô ấy.

– Không phải thế, nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ khác

La Sắc Sắc nói

– Ôi, Đường Cẩn có thể so sánh với chị sao? Chị Sắc

La Sắc Sắc rụt cổ trợn mắt, tức giận nói:

– Đúng, tôi da mặt dày hơn Đường Cẩn được chưa?

– Hì, cũng không thể nói như vậy,

Đường Sinh cười kéo tay cô

– Thật ra tôi rất yêu chị Sắc.

– Cậu ghê tởm tôi thôi, tôi sẽ không giúp cậu và giúp tính toán sổ sách đâu,

Cô đỏ mặt nói.

– Ái, đó là chị đồng ý với tôi, đúng rồi chị vừa nói chuyện gì với mẹ tôi?

– Không có gì, chưa nói gì cả, tôi dám nói sao?

La Sắc Sắc nói dối nên mặt cũng đỏ lên.

Đường Sinh gật đầu

– Ừ tốt lắm, coi như tôi không thương chị vô ích.

Hắn kéo tay La Sắc Sắc hôn một cái.

– Trời ơi, tôi ghê tởmcậu rồi, làm như vậy có thể gặp rắc rối đấy.

La Sắc Sắc không phải không ngượng khi hắn hôn tay.

– Đúng rồi, trưa nay ba tôi ăn cơm ở đâu

Đường Sinh lơ đãng hỏi một câu.

La Sắc Sắc liền đáp

– Nghe Lý Trọng Phong nói là ở nhà khách Tỉnh ủy, nhưng ba cậu sẽ không ở lâu
uống hai chén là đi, ông ấy là Bí thư thành ủy, chỉ nói nội dung chính, chuyện
khác giao cho Chủ tịch thành phố ứng phó, quan chức đều như vậy mà.

Trong lòng Đường Sinh có một suy nghĩ chợt lóe sáng, sau đó gật đầu.

Nhìn vẻ mặt của hắn, La Sắc Sắc không khỏi lo sợ, trước đây khi hắn có vẻ mặt
như vậy, chính là điềm báo trước, hiện tại… hắn đang bị thương, không đến
mức là làm được gì ầm ĩ, cho nêncũng không để ý nhiều.

– Cơm sắp được rồi, câu ngoan ngoãn nằm úp xuống lát nữa tôi sang bên kia
xem..

Nói xong cô bước đi

Ở gian phòng phía tây, Liễu Vân Huệ và Đường Cẩn đang nói chuyện, cô rất khen
ngợi thành tích học tập của Đường Cẩn.

– Tiểu Cẩn, phải kiên trì hơn nữa, cô rất quý cháu, hiện nay cháu mười bảy
tuổi, phải toàn tâm toàn ý học tập.

Đường Cẩn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc, dường như mẹ anh ấy là người
dễ gần, nhưng sao lại dặn mình phải học tập tốt chứ?

Cuối cùng, Liễu Vân Huệ đưa cho Đường Cẩn số di động của mình, và cũng muốn có
số của cô.

– Thường xuyên liên lạc, tính tình Đường Sinh hơi nóng nảy, nếu nó bắt nạt
cháu, thì cháu gọi điện cho cô, cô sẽ làm đòi công bằng cho cháu, đánh nát
mông nó…

Liễu Vân Huệ rất biết lấy lòng người khác,

– Việc này cháu đừng nói với nó, đây là bí mật của hai ta.

Cô đưa ngón tay ra ngoắc tay với Đường Cẩn,

– Chúng tangoắc tay nào, không được vi phạm lời hứa

– Vâng, cháu sẽ giữ bí mật.

Lúc này trong lòng Đường Cẩn thật sự cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của Liễu
Vân Huệ.

Lại có thêm một gián điệp ngầm, hơn nữa lại là người ở bên cạnh Đường Sinh,
Liễu Vân Huệ cười thầm, cô bé này có vẻ rất biết nghe lời.

Cơm đã chuẩn bị xong, mọi người đã ngồi hết vào bàn, thức ăn đã dọn lên, Liễu
Vân Huệ thấy Đường Cẩn làm việc rất nhanh nhẹn, thấy đây là một cô béngoan ,
ừ, điều này tốt lắm.

Tìm vợ cần một người biết chăm lo cuộc sống, không phải loại người như chiếc
bình hoa di động, các cô gái được nuông chiều sẽ không biết chăm sóc chồng
con.

La Sắc Sắc và Trưởng phòng Liễu cùng bước vào, thấy đồ ăn đã bày trên bàn, hai
người cũng khách sáo ngồi xuống.

– Thế nào, Trưởng phòng, Đường Cẩn cũng không tệ đúng không?

La Sắc Sắc nhỏ giọng hỏi.

Liễu Vân Huệ cười khanh khách gật đầu, ánh mắt nhìn thân hình uyển chuyển của
Đường Cẩn, không che dấu sự yêu mến dành cho cô bé.

– Không tồi, giản dị, hồn nhiên, là cô gái truyền thống, rất có nghị lực,
không phải là cô gái yếu ớt, thành tích học tập cũng rất tốt, tướng mạo cũng
rất xinh đẹp, tóm lại là rất tốt!.

Liễu Vân Huệ đã đánh giá cao Đường Cẩn, điều này khiến La Sắc Sắc cảm thấy
ghen tị. Trước kia Đường Sinh một hai đòi đính hôn với nhà họ Phương, cô ta
cũng không được Liễu Vân Huệ đánh giá cao như vậy, chỉ nói

– Cũng được

Thật sự không giống lần này.

Không thể loại trừ Đường Sinhthật sự thích Đường Cẩn, thì Trưởng phòng Liễu
cũng thích cô ấy, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

– Hôm qua cháu và Đường Cẩn cùng ở bệnh viện, nửa đêm về sáng vẫn nói chuyện,
Khi Đường Sinh bị bắn vào mông, lúc ấy Đường Cẩn cũng ở đó, không quan tâm đến
tội phạm vẫn ở đấy, lao xuống xe, suy nghĩ của tôi cũng đã thay đổi, cô gái
này là một cô gái truyền thống, bề ngoài mềm yếu nhưng bên trong lại rất cứng
rắn mạnh mẽ.

Liễu Vân Huệ yên lặng cảm động, ánh măt càng dịu dàng

– Ừ, Sắc Sắc, cô sau này cũng phải đối xử tốt với cô bé ấy, cônghĩ đây là cô
gái tốt.

Có thể được Trưởng phòng Liễu khen một câu như vậy, La Sắc Sắc cũng phải ngạc
nhiên, Trưởng phòng, bồi dưỡng cô này sao?

Liễu Vân Huệ nhìn thấy vẻ tò mò và ngạc nhiên trong mắt La Sắc Sắc, khẽ gật
đầu, ghé sát tai cô nói nhỏ:

– Cô nhìn người không nhầm đâu. Lúc trước không phải là do Đường Sinh bắt cô
đến nhà họ Phương cômới đến sao, lần này cô đồng ý rồi…

La Sắc Sắc biết Trưởng phòng đồng ý cái gì, bà là người mạnh mẽ giống Đường
Cẩn vậy, vì chuyện của đứa con trai mà Liễu Vân Huệ và chồng đã nhiều lần
“Chiến tranh lạnh”, nhưng đó là đứa con mà họ yêu quý vô cùng, đúng là một đôi
vợ chồng kỳ lạ.

– Còn nữa, Đường Cẩn lưng cong, là người có phúc về con cái, cô ấy nhất định
sẽ sinh một thằng nhóc khỏe mạnh.

La Sắc Sắc thiếu chút nữa giật mình ngã xuống đất. Trời ơi! Trưởng phòng Liễu
không ngờ đã đồng ý Đường Cẩn đến mức này sao?

Liễu Vân Huệ không chú ý tới vẻ mặt của La Sắc Sắc, lơ đãng nhìn lưng Đường
Cẩn, nghĩ đến hình ảnh mình ẵm cháu trai.

Lúc này La Sắc Sắc không thể không ghen tị.

Đường Cẩn, cô xuất thân nghèo khó, nhưng lại có quý nhân phù trợ, chị ghen với
cô cô biết không? Nói mông to là dễ sinh đi, tôi không dễ sinh sao? Tôi cũng
có thể mang thai ba đứa liền.

La Sắc Sắc ghen tị đến cả việc mang thai, có thể thấy sự tán thành của Trưởng
phòng Liễu đánh giá thế nào. Cô biết Bí thư Đường ngăn cản, nhưng một khi được
Trưởng phòng Liễu ủng hộ thì Đường Cẩn cuối cùng cũng sẽ là người thắng.

– Cô ngồi đi, đồ ăn đã song, cháu mang thức ăn cho Đường Sinh…

Cùng đi nhé, chúng ta cùng mang đồ ăn cho Đường Sinh.

Liễu Vân Huệ đúng là rất yêu quý Đường Cẩn.

La Sắc Sắc nghiến răng, xem ra phải thay đổi thái độ đối xử với Đường Cẩn, coi
cô như chị em.

Đúng lúc này thì chiếc xe Infiniti đỗ ngoài cổng nổ máy ầm ầm, rồi lao đi.

– A…

La Sắc Sắc là người phản ứng đầu tiên, vẻ mặt thất thần

– Là Đường Sinh, hỏng rồi…

Cô vội chạy ra ngoài, Liễu Vân Huệ mặt cũng biến sắc, chạy theo

– Làm sao? Sắc Sắc….

Vài người chạy ra ngoài cửa, chiếc xe đã đi khuất, Liễu Vân Huệ nhìn La Sắc
Sắc hỏi :

– Xảy ra việc gì thế?

– Bác Đường đã nói với Đường Cẩn một câu, Đường Sinh hiểu lầm, muốn đi gây
sức ép với bác ấy.

Nghe xong những lời này Liễu Vân Huệ trợn mắt.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.