Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Từ sau khi Đường Sinh bị thương phải nằm viện, dáng vẻ của hắn rất khó coi,
hắn sợ để lộ ra vết thương..
La Sắc Sắc không thể không đưa nửa thân người hắn đến khi chân trái hắn thẳng
ra mới thở phào.
– Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu muốn làm khổ bản thân à? Ở bệnh viện thì đã
làm sao? Mẹ cậu chẳng phải đã biết rồi sao…
– Chị còn có mặt mũi để nói à? Chị bán đứng tôi còn gì, tôi sẽ không quên
đâu.
Khi La Sắc Sắc đến, định đến nhà hắn, nhưng thế khó tránh cha hắn đến, cho nên
trên đường La Sắc Sắc đề nghị thuê phòng mới, nhưng hắn không đồng ý, và gọi
điện cho mẹ sau đó quyết định nơi gặp nhau.
Nàm úp xuống, Đường Sinh cũng nhẹ nhàng thở ra, vết thương đỡ đau hơn, không
hiểu dường như chân nặng như ngàn cân.
– Quần áo trước đừng cởi ra, cậu không muốnmẹ cậu đến và nhìn nơi cậu đang ở
hiện tại là khu ổ chuột với chiếc giường kiểu bình dân chứ?
Đường Sinh quay mình lại rồi trợn mắt nói :
– Chị gọi điện thoại cho mẹ tôi đi? Hỏi xem đi đâu? Chúng ta không đi đón
được.
– Không cần cậu đi đón, Bí thư Đường đang trên đường cao tốc để đi đón rồi,
chuyện cậu xuất viện mẹ cậu vẫn chưa biết, tôi chưa nói.
La Sắc Sắc nói xong liền gọi điện thoại cho Liễu Vân Huệ
– Trưởng phòng đến rồi hả, Đường Sinh không sao, đã xuất viện rồi.
Xuất viện nhanh như vậy sao? Rốt cuộc là bị bệnh gì?
Liễu Vân Huệ cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đường Thiên Tắc đang ngồi bên cạnh giành lấy điện thoại từ tay vợ, nhẹ giọng
hỏi:
– Đường Sinh… nó bị thương chỗ nào?
La Sắc Sắc vừa nghe thấy giọng của Bí thư Đường thì không khỏi run rẩy với câu
hỏi đó “Bị thương chỗ nào?”. Xem ra Lý Trọng Phong đã nói cho Bí thư Đường
rồi, chỉ sợ là không dấu được, cô liền từ từ giải thích:
– Mông,là bị thương ở mông ạ.
– …Không phải rất nặng chứ?
Giọng điệu của Bí thư Đường không nôn nóng nữa, bị thương ở mông thì chắc
không có vấn đề gì nghiêm trọng.
– Không nặng, phải khâu vài mũi, có thể đi lại được rồi, mấy ngày nữa là cắt
chỉ, năm sáu ngày nữa là có thể đi học lại.
La Sắc Sắc vừa nói vừa nhìn Đường Sinh:
– Là cha cậu, trờiơi….
Đường Sinh trừng mắt, nuốt nước miếng, La Sắc Sắc tiếp tục trả lời:
– Sang đây ạ, vâng, vâng, , được rồi.
Tắt điện thoại, cô trợn mắt nói:
– Mẹ cậu nói, muốn đến xem nơi cậu ở, phải làm thế nào đây?
– Ba tôi có đến đây không?
Đường Sinh sau đó liền hỏi một câu, là Bí thư bận như vậy, chưa chắc ông đã có
thời gian đi.
– Không nói gì, làm sao tôi biếtt được, tôi ra ngoài ngõchờ, cậu nằm sấp
xuống đi…
Một chiếc xe Audi mang biển số tỉnh thành đi vào ngõ Lão Đường, dù sao bây giờ
cái ngõ nhỏ này cũng thường xuyên có những chiếc xe đắt tiền đi vào, nên mọi
người không lạ gì nữa, Chỉ là ngoài cổng nhà cụ Đường có một chiếc Audi mới và
một chiếc Infiniti, hiện nay lại có thêm một chiếc Audi A6 nữa.
Từ trên xe bước xuống là Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ, họ thấy kinh ngạc
trước cảnh tượng tồi tàn của ngõ Lão Đường, khu ổ chuột, đúng là một khu ổ
chuột rách nát !
Trong thời đại thế kỷ mới , đô thị phát triển như vậy mà vẫn tồn tại một cái
ngõ tan hoang đổ nát thế này thì khó mà tin được !.
Về “Lịch sử huy hoàng” của ngõ Lão Đường, Đường Thiên Tắc từng được nghe qua
rồi, nhưng Liễu Vân Huệ không biết nhiều lắm, trời ơi, con tôi sống ở chỗ
nghèo nàn này sao. Bàngước nhìn Bí thư Đường đang đeo kính râm với con mắt
nghi hoặc. Ôi, để con mình sống ở một nơi thế này sao ?.
Đường Thiên Tắchiểu sự xót xa trong ánh mắt của vợ mình, cười khổ nói :
– Việc này tôi không biết….
Là một Bí thư quyền cao chức trọng nhưng ông lại không phải là một trụ cột
trong gia đình, trước mặt bà xã, ông không đưa ra bất kỳ sự đánh giá gì.
