Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 101: Ninh Hân thăng chức – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 101: Ninh Hân thăng chức

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

– Sao thế?

Đường Sinh cũng thấy sắc mặt cô hơi bất thường.

– Không phải là lại có nhiệm vụ chứ?

Ninh Hân lắc lắc đầu cười gượng

– Bí thư thành ủy nói cho chị biết, hội nghị đảng ủy vừa mới thông qua việc
bổ nhiệm chị.

– Ồ, tuyệt lắm, chức gì vậy?

Đường Sinh không nhịn được cười.

– Phó bí thư đảng ủy chi đội đặc cảnh, chính ủy chi đội…

Ninh Hân cũng cảm thấy hơi bất thường.

Phải biết Phó chính ủy và Chính ủy về cấp bậc hơn kém nhau 1 bậc, người trước
là trưởng, người sau là phó.

Đối với cán bộ bình thường mà nói, từ trưởng phòng lên phó cục, đây được ví
như là một tiểu Long Môn, không phải ai cũng có thể dễ dàng bước qua.

Mà Phó bí thư đảng chi đội đặc cảnh, chi đội chính ủy, đó là 2 chức vị danh
xứng với thực, đứng sau Bí thư đảng chi đội, Chi đội trưởng nhưng cấp bậc của
họ thì to như nhau, chỉ là cấp bậc trong đảng thì “ Bí thư” phải cao hơn “Phó
bí thư” mà thôi.

– Cái này, có hơi nhanh không? Chị, chị phải làm thế nào?

Ninh Hân có cảm giác trở tay không kịp.

– Còn có thể làm thế nào được, bây giờ việc phải làm chính là hôn chúc mừng
thôi! Mau lên.

– Hôn cái đầu cậu ấy.

Ninh Hân không ngượng ngùng, giơ tay véo khuôn mặt đẹp trai của hắn, dịu dàng
nói:

– Thì hôn một cái!

Đường Sinh thích thú kê gối hơi nghiêng sang một chút, Ninh Hân vội đóng một
cánh cửa sổ phòng bệnh lại, giơ tay nâng khuôn mặt hắn lên, chủ động cúi thấp
đầu xuống, một cảm giác đê mê say đắm khi môi cô và hắn chạm vào nhau…

Khoảng hơn 2 phút hôn nhau, mãi đến khi điện thoại của Ninh Hân đổ chuông một
lần nữa, cô vội vàng đẩy Đường Sinh ra, hắn còn kêu lên

– Ai thế này? Dám làm phiền nhị đại gia ta,đang lúc hôn nhau thế này?

Ninh Hân liếc hắn một cách dễ thương, hít sâu lấy lại tinh thần, nghe điện
thoại… sau dăm ba câu thì dập máy.

– … Là Cục trưởng đích thân gọi điện đến động viên chị, còn bảo chị đến Cục
một chuyến…

Đường Sinh véo khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hân, tỏ vẻ buồn rầu

– Làm chức to rồi, không phải muốn bỏ em chứ ?

Ninh Hân không nhịn nổi nữa 2 tay nâng khuôn mặt đẹp trai của hắn lên, cúi
xuống dịu dàng hôn hắn 1 cái

– Hôm đó, cậu nghĩ rằng chị trúng đạn sao?

– Em chỉ hi vọng người trúng đạn là em, mà không phải là chị, ai làm hại chị,
em sẽ đập gã thành trăm mảnh.

Ninh Hân nhìn hắn chăm chú

– Đường Sinh, chúng ta… chúng ta có lẽ chỉ có thể yêu vụng trộm thế này thôi.

Câu nói này khiến Đường Sinh thất vọng, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn thoáng
buồn

– Em yêu Đường Cẩn đồng thời cũng yêu chị Hân.

Lời bày tỏ đột nhiên, khiến nước mắt Ninh Hân trực trào ra

– Đàn ông đều xấu xa, cậu cũng không ngoại lệ.

– Chị Hân… Nếu , em nói là nếu, sau này em muốn chị âm thầm sinh cho em 1 đứa
con, chị có đồng ý không?

Câu nói này càng độc ác, như một tiếng sét vang trong đầu Ninh Hân khiến cô
ngẩn người, mãi mới nói:

– Cậu khẳng định?

– Đương nhiên là khẳng định, chẳng phải đang hỏi chị sao? Em, em sợ chị xúi
em.

Vừa nói dứt lời thì hắn hứng trọn một cái tát, y hệt cái tát khi trước lúc
mạnh mẽ lúc dịu dàng.

– Cậu đừng nằm mơ, hai chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là hôn, cậu cho rằng tôi
sẽ lên giường với 1 thằng nhóc thối tha như cậu ?

– Này…Thằng nhóc thối tha là cái gì ? Cái đấy của tôi rất to đấy?

Đường Sinh vênh mặt khoe khoang không biết ngượng.

Ninh Hân bó tay với hắn, chỉ cố ra sức véo má hắn,ngượng không dám ngẩng mặt
lên nói

– Tên nhóc này, tốt nhất là cậu đừng có khoe khoang trước mặt tôi, nếu còn
tiếp diễn tôi sẽ thiến cậu đấy, đúng rồi… việc của Phó thị trưởng Lưu không dễ
làm, cậu thấy thế nào?

Cô lập tức kể tình hình mới nhất về chuyện cô tình nhân của Phó thị trưởng Lưu
mang thai cũng bị điều tra ra…

– Tài bắn súng của lão già này rất chuẩn, hahaha…có thể lợi dụng điểm này,
đánh vào tâm lý cô ta.

