Cực Phẩm Gia Đinh – Chương 588: Bên dưới Ngũ Liên phong – Botruyen

Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 588: Bên dưới Ngũ Liên phong

Dịch: Vovong
Biên tập: Remy

Huyện Quân Liên nằm dưới Ngũ Liên phong, vừa khéo là nơi giao giới của ba tỉnh, đông nhất là người tộc Miêu. Tiến vào huyện thành Quân Liên, quả nhiên nơi nơi đầu người chuyển động, đồ trang sức bạc đinh đinh đang đang kêu loạn lên, đâu đâu cũng là các nam nữ Miêu tộc mặc những trang phục đẹp đẽ từ bốn phương tám hướng đổ về tham gia Hoa Sơn tiết.

Huyện thành không lớn, sự phồn hoa đương nhiên không thể so sánh với các tỉnh Giang Nam, chỉ là hôm nay vừa khéo lại là thịnh hội của Miêu gia, nơi nào cũng là những đám người tụ tập, cảnh nhiệt náo đó chẳng thua kém kinh thành là mấy.

Các nam nữ thanh niên của Ánh Nguyệt ổ rất nhiều người mới lần đầu tiên đi tới nơi thành thị náo nhiệt thế này, hưng phấn đến khó mà dùng lời biểu đạt, nhìn đông một chút, ngó tây một chút, vui thích đến chân tay múa máy loạn cả lên.

Y Liên quả thực có chút dáng vẻ của người dẫn đầu. dọc đường không ngừng căn dặn kỹ càng huynh đệ tỷ muội, đề phòng bọn họ bị lạc mất, ai ở trước tiên ai ở sau cùng, gặp chuyện gì đều an bài ổn thỏa ngăn nắp, đối với mọi người cũng rộng rãi thoải mái. Lâm Vãn Vinh nhìn mà thầm vui, nha đầu này tinh minh mẫn cán, theo thời gian nói không chừng có thể trở thành một vị An tỷ tỷ thứ hai!

– A Lâm ca, huynh xem kìa, kia chính là Ngũ Liên phong rồi!

Một câu này của Y Liên đã đề tỉnh Lâm Vãn Vinh, hắn vội mở to hai mắt nhìn ra. Chỉ thấy tại hướng chính tây, năm ngọn núi xếp hàng từ thấp đến cao, hệt như năm cánh hoa sen đang nở rộ, tên của Ngũ Liên phong xem ra chắc chính là từ đây mà tới.

Ngũ Liên phong này vốn không thuộc tỉnh nào, huyện Quân Liên nằm dưới núi là nơi giao giới của hai tỉnh, An tỷ tỷ dựa theo tập tục của người Miêu ở Tự Châu, gọi mình là Xuyên Miêu (có lẽ ý là người Miêu ở giữa – xuyên 2 tỉnh).

Ngũ phong bài bỉ sáp vân trung

Hà hoa bất liệt tứ thời phong

(Năm đỉnh kề vai mọc giữa mây

Hoa sen nở rộ bốn mùa thay)

– Hay cho một Ngũ Liên phong a!

Hắn nheo mắt nhìn ngắm hồi lâu, khó ngăn nổi lòng mình mà hỏi:

– Y Liên, rốt cuộc đâu là Bích Lạc ổ, sao ta không nhìn thấy?

Y Liên quay đầu qua:

– Nó cách nơi này xa như thế, cho dù huynh có thiên lý nhãn cũng chẳng nhìn thấy! Đi rồi mới biết được!

Đúng a, đi rồi mới biết! Một câu này lập tức đề tỉnh Lâm Vãn Vinh. Ngày kia đã là mồng ba tháng chin rồi. Ta phải lên núi ngó trước mới được.

Y Liên thấy bộ dạng rất muốn đi kia, tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của hắn, liền trề môi nói:

– Bích Lạc ổ đó chẳng phải ai cũng có thể lên đâu! Có những thủ vệ Bạch Miêu trung thành luôn luôn canh chừng, dưới núi còn có đầu lĩnh Trát Quả đóng quân. Những người thường sao có thể tiếp cận được? Huynh không nhìn thấy sao, chỉ trong huyện thành Quân Liên này, khắp nơi đều có Hắc Miêu đấy!

Sự khác nhau giữa các chi hệ của tộc Miêu chính là ở màu sắc của sợi chỉ trên xiêm y mà họ mặc. Bình thường thì Bạch Miêu thích màu trắng, Hồng Miêu ưa màu đỏ. Y Liên vừa nhắc nhở, Lâm Vãn Vinh lập tức chú ý tới, trong những người Miêu đang đi lại khắp nơi, không ngờ lại có tới ba bốn phần là Hắc Miêu mặc áo chỉ đen. Xem ra Y Liên nói không sai, tên đầu lĩnh Trát Quả này đã bắt đầu hành động a! Bố Y lão tía kêu hắn đổi sang mặc Miêu phục thật là một ý kiến sáng suốt.

