Cực Phẩm Thái Tử Gia – Chương 100: Cha của Đường Sinh – Botruyen

Cực Phẩm Thái Tử Gia - Chương 100: Cha của Đường Sinh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

“Vụ án lớn 9.21” của bốn năm về trước từng chấn động một thời, vào cái ngày mà
hai tên trọng phạm phạm tội sát nhân bỏ trốn, Bí thư Vương của Ủy ban Chính
trị pháp luật thành phố sau khi nhận được tin báo liền báo cáo lên Thành ủy,
cùng những lãnh đạo có liên quan trên Thành ủy…Tính nghiêm trọng của vụ án đó
tương đối lớn, và cũng cực kỳ ác liệt.

Có điều là bất kỳ ai cũng không ngờ rằng, hai tên trọng phạm hung ác kia, vào
đêm ngày 21.9 sau bốn năm lẩn tránh đã bị đặc công tinh anh Ninh Hân với biệt
danh là 'Sư tử' giết chết. Bất luận là lãnh đạo khu vực thành phố Giang Lăng
hay lãnh đạo cấp cao của thành phố, hay lãnh đạo Thành ủy hoặc Tỉnh ủy những
người có nghe và biết đến vụ án này, với họ mà nói, cái tên Ninh Hân đã trở
nên quá quen thuộc, đã nghe qua rất rất nhiều lần rồi, thế là thêm một lần
nữa, cô lại đứng nơi đầu sóng ngọn gió!

Thêm một vụ án lớn tham nhũng khác, liên quan đến Thành ủy ủy viên thường vụ
Phó Chủ tịch Lưu thành phố Giang Lăng, cố nhiên lại có phần của Ninh Hân liên
quan trong đó…

Nữ cảnh sát của Đội cảnh sát đặc nhiệm này thật đúng là… cha cô là Chủ tịch
quận Ninh Thiên Hữu cũng bị không ít cán bộ cho vào tầm ngắm, xem như cái gai
trong mắt vậy!

Vào thời điểm Ninh Hân lái xe tới bệnh viện thăm Đường Sinh, tại phòng khách
của Thành ủy, lãnh đạo thành phố gồm các vị như Chủ tịch Hội đồng nhân dân,
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố,Viện trưởng pháp viện, Cục
trưởng Công an đều đang có mặt tại đây. Dưới sự hướng dẫn của Lý Trọng Phong
tất cả đi vào bên trong phòng hội nghị nhỏ. Bên trong phòng lúc này là Đường
Thiên Tắc đã ngồi chờ sẵn tự khi nào.

Vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này, năm nay mới bốn mươi hai tuổi, nhìn vẻ bề
ngoài thì trông ông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mày to rậm, thẳng sống lưng
ngồi đợi bên trong, ánh mắt thâm thúy tinh đời nhìn quét qua một lượt những vị
cán bộ đang lần lượt bước vào, sau đó đứng lên.

– Bí thư Đường, chào anh…

Chủ nhiệm Lý bên Hội đồng nhân dân đại diện cho vài cán bộ có mặt lên tiếng
chào hỏi trước. Đối với vị Bí thư trẻ tuổi có thân nhân rất tốt này ai cũng
không dám xem thường.

Đường Thiên Tắc chủ động đưa tay ra bắt tay Chủ nhiệm Lý bên Hội đồng nhân
dân, trên mặt tuy chỉ hiện qua nụ cười thoáng nhưng lại thấy rất rõ sự chân
thành trên đó.

– Chủ nhiệm Lý cũng tới rồi… mọi người ngồi đi…

Đường Thiên Tắc bắt tay từng người một, đợi cho mọi người yên vị xong, khi đó
ông bắt đầu lên tiếng:

– Vụ án lớn 9.21 mọi người xử lý rất gọn gàng, phải ghi nhận công lớn cho
đồng chí Ninh Hân của Đội cảnh sát đặc nhiệm mới được, về phần kiến nghị
thưởng phạt đối với những người có trách nhiệm liên quan ở Tòa án nhân dân
thành phố tôi cũng đã xem qua, tôi hoàn toàn tôn trọng kiến nghị của chủ nhiệm
Lý, có công thì thưởng, có tội phải phạt thôi…

Bởi hai tên trọng phạm sát nhân trốn chạy, nên Chánh văn phòng Phòng hình sự
và Cục phó cục An ninh phải chịu trách nhiệm.

Bí thư Vương của Ủy ban Chính trị Pháp luật bày tỏ thái độ đồng thuận với ý
kiến trên, ông cũng hoàn toàn đồng ý với kiến nghị của chủ nhiệm Lý, hai Viện
gồm pháp viện và Viện kiểm sát phải chịu trách nhiệm với Hội đồng nhân dân,
chủ nhiệm Lý chính là lãnh đạo trực tiếp của họ, huống hồ ông lại là Bí thư
Thành ủy nhiệm kỳ trước, ngay cả Bí thư Đường cũng phải kính nể ông vài phần.
Quan hệ của chủ nhiệm Lý tại thành phố Giang Lăng rất rộng, nếu tiếp tay với
ông, tình thế tất sẽ biến đổi rất lớn!

Ước chừng cuộc hội ý diễn ra trong hơn hai mươi phút, sau đó mọi người mới lần
lượt rời khỏi, Đường Thiên Tắc xem đồng hồ, cũng sắp hai giờ rồi, đã đến giờ
làm việc.

Ông quay về phòng rửa sơ mặt một cái, chỉnh chu lại trang phục trên người, khi
chuẩn bị bước ra thì Lý Trọng Phong đi vào…

– … Bí thư…

– Ừ, có việc thì cứ nói…

Đường Thiên Tắc nhìn thấy trong tay của Lý Trọng Phong cầm thứ gì đó, liền
biết là anh ta có việc cần báo cáo lại.

– Bí thư, đây là tư liệu mà khi nãyBí thư Vương của Ủy ban Chính trị Pháp
luật bảo tôi chuyển lại cho ông…

Đường Thiên Tắc không nhận lấy tư liệu trên tay anh ta mà chỉ nhìn anh ta và
hất cằm ra hiệu cho anh nói tiếp.

Lý Trọng Phong làm việc cho Bí thư Đường cũng đã vài năm, đương nhiên hiểu rõ
ý ông, thấy thế nên ông tiếp lời:

– Là kiến nghị điều chỉnh công tác, liên quan đến Ninh Hân của Đội cảnh sát
đặc nhiệm, có điều là ý kiến không thống nhất, có người nói cô còn quá trẻ, có
người nói cô năng nổ, may mắn, còn nữa…

Đường Thiên Tắc nhíu nhíu đôi mày rậm và sắc của mình lại:

– Anh Lý này, điều chỉnh công tác của một cán bộ chức vụ chỉ ở cấp phòng ban,
cũng cần phải hỏi qua ý kiến của tôi sao?

Thịt trên mặt của Lý Trọng Phong như chảy cả xuống, lúng túng nói:

– Bí thư…còn.., còn có một vài tình tiết ông đây chưa biết…

– Anh muốn nói về phương diện nào?

Đường Thiên Tắc nghe ra ý của ông ta muốn nói gì, những tình tiết đó không thể
nói ra trên bàn họp.

– Là La Sắc Sắc tiết lộ cho tôi biết, thời gian trước đó, chuyện của Thanh Bì
Hộiởphố Đông, Đường Sinh cũng có dính lứu tới, vụ án lớn 9.21 hai ngày trước,
khi Ninh Hân giết chết hai tên trọng phạm, Đường Sinh cũng có mặt ở hiện
trường, quan hệ của cậu nhà và Ninh Hân dường như là rất thân thiết, cho nên
tôi, tôi…

Câu nói này của Lý Trọng Phong làm cho sắc mặt điềm tĩnh từ đầu đến giờ của Bí
thư Đường biến sắc hẳn đi, tay không còn tự chủ được nữa mà run lên:

– Đường Sinh nó không xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Ông ta dẫu sao cũng từng gặp qua phong ba, hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm
xúc đang dâng, Lý Trọng Phong nói:

– Cậu ta hiện tại rất tốt.

Trong mắt Đường Thiên Tắc thoáng hiện lên chút xót xa, thương con, khẽ gật
đầu:

– Nó với một nữ cảnh sát thì có quan hệ gì được cơ chứ?

– Cái này thì tôi không rõ lắm, nghe La Sắc Sắc nói, quan hệ của hai người
hình như là ổn… Có thể là quan hệ chị em khác phái gì gì đó?

Cặp chân mày của Đường Thiên Tắc như nhíu chặt vào nhau, quan hệ chị em khác
phái? Gì thế này? Lại hỏi tiếp:

– Cái cô Ninh Hân kia năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

– Tôi có xem qua lý lịch của cô ta, thạc sĩ Học viện luật & chính trị,
năm nay mới hai mươi lăm tuổi…

Vừa nghe hai mươi lăm tuổi cặp mày của Đường Thiên lập tức giãn ra hẳn, con
trai mình năm nay mới mười bảy tuổi:

– Ừ, cậu xuống dưới chuẩn bị xe đi!

Lý Trọng Phong kẹp lấy xấp tư liệu vào người, đi ra ngoài, Đường Thiên Tắc
xoay người bước đến bên cửa sổ, hai tay khoanh tròn trước ngực, suy nghĩ gì đó
khoảng hai phút, mới quyết định lấy điện thoại ra, gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban
Chính trị Pháp luật Vương Bỉnh Trung, bên kia, Vương Bỉnh Trung cũng nhanh
chóng nghe máy.

– Đồng chí Bỉnh Trung, tôi Đường Thiên Tắc đây, việc điều động công tác phòng
ban anh và các đồng chí Đảng uỷ quyết định là được rồi, Bí thư tôi đây cũng
không thể chuyện gì cũng nhúng tay vào, anh chê tôi chưa đủ bận rộn hay sao
thế? Liên quan đến chuyện bổ nhiệm cán bộ bên dưới, tôi chỉ xin nhấn mạnh lại
một điều, những người trẻ tuổi, có năng lực, có tài hoa, chịu xông pha và năng
nổ trong mọi chuyện thì chúng ta nên tạo cơ hội cho họ, không thể cứ lúc nào
cũng là những cán bộ lão thành xông pha mới được. Thời cơ thích hợp, tăng thêm
trách nhiệm cho họ cũng không hẳn là việc xấu, từ nay về saunhững chuyện như
vậy không cần phải xin chỉ thị của tôi đâu …

Vương Bỉnh Trung đang ở trên xe, nhận được điện thoại của Bí thư Đường đầu
tiên là ngẩn ra, sau khi nghe xong những gì ông nói trong điện thoại, liền
hiểu ra được ý ông là gì, ngẫm lại một chút thấy đúng thôi. Bí thư Đường cũng
không phải là người trẻ tuổi đó sao, nhân vật số một chỉ mới bốn mươi hai
tuổi, trường hợp này không nhiều đâu! Liên quan đến chuyện điều động công tác
của Ninh Hân, chỉ sợ khi nói năng sẽ đụng chạm đến mặt nhạy cảm nào đó của vị
Bí thư này thì sao? Ừ, mà hẳn là như vậy rồi.

Những chỉ thị của Đường Thiên Tắc đều mangtính nghệ thuật quan trường cả đấy,
khi ông hào phóng trao quyền quyết định vào tay của Vương Bỉnh Trung, cũng là
lúc ông đang âm thầm ủng hộ Ninh Hân, Vương Bỉnh Trung lẽ nào nghe không ra?
Có điều là ông ta tuyệt đối không nghĩ ra rằng Ninh Hân và Bí thư Đường còn có
một mối quan hệ khác nữa.

Sau khi Ninh Hân vội vàng đến bệnh viện, vừa đúng lúc vào thay ca cho La Sắc
Sắc và Đường Cẩn, La Sắc Sắc nói muốn ra ngoài hít thở chút không khí, cô ở
đây mãi cảm thấy ngột ngạt sắp chết rồi, mượn cớ đưa Đường Cẩn đi học, nhân cơ
hội đi tản bộ thư giãn. Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Ninh Hân và Đường
Sinh đang nằm sấp trên giường.

Khi chỉ còn lại có hai người, không ai có vẻ gì là thấy ngượng cả, nụ hôn đó
lại được nhắc đến. Mấu chốt chính là sau khi trải qua cái đêm sinh tử đó, đã
trực tiếp kéo quan hệ của hai người đến gần nhau hơn, tận sâu trong lòng của
Ninh Hân, đối với việc Đường Sinh vì mình mà không màng sống chết bản thân
khiến cô vô cùng cảm động. Thường thì cái tình cũng từ đó mà sinh sôi, không
can hệ gì đến chuyện tuổi tác lớn nhỏ, khi đã có tình cảm với nhau, có lớn hơn
mười tuổi cũng vẫn rung động như thường, sự khó hiểu của tình cảm là thế đó,
không ai có thể lý giải được cả.

Gọt vỏ táo, từng miếng một đút cho Đường Sinh ăn, Ninh Hân ngồi ở bên cạnh
giường, một tay thì bị Đường Sinh nắm chặt, tay còn lại thì cho hắn ăn táo,
hai người, bốn con mắt nhìn nhau đắm đuối.

– Này… dùng miệng đút nhé, được không?

Đường Sinh ‘được voi’ giờ lại đang ‘đòi tiên’ nói.

Ninh Hân đỏ cả mặt, liếc hắn một cái, thì thào:

– Không biết xấu hổ sao? Có cần chị đây nhai nhuyễn cho luôn không?

– Thế càng thắm thiết…đến đây… nhai một ngụm rồi cho mình thưởng thức xem
nào…

– Trời ạ, cậu làm tôi buồn nôn chết đi được… còn ăn nữa thôi? Không đút nữa
đâu đấy…

Ninh Hân không thèm để ý đến yêu cầu của hắn nói.

Đường Sinh cũng không thể làm gì hơn, ăn thêm vài miếng thì không ăn nữa, hỏi
cô:

– Mấy ngày gần đây không bận lắm đúng không?

– Ừ, cơ bản cũng không có việc gì nhiều, việc của Đội cảnh sát đặc nhiệm thực
ra không nhiều lắm, nhưng một khi nhận nhiệm vụ thì toàn là những vụ án lớn
không à.

– Thì phải thế chứ, ơ…chị Hân, lần này chị lại lập công lớn rồi, sao chi đội
của chị lại không đề bạt chị thế nhỉ?

Ninh Hân cười gượng:

– Cậu nghĩ chuyện đề bạt đơn giản như thế sao? Hơn nữa, chức càng lớn việc
càng nhiều, Phó chính ủy chị đây không dám đảm đương.

Hai người cứ thế câu được câu mất, lúc gần bốn giờ thì Ninh Hân có điện thoại,
trong lúc nghe điện thoại sắc mặt của cô cũng dần biến đổi…

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.