Ninh Hân gật gật đầu

– Ừ, chị cũng nghĩ vậy, nhưng cô gái này rất kín miệng, khó đấy…

Hôm qua Đường Dục mới biết cậu Sinh nằm viện, nhưng ông ta không rõ chuyện thế
nào, còn nghĩ rằng chỉ là bệnh nhẹ.

Vì lần này Đường Sinh nằm viện một, mà không phải là nằm trong bệnh viện hai
của Đường Lăng, vì vậy muốn nghe ngóng chút chuyện cũng không tiện.

Khi Ninh Hân ra xe, thì đúng lúc gã Đường Tam Thái lái xe chở Đường Dục đi
vào, chiếc Benz của họ và chiếc Honda của Ninh Hân lướt qua nhau, Ninh Hân vờ
như không nhìn thấy họ, từ khi tống Đường Binh vào trại cai nghiện, Đường Dục
rất kính nể cô.

Là thế này, ông chủ Đường đi cùng Đường Tam Thái đến khu bệnh chăm sóc đặc
biệt, họ đang hỏi số phòng của Đường Sinh, phòng bệnh chăm sóc đặc biệt không
cho người bình thường vào, hai người vừa vào khu bệnh, liền chặn cô y tá lại
hỏi, nói là đến thăm Đường Sinh.

Đường Dục vẫn đang nóng lòng về chuyện nhà máy ổ Trục, nghe ông Lưu quản lý
nhà máy ổ Trục bị Ủy ban kỷ luật sờ gáy, lại nghe nói chỗ dựa của y là Phó thị
trưởng Lưu đã thôi chức, Đường Dục rất lo lắng, sự việc tiến triển nhanh quá,
khả năng của Đường Sinh rất có thể sẽ giúp ích được trong chuyện này, Bí thư
Đường rất lợi hại!

Đối với hiệu quả như vậy, trong lòng Đường Dục rất kính nể, người như vậy, có
thể đắc tội không? Phải quan hệ tốt với họ.

Đường Tam Thái ôm bó hoa tươi, đi cùng Đường Dục, theo cô y tá đến phòng bệnh,
mông cô y tá được chiếc áo blouse che phủ, ngoáy qua ngoáy lại, y không ngừng
chép miệng, rất cong rất tròn, chạm vào nó từ phía sau, sướng biết bao?

Cô y tá rất xinh đẹp, khoảng 21, 22 tuổi, chăm sóc Đường Sinh suốt mấy hôm
nay, lần nào thay thuốc cũng là cô, Đường Sinh đã quen rồi, Đường Sinh nói với
cô khá ngọt ngào, gọi cô là chị Lâm, tên đầy đủ của cô là Bạch Lâm, dung mạo
vào hàng tuyển, chỉ thua kém Đường Cẩn bọn họ một chút.

Cô bước vào trước nói với Đường Sinh có người đến thăm hắn, Đường Sinh đã nhìn
thấy Đường Dục nơi cửa sổ, liền gật đầu.

Đường Dục vào một mình, anh mắt kính đứng bên ngoài chờ, khi Bạch Lâm đi ra, y
liền gọi cô lại.

– Vất vả cho cô rồi, xin hỏi cô tên là gì, tối nay tôi thay cậu Sinh mời cơm
cô.

Bạch Lâm giật nảy mình, qua tấm kính màu trà, cô nhìn thấy trong đáy mắt gã
đeo kính lộ ra vẻ không đàng hoàng, cô cảm thấy sợ hãi.

– Không, không cần đâu, đây là việc tôi nên làm, bệnh viện có quy định, không
cho phép chúng tôi tư lợi của người nhà bệnh nhân.

Gã đeo kính tạo dáng rất ngầu, đưa ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô

– Tôi mà mời ai ăn cơm, thì chưa bao giờ bị từ chối.

Bạch Lâm cầm tấm danh thiếp xem

Tổng trợ lý Đường Tam Thái “Tập đoàn Giang Dục”, là tên lưu manh nổi tiếng
trong giới xã hội đen sao?

Danh tiếng của Đường Tam Thái và Thiếu gia Đường Binh – Giang Lăng đều xấu xa
như nhau, thậm chí còn vượt quá một cấp, vì rất nhiều việc hắn đã làm.

– Anh, anh Đường, tôi, tôi không phải là người như vậy…

– Tôi biết mà, cô đừng sợ, tôi thay cậu Sinh tiếp đãi cô, sau này tôi sẽ để
mắt đến cô nhiều hơn, ở bệnh viện…

Ý là, cô đi với tôi, sau này sẽ sống sung sướng, ánh mắt của gã bắt đầu liếc
vào ngực Bạch Lâm.

– Anh, anh Đường, tôi, tôi không đi đâu, tôi…

Bạch Lâm sợ hãi. Cậu Sinh? Là bệnh nhân trong phòng sao?

Cậu ta và Đường Tam Thái có quan hệ gì? Người đàn ông giàu có vừa vào là tỉ
phú Giang Lăng ông Đường Dục sao?

Đường Dục là đại gia ở thành phố Giang Lăng, rất nhiều người nghe nói đến tên
ông ta, đương nhiên Bạch Lâm cũng có nghe nói.

– Khoảng hơn 6h tối, tôi đợi cô ở dưới, nếu cô không muốn đi, có thể sẽ có
không ít rắc rối đấy.

Bạch Lâm biến sắc, có loại lưu manh ức hiếp người như vậy sao? Thật sự là gã
đeo kính này xấu xa quá, vừa mắt y thì hết đường chạy.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.