Lúc La Sắc Sắc dẫn bọn họ vào sân, trong ngõ có rất nhiều người nhìn họ, bàn
luận về họ với ánh mắt tò mò, đây là họ hàng thân thích của cậu Sinh sao?
Từ lúc xe dừng lại trong ngõ, Đường Sinh biết ngay mẹ hắn đến, hắn tự điều
chỉnh tư thế, để phía không bị thương hướng ra ngoài.
Hắn mới nằm úp lại, thì La Sắc Sắc dẫn Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ vào.
– Mọi người nói chuyện đi, cháu đi ra ngoài…
La Sắc Sắc nói xong đi ra ngoài
Từ khi bước chân vào sân đến lúc vào nhà, Liễu Vân Huệ đã không cầm được nước
mắt, khổ thân nó quá, con tôi lại ở nơi như thế này sao?
Vào nhà nhìn thấy con trai đang nằm sấp một cách vất vả, sắc mặt tái nhợt,
Liễu Vân Huệ lại khóc như mưa, ngồi xuống chỗ khô ráo, liền ôm lấy đùi con,
nhìn vẻ mặt khôi ngô của con trai, run rẩy nói ;
– Sao lại bị thương hả?
– Mẹ, không việc gì, chỉ bị thương nhẹ thôi
Đường Sinh biết mẹ chiều mình, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Ánh mắt chuyển từ mẹ sang nhìn cha. Được làm hai kiếp người, cuối cùng mình
cũng đã nhìn thấy cha rồi.
Lúc này Đường Sinh không thể không khóc, trong trí nhớ của hắn, cha hắn đã “
Tạ thế” rồi
Nhưng lúc này cha hắn vẫn sống và đang đứng trước mặt hắn, đây là sự thật, sự
thật này khiến hắn xúc động đến nỗi không kìm nổi lòng mình.
– Ba…, từ lúc đến Giang Lăng con không gặp ba, ba có khỏe không?
Những lời nói này làm Đường Thiên Tắc xúc động, ông cố nén tình cảm đang cuồn
cuộn trong lòng, gật gật đầu, ánh mắt nhìn con trai, càng nhìn càng hài lòng,
được con trai quan tâm, lúc này, bao nhiêu nỗi giận như tan biến hết, mắt thấy
nhạt nhòa..
– Trong phòng không khí ngột ngạt quá, hai mẹ con nói chuyện, tôi đi ra ngoài
cho thoáng.
Nước măt vừa rơi xuống, Đường Thiên Tắc cũng bước ra ngoài, Liễu Vân Huệ thấy
vậy hai mắt cũng đẫm lệ. Trong chốc lát những gì bà giận chồng cũng biến đâu
mất, bởi lẽ lúc trước vì con trai, vợ chồng đã mâu thuẫn.
Nhưng hôm nay ở đây, tất cả đã qua đi.
Ôm đầu con trai, vuốt ve mặt con, Liễu Vân Huệ giận mình không thể đau thay
con.
– Nói mẹ nghe, vết thương có nặng không? Có còn đau không? Sao lại bị thương,
hỏi ba con, ba không nói cho mẹ biết…
– Chỉ bị thương nhẹ ở mông, nhanh khỏi thôi mẹ ạ, thật sự không việc gì, mẹ
đừng lo lắng.
– Lại nói dối mẹ, nào, cởi quần ra, để mẹ xem vết thương của con thì mẹ mới
yên tâm.
– Ấy, đừng, mẹ, con ngượng lắm, không sao đâu, không cần nhìn.
– Con xấu hổ cái gì? Thằng nhóc, mẹ là mẹ con đấy
Liễu Vân Huệ giơ tay cởi quần con trai nói.
Đường Sinh nóng nảy, cầm tay mẹ
– Mẹ, cởi quần cũng không nhìn thấy, còn băng bó
– Ồ, đúng là
Liễu Vân Huệ từ bỏ việc nhìn vết thương của con, nói
– Từ trước tới nay con vẫn ở đây đấy à?
– Vâng ở đây cũng tốt, yên tĩnh, giản dị và mọi người cũng thân thiện.
Liễu Vân Huệ lau nước mắt, vuốt mặt con
– Con nói dối mẹ có Ti vi lớn, có giường ngủ kiểu Trung Quốc, hóa ra không
phải.
Đường Sinh cười gượng,
– Mẹ, nơi này sắp giải phóng mặt bằng rồi, chắc cũng không ở được vài ngày
nữa đâu, phòng thuê bên ngoài cũng tốt, rất nhanh có thể chuyển đi..
– Ừ, con trai, trên đường đến đây ba con nói, từ khi đến Giang Lăng, con
không làm phiền gì đến ông, mẹ rất vui mừng.
– Mẹ, con vẫn là đứa con ngoan ngoãn của mẹ mà, chỉ là ba mẹ không phát hiện
ưu điểm của con thôi.
Liễu Vân Huệ không khỏi bật cười,
– Ừ, con tôi là nhất rồi, phải tiếp tục phát huy…
Hai người tình cảm mẹ con rất thân thiết. Bên ngoài Đường Thiên Tắc đang tra
hỏi La Sắc Sắc
– Nói xem làm thế nào mà bị thương.
– Là…Là bị súng bắn
Trước mặt Bí thư Đường La Sắc Sắc không dám nói dối, những lời nói này làm Bí
thư Đường nhíu mày.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi