Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 102: Bay kính – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 102: Bay kính

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Câu chuyện của Đường Dục và Đường Sinh chỉ xoay quanh nhà máy ổ trục, và
chuyện thu xếp giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, Đường Sinh khiến ông ta rất
yên tâm, nói ông chỉ cần chuẩn bị tốt một khoản tiền là được rồi, về việc thay
đổi nhà máy ổ trục chính phủ sẽ gửi công văn thông báo chính thức ngay.

Hiện giờ chính là liên quan đến trường hợp của ông Lưu quản lý nhà máy, có
chút vấn đề phải xác nhận, nếu không đã sớm được quyết định rồi.

Nói đến trường hợp của Phó thị trưởng Lưu, Đường Dục cẩn thận quan sát thái độ
của Đường Sinh, về phía Đường Sinh thì tỏ vẻ rất thản nhiên.

Càng như vậy, càng khiến Đường Dục không thể nhìn thấu hắn, không nhìn thấu,
thì không dám tùy ý suy đoán điều gì, trong lòng cũng thấy không yên tâm lắm.

Cái Đường Sinh muốn chính là điều này, không thể để người như Đường Dục, biết
nhiều, nếu không lão sẽ làm ngược những suy tính của hắn.

Ngoài ra, La Sắc Sắc tiết lộ, Lý Trọng Phong tiếp xúc với Đường Sinh khá nhiều
lần, kỳ thực cô không nói, trong lòng Đường Sinh cũng đã có suy tính.

– Bác Dục, có vài chuyện, phải tránh Lý bí thư, người này nói thế nào nhỉ?
Tóm lại, ngoài mặt vui vẻ là được rồi, nói với ông ta những chuyện ở mức sâu
hơn cũng vô ích, ông ta có bị điều chuyển về tỉnh hay không, bây giờ vẫn rất
khó nói.

Đường Dục nhảy dựng trong lòng, cười nói

– Tôi hiểu, cậu Sinh tiếp xúc với Bí thư Lý cũng là xã giao ngoài mặt.

Xem ra trong đầu lão già này hiểu rõ hắn và Lý Trọng Phong có âm thầm gặp gỡ
nhau, lão châm chọc hắn ra mặt, ngoài ra cũng là muốn nói Bí thư Lý không được
tín nhiệm. Tuy ông ta là thư ký của Bí thư Đường, nhưng địa vị của ông ta quá
thấp, không làm được việc lớn.

Ông ta có thể sánh với cậu Sinh sao? Người ta là con trai của Bí thư Đường,
còn ông ta chỉ bằng một sợi lông của hắn.

– Thư ký Lý, tất nhiên là có chỗ có thể tận dụng được, nhưng Bác Dục, cháu
khẳng định là bác không dùng được ông ta đâu, không phải là ông ta không giúp
bác, mà là ông ta không có năng lực.

Sự thật là như vây, Lý Trọng Phong cũng cho Đường Dục ấn tượng như vậy, ông ta
chỉ là một thư ký, năng lực có hạn.

– Nhất là việc của cháu, bác Dục đừng nhắc đến ông ta làm gì, hôm nào đó cháu
thấy y ngứa mắt, y sẽ phải cuốn xéo…

Đường Sinh cố ý phóng đại lên, hắn muốn làm cho Đường Dục phải xem thường Lý
Trọng Phong, từ đó khiến Lý Trọng Phong càng hiểu rõ là y không là gì cả khi
làm thư ký bên cạnh bí thư Giang Lăng – Ông Đường , đây là quất roi chuyển
hướng sang ông ta, mục đích để nắm giữ ông ta chắc hơn.

Đường Dục từ phòng bệnh đi ra, khi xuống lầu, không ngừng suy nghĩ về lời nói
của Đường Sinh, cuối cùng cũng làm rõ năng lực của Lý Trọng Phong, như lời
Đường Sinh nói, ứng phó ngoài mặt với người này là được, thân quen cũng vô
ích, có vài lời tuyệt nhiên gã không nói giúp mình.

Gã đeo kính đi cùng Đường Dục, khi đi qua quầy lễ tân y tá, còn gật gật đầu
với Bạch Lâm đứng bên trong, Bạch Lâm cắn răng sợ hãi.

Nhìn theo hai người rẽ vào hành lang, Bạch Lâm cắn răng đẩy xe thuốc ra, đến
thay thuốc cho Đường Sinh, trong đầu suy nghĩ, cậu thanh niên kia có thể giúp
mình không. Mấy hôm nay cô khá thân với cô La ngủ cùng với cậu ta, có nên hỏi
cô ấy trước không?

Có cách này, trong lòng cô yên tâm hơn một chút, khi đẩy chiếc xe vào phòng
bệnh, Đường Sinh đang nằm sấp xem điện thoại.

– Chị Bạch Lâm à, lại thay thuốc… cho em hỏi, vết thương có thể tháo băng sớm
hơn không?

Bạch Lâm vừa chuẩn bị dụng cụ thay thuốc, vừa trả lời:

– Không được, ít nhất phải bảy ngày.

Nói rồi cô vén chăn che mông Đường Sinh ra, mỗi lần vén chăn ra khó tránh được
cảm giác kích thích khi nhìn thấy mông của cậu thanh niên to khỏe .

Trong đầu cô đang nghĩ chuyện bị Đường Tam Thái uy hiếp, có hơi không tập
trung, nếu nhận lời mời của tên lưu manh đó thật, chẳng phải được rồi sao? Cô
cúi lưng, nhẹ nhàng gỡ tấm gạc trắng của Đường Sinh ra, lau vết thương…

– Tiểu Đường, sao hôm nay không thấy cô bạn gái lớn tuổi của cậu đâu?

Khi sắp thay thuốc xong, Bạch Lâm không kìm được nữa.

Cô gái lớn tuổi là ám chỉ La Sắc Sắc, hai hôm nay trước mặt hai cô y tá Đường
Sinh đều gọi đùa La Sắc Sắc là “Bạn gái”

Chẳng phải là bạn gái có thể ngủ cùng sao, La Sắc Sắc đều không phủ nhận, còn
gọi Đường Sinh là bạn trai nhỏ trước mặt hai cô.

– À..cô ấy à, ra ngoài có việc rồi, một lát nữa sẽ quay lại.

Đường Sinh trả lời, không suy nghĩ.

Bạch Lâm cũng không nói thêm gì nữa, cô vẫn chưa thân với Đường Sinh lắm, có
vài chuyện không tiện nói ra, hơn nữa, trong mắt cô, Đường Sinh vẫn còn nhỏ,
chỉ là một thiếu niên, có thể giúp cô được hay không rất khó nói trước, chi
bằng tìm cô La Sắc Sắc kia cho nhanh.

Ra khỏi phòng bệnh, đi được một đoạn thì Bạch Lâm đâm sầm vào một cô gái vô
cùng xinh đẹp đang đi lại, là La Sắc Sắc.

– Lại thay thuốc à? Chăm thay quá.

Ánh mắt La Sắc Sắc có chút dí dỏm, Bạch Lâm liền đỏ mặt, vì ánh mắt của La Sắc
Sắc quá sắc sảo, lại là dáng dấp của tiểu thư cao quý, trước mặt cô ấy, Bạch
Lâm cảm thấy mình thua kém quá nhiều.

Về phần La Sắc Sắc, cô cũng có chút hiềm nghi nho nhỏ với cô y tá xinh đẹp
Bạch Lâm. Cô hiểu rằng bây giờ tầm mắt của Nhị Thế Tổ rất cao, được ở cùng cô,
Ninh Hân và Đường Cẩn, những mỹ nữ siêu cấp như thế này, lẽ nào lại còn cho cả
Bạch Lâm vào tầm ngắm?

Cô đơn giản chỉ là trêu chọc cô y tá ngây thơ một chút, còn Bạch Lâm, cô đã
thiếu tự tin, lại bị trêu chọc, càng ngại hơn.

– Chị La, chẳng phải chị nói chúng em phải chăm thay thuốc sao?

Giọng Bạch Lâm hơi sợ hãi, ánh mắt cũng vậy.

La Sắc Sắc liền mỉm cười

– Chẳng phải vì vết thương của cậu ấy, chị mới có thể khiến cậu ấy phải phơi
mông trước mặt cô y tá xinh đẹp như em sao?

Bạch Lâm càng đỏ mặt, sợ hãi giải thích

– Em, chúng em là y tá mà, cần phải chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.

La Sắc Sắc chớp chớp mắt với cô, cười đáng yêu:

– Không trêu em nữa, nhìn mặt em đỏ lựng rồi, chị vào đây.

– … Chị La, em em…

– Có chuyện gì à?

La Sắc Sắc thấy vẻ mặt của Bạch Lâm rất bối rối, liền nhíu mày hỏi.

Bạch Lâm khẽ cắn môi nói

– Sáng nay có hai người đến thăm Đường Sinh, là ông tỷ phú Đường Dục, còn có
người đi cùng ông ấy là Đường Tam Thái gì đó, y muốn, muốn mời em ăn cơm, em
nói không đi, gã uy hiếp em, nghe nói tiếng tăm của gã không tốt lắm, em… chị
La…

La Sắc Sắc lim dim mắt, gật gật đầu

– Ừ, em thấy y chướng mắt à?

– Chị La, em, em là con cái nhà tử tế, không muốn dính dáng đến loại người
như y, chị, chị có thể giúp em không?

Nói tóm lại, hai cô y tá mới quen ở bệnh viện hai hôm nay đều không làm La Sắc
Sắc ghét, và gã đeo kính kia cô cũng có nghe Đường Sinh nói qua, gã đó không
phải người tốt, còn nói sớm muộn cũng phải trừng trị gã, đồng bọn của Đường
Binh.

– Gã hẹn lúc nào gặp?

– Ngay, ngay 6 giờ chiều nay.

Bạch Lâm vội vã trả lời, nhìn thái độ của La Sắc Sắc, cô biết mình có hi vọng!

– Ừ, em đừng đi, chắc chắn gã sẽ lên tìm em, em hãy nói như này….

La Sắc Sắc cúi xuống thì thầm vào tai Bạch Lâm.

Chưa đến 6 giờ, gã đeo kính của chúng ta đã xuất hiện, vênh váo lên lầu, chạy
thẳng đến bàn y tá tìm Bạch Lâm.

Lúc Bạch Lâm nhìn thấy gã, vô cùng hoảng sợ, từ bàn y tá đi ra, tìm một góc
khuất vắng người.

– Thế nào? Đi thôi, anh đến rồi, này… làm bạn nhé, đừng sợ, anh không phải là
người xấu.

– Anh Đường, là là thế này, chị La của em muốn đi cùng…

– Ai cơ? Hai người đi cùng nhau à? Gọi cô ấy đi cùng đi. Chị La của em xinh
không? Nếu được, anh thu nạp cả hai chị em.

Gã đeo kính luôn hung hăng càn quấy như vậy, không một chút nể nang, không một
chút trình độ, luôn toát lên vẻ lưu manh.

Lúc này, La Sắc Sắc đã đứng ở sau gã

– Này… đồ lưu manh, anh muốn thu nạp tôi thế nào?

Gã đeo kính quay phắt lại, nhìn thấy La Sắc Sắc, đây, đây chẳng phải là người
phát ngôn của “ cậu Sinh” sao?

La Sắc Sắc tiến lên hai bước, giơ bàn tay thon nhỏ lên, kính của gã bay ra,
bên tai có tiếng quát nhẹ nhàng

– Sao anh không đi chết đi?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.