– Tránh ra. Tránh ra!

Một đám quan binh vung roi da lên rẽ đám người ra. Mấy mễ sai không tránh kịp một chút là đã bị roi da hung hăng quất lên người. Thị tập vừa rồi còn nhiệt náo, lập tức đã vang lên những tiếng khóc thét náo động. Những người Miêu xung quanh đều mắt trợn trừng trừng, tay nắm chặt sài đao, hận không thể nghiến rụng cả răng xuống.

Một đội ngũ quan binh dài đi qua. Ở giữa có một chiếc kiệu quan lớn màu đỏ tám người khiêng tiến tới không nhanh không chậm. Sau chiếc kiệu là các quan viên trang phục khác nhau từng bước từng bước cẩn thận đi theo. Đội ngũ phải dài tới cả trăm trượng.

Tứ Đức bị đám người chen cho thiếu chút nữa thì không thở được, không nén nổi hừ một tiếng:

– Đây là quan lão gia ở đâu tới thế, cái kiệu cũng thật không nhỏ!

“Xuỵt!” Một lão đầu người Hoa đang xem nhiệt náo bên cạnh vội kéo hắn, khẩn trương nói:

– Tiểu mễ đa, ngươi không muốn sống sao? Đây là Nhiếp đại nhân của Tự Châu phủ chúng ta đó!

Nhiếp Viễn Thanh trước khi tới Tự Châu nhậm chức từng là môn sinh đắc ý của Thành Vương. Sau khi cha con Thành Vương bị lật đổ, thế lực trong triều đã bị hoàng đế quét sạch. Chỉ là vị đại nhân này ở nơi Miêu trại xa xôi, cũng chẳng nghe qua hắn có tiếng xấu gì nên mới được Lại bộ giữ lại.

Lâm Vãn Vinh trước khi tới Tự Châu, những chuyện này đều đã tìm hiểu rõ ràng, cũng đã có những chuẩn bị tương ứng. Nếu không sao dám học đòi cường long qua sông.

Nghĩ đến sự hiểm trở của sông Kim Sa, chút nữa đã ngăn mình lại ở ngoài cửa, thảo nào không nghe thấy nơi đây có chuyện bất bình gì. Lâm Vãn Vinh cười khổ. Một tên quan phụ mẫu không chịu vì lão bách tính mà xây cầu sửa đường làm phúc lợi, chẳng cần biết nhân phẩm như thế nào, ít nhất hắn cũng không xứng chức!

– Đại thúc. Ta thấy vị đại nhân này hình như có vẻ rất là đường hoàng nhỉ!

Lâm Vãn Vinh cố ý ra vẻ khó hiểu, hướng về phía lão đầu kia cười nói.

– Đường hoàng?

Lão đầu nhìn hắn vẻ khó hiểu:

– Mễ đa. Ngươi thực sự là người Miêu sao? Vị đại nhân này nổi tiếng là “trời cao ba thước” (ý với tay tới trời, chẳng kém gì trời, muốn gì được nấy). Đừng nói là người Miêu, đến cả người Hoa chúng ta cũng rất… khụ, khụ…

Lão đầu vội vã ngưng lời. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy thanh niên Hắc Miêu đang chen đi chen lại trong đám người, vẻ như rảnh rỗi chẳng có việc gì.

Mẹ kiếp, còn có tuần tra ngầm nữa! Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng. Lúc này mới thể hiểu được dụng tâm của An tỷ tỷ. Hồ li tỷ tỷ mời hắn đến Miêu trại hẳn không chỉ đơn giản là vì chiêu thân. Một Tự Châu nho nhỏ này mà cũng nước sâu không thấy đáy a!

Mấy thanh niên nam nữ người Miêu như Y Liên Khôn Sơn nhìn thấy chiếc kiệu của Nhiếp Viễn Thanh đang diễu võ dương uy thì đều sắc mặt đỏ rực, giận dữ mà chẳng dám nói ra.

Khó khăn lắm mới thông qua mấy ngày ở cùng nhau, khiến bọn họ giảm bớt một chút thù hận với người Hoa, giờ sau nháy mắt lại bị tên Nhiếp Viễn Thanh này phá hỏng hết rồi. Lâm Vãn Vinh lập tức nổi giận bừng bừng!

– A Lâm ca. Đêm nay chúng ta sẽ ở bên ngoài tây thành nhé! Sáng ngày kia sẽ lên núi!

Y Liên thấy sắc mặt hắn hơi khó coi liền nhẹ nhàng cẩn thận nói.

Lâm Vãn Vinh vốn muốn mời mọi người ở trọ. Nhưng nghĩ lại, người Miêu đi tham gia Hoa Sơn tiết lại đi ở trọ, đây chẳng phải là trò cười sao? Hắn vội vã ừm một tiếng, quay sang nháy mắt với Tứ Đức.

Tứ Đức lanh lợi vô cùng, thấy vậy liền đi luôn, khi trở lại trên tay đã xách theo hai cái túi lớn. Mở ra không ngờ lại là những chiếc bánh điểm tâm tinh xảo, còn có một số phấn nước và son môi mà các cô nương rất thích, tất cả đựng đầy hai túi.

Từ trong sơn trại ra đều là những hài tử con nhà nghèo. Đi trên đường cả nửa ngày, nước dãi chẳng biết đã chảy ra bao nhiêu. Những chàng trai cô gái đều đã mười tám mười chín tuổi, không ngờ lại chẳng ai có thể móc ra nổi một đồng tiền. Lâm Vãn Vinh tuy chẳng phải là thiện nhân nhưng nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng không khỏi khó chịu.

Y Liên vội cất tiếng:

– A Lâm ca. Huynh làm gì thế này?

– Muội không được chen miệng vào!

A Lâm ca nghiêm mặt lại. Nha đầu Y Liên này cực kỳ có cá tính, bị nàng chen vào thì sẽ loạn hết. Do đó hắn dứt khoát đoạt lấy quyền lực của nàng.

Hắn chẳng dễ gì nghiêm mặt, nhưng một khi nghiêm rồi thì khí thế hãi nhân. Y Liên bị dọa cho không dám nói gì.

Lâm Vãn Vinh đem chỗ bánh điểm tâm đó nhất loạt đưa tới tay mọi người. Lại đem chỗ son môi phấn nước đưa cho các mễ sai:

– Hôm nay ta mời các huynh đệ tỷ muội ăn điểm tâm. Ai cũng không được từ chuối, nếu từ chối thì là đã không coi a Lâm ca như bằng hữu! Nếu ai không coi ta như bằng hữu, cẩn thận đi đường gặp sét đánh, đi dạo bị người đâm, ăn cơm mắc sạn…

Lời nguyền rủa của hắn thực quá ác độc. Chúng nhân nghe mà đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết nên trả lời thế nào, chỉ đành đưa mắt lén nhìn Y Liên vẻ dò xét.

Lòng Y Liên chua xót, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Nàng nhìn về phía hắn, thần sắc kiên định, lẩm bẩm nói:

– A Lâm ca. Cảm ơn huynh. Huynh là người tốt nhất trên thế gian này!

Con mẹ nó chứ, ta thì tốt cái rắm. Bạc của hắn đã chất trong nhà đến sắp mục rữa cả ra, sống cả hai đời cũng chẳng hết. Hắn bỏ tiền ra lần này cũng chỉ vì có nhiều tiền mà xấu hổ.

Y Liên đã mở miệng nói như vậy, lại là a Lâm ca mời khách, đa số các mễ da mễ sai đều rất là thích thú thưởng thức những miếng bánh ngon miệng, đánh giá mấy chiếc dây buộc tóc và kẹp tóc hình loan đao trong tay, cười nói nhộn nhịp cả lên.

Lâm Vãn Vinh cũng nếm một chút điểm tâm, thực cảm thấy chưa bao giờ được nếm thứ mỹ vị nào ngon thế này, so với thủ nghệ của Xảo Xảo còn hơn. Thảo nào Ngưng nhi thích lấy bạc của ta đem ra phân phát. Tư vị này quả thực là không gì so được, nàng so với ta đúng là có con mắt hơn nhiều a!

Các mễ sai khác đều đã được phân phát son phấn, duy chỉ có Y Liên hai tay trống không. Lâm Vãn Vinh mỉm cười lấy từ trong túi ra một chiếc bình nhỏ nhét vào tay nàng:

– Y Liên, vật này tặng muội!

Một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, khiến cho người ta vừa ngửi đã cảm thấy yêu thích không muốn rời tay. Thiếu nữ vuốt ve chiếc bình nhỏ trong tay, không kìm được thích thú hỏi:

-A Lâm ca. Đây, đây là gì?

– Cái này gọi là nước hoa. Cũng chính là phấn nước mà nữ tử dùng. Muội đem về trong sơn động đó mà cất giữ cẩn thận!

Nhớ đến hộp phấn chất lượng thấp kém mà đêm đó Y Liên lén giấu đi, Lâm Vãn Vinh không nén nổi đùa một câu.

Y Liên đỏ bừng mặt lên, do dự bất an:

– Nước hoa này, có phải là rất đắt không?

– Không đắt!

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu:

– Chỉ mười văn tiền, còn rẻ hơn cả sợi dây buộc tóc tặng cho bọn họ nữa!

– A Lâm ca, tại sao huynh lại đối với muội tốt như vậy?!

Y Liên hai mắt ngân ngấn lệ, khẽ thốt.

Hắn làm sao dám nói là đang chuộc tội thay cho tên vương bát đản họ Nhiếp khốn kiếp kia, chỉ đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ đáp:

– Bởi vì chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội. Để mọi người cơm ăn không được no, áo mặc không được ấm là một tội lỗi tày trời! Muội hãy tin ta, tất cả đều sẽ tốt lên thôi!

Trong lòng hắn rõ hơn bất cứ người nào, chỉ dựa vào mấy bữa cơm mấy miếng bánh thì chẳng thể giải quyết được vấn đề của Miêu trại, quan trọng nhất là phải giải quyết được từ căn cơ gốc rễ.

Các mễ đa mễ sai cười nhộn cả lên, Tứ Đức lúc này mới tranh thủ quay sang bẩm báo với hắn:

– Tam ca, nước hoa của Tiêu gia chúng ta, huynh đoán tại Tự Châu này bán bao nhiêu tiền?

– Bao nhiêu?

Tứ Đức giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn lắc qua lắc lại, tấm tắc nói:

– Năm trăm lượng bạc. Còn chỉ có duy nhất một bình này!

Năm trăm lượng? Lâm Vãn Vinh hít một hơi khí lạnh. May mà bình duy nhất này chỉ tặng cho Y Liên. Nếu cho các cô nương mỗi người một bình thì lão tử phải mang cả nhà ra bán mất! Thiện tai, thiện tai!

Kỳ thực, ngọn nguồn của món lãi kếch xù này, nếu luận ra thì vẫn là một tay hắn tạo thành cả, đấy gọi là vác đá tự đập vào chân mình.

Đi dạo cùng mọi người của Miêu trại một hồi, đang muốn ra thành tây tìm một chỗ dừng chân, đột nhiên cảm thấy vai bị người ta vỗ vào, quay đầu nhìn lại liền thấy một hán tử mặt đen đang cười hắc hắc đứng trước mặt.

– Cao đại ca!

Lâm Vãn Vinh kinh hỷ nhảy nhót loạn lên.

Lão Cao đánh giá hắn một lúc rồi tấm tắc khen:

– Lâm huynh đệ, ngươi mặc bộ áo quần này vào, thực sự là Phan An của Miêu trại a!

Ta là Phan An, vậy chắc Bố Y lão tía chính là Tống Ngọc rồi. Hắn vô cùng vui vẻ nghĩ, thấy lão Cao nháy nháy mắt với mình, biết là có chuyện cần bàn, liền gật đầu nói:

– Y Liên, bọn muội tới ngoài thành tây dừng chân trước đi, ta và Cao đại ca còn có chút việc, một lúc sau sẽ lại tới tìm mọi người! Tứ Đức, ngươi theo bọn họ đi, chiếu cố cho cẩn thận đó!

– A Lâm ca, huynh phải cẩn thận nhé!

Y Liên nhìn hắn vẻ quan tâm, các mễ đa mễ sai cũng lộ vẻ lưu luyến không nỡ rời.

Những thanh niên nam nữ của Miêu trại này đều trải đời chưa sâu, mấy ngày ở cùng hắn, cảm tình đã rất sâu đậm rồi, tình cảm quan tâm tha thiết đó đều là xuất phát từ nội tâm. Lâm Vãn Vinh cảm động, mỉm cười vẫy tay:

– Yên tâm đi, mọi người còn không tin vào bản lĩnh của a Lâm ca sao?

Đợi mấy người Y Liên đi xa rồi Lâm Vãn Vinh mới quay lại, Cao Tù nhỏ giọng nói:

– Huynh đệ, thủy sư và bộ doanh của Lô Châu đã phân làm hai đường xuất phát, đêm hôm kia đã tới Hưng Văn rồi, hiện giờ đang trên đường tới Quân Liên!

Lô Châu và Tự Châu cách nhau không xa, thủy sư và bộ doanh nơi này đều là bộ hạ cũ của Lý Thái, cực kỳ đáng tin. Để bọn họ tiến vào đóng quân ở ngoại vi Hưng Văn, vốn trước khi tới Tự Châu đã an bài ổn thỏa mọi chuyện rồi, cũng chỉ là để đề phòng vạn nhất. Nhưng cảnh tượng xảy ra ở Ánh Nguyệt ổ đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của hắn, hắn liền dứt khoát phái Cao Tù đi cả đêm, triệu tập nhân mã tới Tự Châu, đề phòng tai biến.

– Cao đại ca vất vả rồi.

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng:

– Vị Nhiếp đại nhân đó biết chuyện này không?

– Sao để cho y biết được?

Lão Cao cười âm hiểm, hắn là thống lĩnh thị vệ đại nội, làm những chuyện này sớm đã rành rẽ:

– Đúng rồi, huynh đệ. Vị huyện thừa Hưng Văn Ngô Nguyên đó, có phải là ngươi nên gặp hắn một lần? việc Thủy sư Doanh bộ đổ bộ tới Hưng Văn, miệng lão chết toi đó cũng có vẻ sạch sẽ! Cho dù muốn xử lý hắn, chúng ta cũng phải để sau này a!

Ngô Nguyên chính là cha của tên Ngô công tử chịu đòn lần trước. Hắn nhậm chức ở Hưng Văn huyện, là cửa ngõ của Tự Châu. Quan binh tiến nhập tự nhiên không giấu được hắn! Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:

– Gặp, lão tía của Ngô Sĩ Đạo đó, đương nhiên phải gặp rồi!

Lão Cao dẫn theo hắn rẽ lòng vòng trong huyện thành cả bảy tám lần, cuối cùng tìm đến một con ngõ nhỏ chẳng hề bắt mắt, chui vào đó. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, tên Ngô Nguyên này cũng không hoàn toàn là một cái bao cỏ.

Tìm tới một căn nhà tồi tàn rồi đẩy cửa tiến vào. Trong sân có một lão đầu béo căng béo tròn mặc quan phục đang xoa xoa tay đi đi lại lại.

Nhìn thấy Cao Tù dẫn theo một thanh niên người Miêu tiến vào, trước tiên lão hơi sững sờ một chút, tiếp đó lại nhìn kỹ người đó. Tuy thân mặc Miêu trang, niên kỷ lại không lớn, mặt đen mi đen, vẻ ngoài cợt nhả, vừa nhìn đã thấy không giống một người nghiêm chỉnh, nhưng đây vừa khéo lại giống với hình tượng của Lâm Tam trong truyền thuyết dân gian. Lão sợ hãi quỳ xuống khấu đầu mở miệng:

– Vi thần… hạ quan Ngô Nguyên, khấu kiến nguyên soái đại nhân phò mã gia!

Lâm Vãn Vinh quan chức ngổn ngang. Kháng Hồ đại nguyên soái mới bỏ người chưa bỏ chức, thống soái Cao Lệ Trung Dũng quân cũng là hắn. Còn treo cả cái hàm phó thị lang bộ Lại. Kỳ thực đó đều là giả. Chỉ cần nhớ lấy duy nhất một chuyện là đủ: nhi tử của hắn là hoàng tôn duy nhất của Đại Hoa! Điều này đại biểu cho cái gì, toàn thiên hạ đều rõ cả!

Nhìn Ngô Nguyên ba quỳ chín lạy hành đại lễ, chút nữa thì đã xưng cả tiếng vi thần ra, mặc kệ là thật hay giả, người này đúng là có chút trí óc. Lâm Vãn Vinh đỡ lão dậy:

– Vị này chính là Ngô đại nhân sao? Quả nhiên nghi biểu phi phàm a!

Ngô Nguyên dập đầu như giã tỏi trên mặt đất:

– Không dám không dám! Hạ quan có tội lớn, mong đại nhân trách phạt!

Lâm Vãn Vinh giả vờ bảo:

– Ngô đại nhân sao lại nói vậy! Có tội hay không, ta nói thì không tính, phải là vương pháp nói thì mới tính! Mời Ngô đại nhân đứng dậy nói chuyện đi!

Hắn lại đỡ lần nữa, lúc này Ngô Nguyên mới dám đứng lên, run rẩy liếc nhìn hắn, bị dọa cho lại phải cúi rạp đầu xuống.

– Ngô đại nhân, tin rằng ngài cũng từng nghe qua về tính cách của ta rồi, con người Lâm mỗ rất thẳng thắn, có gì thì cứ nói ra đi!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

– Lần này đánh xong Đột Quyết. Bởi vì giết người quá nhiều, ta vốn muốn ở Tướng Quốc tự ăn chay niệm phật, mong cho chúng sinh bình an thiên hạ thái hòa, tiện thể ở luôn trong kinh thành mà hưởng phúc. Nào ngờ hoàng thượng lão gia tử lại triệu ta vào cung, người nói với ta: Lâm Tam à, mảnh đất phía tây nam có chút rắc rối. Các hương thân tộc Miêu thượng kinh cáo ngự trạng, nói có người khi dễ bọn họ, ngươi hãy đi xem đi, phủ dụ họ cho tốt! Dưới gầm trời này, người Hoa người Miêu đều là thần dân của Đại Hoa ta, nếu có kẻ dám khi phụ thần dân của trẫm, người cứ tiền trảm hậu tấu! Dù sao ngươi có giết thêm vài mạng cũng chẳng thấm vào đâu!

– Phải, phải, Ngô hoàng thánh minh!

Ngô Nguyên vâng vâng dạ dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

– Cũng thật khéo đó.

Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt:

– Ta vừa mới vào phủ Tự Châu, vừa mới đánh nhau một chút ở Ánh Nguyệt ổ đã thấy các bộ khoái của Hưng Văn huyện diễu võ dương oai giết tới. Nghe nói còn muốn thu thuế bốn mùa, còn muốn đem bắt trại chủ của người ta đi! Hoàng thượng vừa mới hạ chiếu thư miễn thuế ba năm, Ngô đại nhân lại công nhiên tăng thuế, các hương thân tộc Miêu bị bức tới mức muốn tạo phản rồi! Ngô đại nhân, công lao này của ngài thật không nhỏ a!

“Phịch!” Ngô Nguyên quỳ ngay xuống đất, liều mạng dập đầu, đến cả gạch cũng bị đập vỡ cả ra, máu tươi chảy dầm dề:

– Đại nhân minh xét, đại nhân minh xét! Hạ quan chỉ là một huyện thừa bé nhỏ, có cho thêm một trăm lá gan cũng không dám tăng thuế a! Hạ quan đều là phụng theo thủ lệnh của Nhiếp đại nhân mà hành sự cả!

– Nhiếp đại nhân? Nhiếp đại nhân nào?

– Chính là Tự Châu phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh Nhiếp đại nhân!

– Nói bừa!

Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh xuống bàn, bừng bừng nổi giận:

– Nhiếp đại nhân là người đứng đầu của phủ, chức trọng quyền cao, rất được hoàng thượng khen ngợi, có thể nói là rường cột của quốc gia! Sao ông ta có thể làm ra loại chuyện này, ngươi dám vu cáo mệnh quan triều đình sao? Cao thống lĩnh, vả miệng!

Cao Tù hắc một tiếng, liền muốn bước lên trước. Ngô Nguyên liều mạng khấu đầu, miệng kêu gào:

– Đại nhân minh xét, hạ quan tuyệt không vu cáo, tất cả đều có bằng chứng rõ ràng!

– Ồ?!

Lâm Vãn Vinh xua xua tay, ngăn Cao Tù lại, nhíu mày nói:

– Bằng chứng rõ ràng nào, ngươi cứ nói ra! Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu có một câu nào không thực thì đừng trách ta vô tình!

– Vâng, vâng! Đánh chết hạ quan cũng không dám giấu giếm phò mã gia người!

Ngô Nguyên móc từ trong ngực ra một xấp thư tín sổ sách lớn:

– Mời đại nhân xem qua!

Lâm đại nhân hừ một tiếng:

– Đây là gì?

Ngô Nguyên nhỏ giọng thưa:

– Trong Tự Châu phủ, đại nhân muốn thu thuế thêm thuế, trước nay đều không có công văn, chỉ lấy thư tín và khẩu tín để truyền. Ông ấy uy hiếp rất dữ, trong phủ chẳng ai dám không theo! Hạ quan gan nhỏ, mỗi lần đều phải viết thư thỉnh ý Nhiếp đại nhân rồi mới dám thi hành. Chỗ này là thư hàm riêng mà ông ấy gửi lại cho hạ quan. Ngoài ra, còn có những khoản tiền công và tiền tư mà từ khi chấp chưởng chức huyện thừa Hưng Văn tới nay hạ quan giao lên cho Nhiếp đại nhân. Hai bên so sánh với nhau, những khoản lớn nhỏ của Hưng Văn huyện đều có thể xem xét rõ ràng! Mời đại nhân xem qua!

Cao Tù đem quyển số kế toán và thư hàm đưa tới tay hắn. Lâm Vãn Vinh lật mấy trang ra xem, quả nhiên đều là những khoản chi tiêu công khai và chi tiêu ngầm. Trên thư hàm đó còn có con dấu của Nhiếp Viễn Thanh, không phải bản sao, không ngờ tất cả đều là bản gốc. Chỉ riêng một năm ngoái, Hưng Văn huyện đã lột cả da của Miêu trại, thực thu hai vạn hai nghìn lượng bạc. Nhiếp Viễn Thanh lại lệnh cho Ngô Nguyên bẩm lên triều đình là chỉ có không đến năm nghìn hai trăm lượng, tham ô tới tám thành.

Con bà nó, Lâm Vãn Vinh tức giận nghiến răng ken két. Làm quan thế này quả nhiên so với lão tử buôn bán còn hơn cả ngàn vạn lần a. Hắn hừ một tiếng, hung hăng vứt mạnh quyển sổ kế toán đó xuống bận, tức giận quát:

– Những thư tín sổ sách này của ngươi là từ đâu tới? Tại sao Nhiếp Viễn Thanh không bắt ngươi tiêu hủy?

– Đại nhân minh giám!

Ngô Nguyên vội vã thưa:

– Nhiếp đại nhân đề phòng sự tình bại lộ, mỗi năm đều phái thân tín tới các nha huyện đích thân đối chiếu sổ sách và tiêu hủy, đồng thời đốc thúc giám sát việc tiêu hủy các nguyên kiện thư hàm. Đây là hạ quan dùng bạc trắng, lừa tên thân tín đó ăn uống chơi bời nên mới qua được, giữ những văn kiện nguyên bản này lại. Hơn nữa theo hạ quan được biết, trong bảy huyện thuộc Tự Châu, giữ được nguyên bản này tuyệt không chỉ có một mình hạ quan!

Cái tên Ngô Nguyên này quả là biết cách làm quan, chuyện nào cũng lưu lại đường lui để dùng khi thoát thân! Nhi tử hắn đích thân đi thu thuế tại Ánh Nguyệt ổ bị đánh cho một trận, khẳng định là không thoát được tội. Lão Cao vừa mới lộ rõ thân phận, tên gian manh này liền lập tức chuẩn bị hết tài liệu, các tội danh lớn đổ hết tội lỗi lên đầu đại nhân. Hai cha con hắn cố nhiên là tội sống khó thoát, nhưng tính mệnh đó vẫn giữ lại được. Đây chính là bí quyết để làm quan.

Cả Tự Châu này, chỉ sợ phải diệt gọn hết rồi! Dưới gầm trời này, rốt cuộc còn có bao nhiêu Tự Châu phủ đây?! Thử nghĩ đến cục diện mà tương lai Triệu Tranh phải đối mặt, kẻ làm cha hắn lại thay nhi tử mình mà đau đầu!

– Ngô đại nhân, chuyện này cực kỳ trọng đại đó.

Lâm Vãn Vinh hơi giãn mày ra một chút, đỡ Ngô Nguyên dậy:

– Bây giờ nên làm thế nào chắc cũng chẳng cần ta dạy ngươi chứ?

– Vâng, vâng! Hạ quan nhất định sẽ phối hợp với đại nhân biện án, lập công chuộc tội!

Lập cái đầu ông nội ngươi ấy! Nhìn thấy quả đầu to tròn của hắn, Lâm Vãn Vinh thật muốn nện cho một trận. Nhiếp Viễn Thanh tham ô, hai cha con tên họ Ngô này khẳng định cũng kiếm chác được không ít, chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả! Chỉ là hiện giờ cần phải dùng hắn, tạm thời phải giữ lại, đợi đến xong xuôi rồi mới tính toán cả thể vậy.

– Ồ, đúng rồi. Lệnh công tử sao rồi? Lần đó không để ý đã lỡ tay làm y bị thương, ai da. Thật xin lỗi quá!

Lâm đại nhân giả bộ thở dài một tiếng.

Ngô Nguyên lập tức cảm kích đến rơi nước mắt:

– Khuyển tử mạo phạm đại nhân, đó là tội nó đáng phải chịu! Nếu nói dễ nghe một chút, được lão nhân gia người đích thân động thủ chính là cái phúc to lớn của hắn a!

Còn không phải là phúc sao? Tương lai hoàng đế về trời, với thân phận của Lâm Tam, cho dù có cầu được hắn đánh một cái, chỉ sợ cũng không cầu nổi thôi!

Với người thế này thì thật sự chẳng còn gì để nói nữa. Lâm Vãn Vinh xua xua tay, dẫn theo Cao Tù ra ngoài cửa. Lão Cao mỉm cười giơ ngón tay cái lên nói:

– Lâm huynh đệ, nhìn thủ đoạn này của ngươi quả thực là có phong phạm của đại gia, không đi làm quan thì đúng là ủy khuất nhân tài đó!

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu bất đắc dĩ:

– Với tính cách của ta, nếu thực sự đi làm quan thì mới là một sự ủy khuất lớn đó!

Cao Tù suy nghĩ một chút. Cũng đúng, giống như Lâm huynh đệ thế này, từ bỏ mấy nhiệm vụ nặng nề, thoải mái nhàn nhã dạo chơi khắp nơi, trêu chọc mấy tiểu cô nương, hưởng thụ diễm phúc phong lưu. Sống một cuộc sống tiêu dao tự tại biết bao a, hà tất phải nhảy vào cái hũ tối đầy nước kia, có muốn thoát ra cũng khó.

Hai người đi tới Quân Liên tây thành, đưa mắt nhìn quanh, xa gần đều là những người Miêu từ khắp nơi tới tham dự Hoa Sơn tiết, hiển nhiên đều muốn nghỉ ngơi ở nơi này.

Lão Cao cho rằng hắn muốn đi tìm Hồng Miêu của Ánh Nguyệt ổ, đang muốn chui vào đám người tìm thì đã thấy Lâm huynh đệ lắc đầu:

– Cao đại ca, chúng ta đi Ngũ Liên phong xem xem!

Ngũ Liên phong cách thành tây hơn mười dặm, với cước trình của hai người bọn họ, bỏ thêm chút sức, chỉ cần nửa canh giờ là tới nơi rồi.

Màn đêm vừa xuống, năm cánh hoa sen sừng sững nhô cao, những ngọn núi xanh xa gần xoay chuyển giao thoa, nhấp nhô trập trùng, cực kỳ mỹ lệ. Nghĩ tới những điều Y Liên từng nói qua, Thánh cô ở trên Bích Lạc ổ, nơi cao nhất trên Ngũ Liên phong, hắn liền đưa mắt nhìn lên, đỉnh cao nhất tuy có thể nhìn được, Bích Lạc ổ thủy chung lại chẳng thấy đâu.

Lần này cùng An tỷ tỷ quả thực là trên núi dưới núi gần nhau trong gang tấc, ả hồ li quyến rũ này, đã biết tiểu đệ đệ tới hay chưa?

Cất bước đi về phía trước, trời đã gần về đêm, mắt thấy đã sắp tới gần con đường lên núi, chẳng biết từ đâu lại có hai tên Hắc Miêu xông ra cản trước mặt hai người, giọng nói ồm ồm vang lên:

– Các ngươi làm gì ở đây?

Hỏi bằng Hoa ngữ. Lâm Vãn Vinh mặc Miêu trang, bọn chúng đương nhiên là chiếu cố tới lão Cao rồi. Lâm Vãn Vinh đùa một câu:

– Chúng ta lên núi chặt củi, ý, hai vị tiểu a đệ, thế các ngươi đang làm gì vậy?

– Đi lui, đi lui!

Hai vị tiểu a đệ bực bội nói:

– Chưa nghe nói sao, Thánh cô trở về rồi, để bảo vệ sự thanh tịnh của Ngũ Liên phong, đại đầu lĩnh hạ lệnh, người thường không được tới gần ngọn núi một trăm bước!

Con bà ngươi chứ, cầm lông gà ra làm lệnh tiễn sao? Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, đang muốn nghĩ cách lừa gạt hai tiểu a đệ này thì lại nghe dưới chân núi truyền tới một tiếng hét:

– Đại đầu lĩnh tới!

Những tiếng bước chân lộp bộp truyền lại, một tráng hán Hắc Miêu tuổi chừng ba mươi, mi dài mắt rộng, cao lớn khỏe mạnh đang cầm sài đao dẫn đầu, không nói không cười, thập phần uy nghiêm, sau lưng hắn là mấy chục thanh niên người Miêu.

Đây chính là thủ lĩnh Trát Quả, kẻ soán quyền ở Miêu hương ư? Quả nhiên dáng vẻ có chút khí khái!

– Tham kiến đại đầu lĩnh!

Tất cả người Miêu đều xoay mình lại, khom người thi lễ với Trát Quả.

Đại đầu lĩnh ừm một tiếng, mắt không liếc xéo, trực tiếp đi lên núi luôn.

Lâm Vãn Vinh đánh mắt với lão Cao một cái, thừa lúc sắc trời đã tối, hai tiểu a đệ đang thi lễ với đại đầu lĩnh, hai người họ liền vô thanh vô tức theo sau đoàn người đi lên Ngũ Liên phong.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.