Mọi chuyện dường như tiến triển rất thuận lợi, ngoại trừ cùng Diệp Thiên Tân về lại Diệp gia ăn bữa cơm cuối tuần, còn lại Tịch Hiên không cần làm gì thêm. Cứ thế hai người đã bắt đầu giao kèo được một tháng.
Trong một tháng, tình trạng hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tịch Hiên bận rộn với công việc của mình, mà Diệp Thiên Tân cũng bận rộn với công việc của anh. Mỗi tối, hai người dành thời gian một ít để nhắn tin thăm hỏi tình hình.
Tịch Hiên rất thoải mái, tâm tình cũng đang rất tốt đẹp. Bước vào cửa hàng của mình, cô vu vơ ngâm nga lời bài hát vui vẻ. Chào hỏi với nhân viên của mình rất ôn hoà. Ý chí làm việc càng thêm nung nấu. Vì gần một tháng nay, mẹ cô không có làm phiền cô nha, chắc bà lại đi du lịch cùng bạn bè đâu đó nữa rồi. Số tiền cô làm được có thể nuôi được mẹ mình, chỉ là bà còn giàu hơn cả cô, một phần vì tài sản ba cô để lại và cửa hàng mì gia truyền trên 30 năm của bà ngoại, luôn đông khách tấp nập.
Mà Tịch Hiên cô không thể nào suốt đời úp mặt vào cửa hàng mì gia truyền đó được, cô có ước mơ lớn lao hơn, vĩ đại hơn, thay vì phải lấy chồng rồi nhận lại tiệm mì của mẹ mà sống an nhàn đến hết tuổi già cô sẽ làm những thứ mình thích để sau này không phải hối hận.
Rót cho mình một ly nước lọc, Tịch Hiên nhìn thấy Lí Lạc đang chăm chú ngồi vào bàn làm việc, chỉnh sửa bản thảo. Rất tốt, sáng gặp đã có tinh thần làm việc như thế này, Tịch Hiên cô rất thích.
Lướt ngang, Tịch Hiên vỗ nhẹ lưng Lí Lạc, ôn hoà, “Lạc Lạc, cố lên.”
Lí Lạc giật bắn mình, cô ngước nhìn Tịch Hiên đang vui vẻ cười cùng mình, cô cũng nhàn nhạt cười lại, “Cám ơn sếp.”
Gật đầu, Tịch Hiên liền bước đi, thì tiếng Lí Lạc vọng theo sau.
“Sếp….” Lí Lạc ngập ngừng khi Tịch Hiên bước ngang.
“Lạc Lạc có chuyện gì sao?” Tịch Hiên dừng bước. Cô nhìn Lí Lạc hôm nay rất lạ, có lẽ vì công việc cô cho nhiều quá chăng? Chắc cô phải sắp xếp lại lịch cho nhân viên cô bớt cực hơn, dù đang có cả trăm đơn hàng đang đợi cửa hàng cô hoàn thành.
Mím môi, Lí Lạc ậm ừ, xong lại lắc đầu: “Không có gì đâu ạ. Sếp đã dùng bữa sáng chưa? Có cần em đi mua….”
Tịch Hiên không để ý sự ảm đạm trong đôi mắt Lí Lạc, cô liền trả lời: “Không cần, chị chưa đói.” Nói xong, vỗ vai Lí Lạc một cái nhẹ, cô ung dung bước về lầu 2, nơi văn phòng của cô.
Vừa mở cửa phòng, đập vào mắt cô là mẹ cô, Lâm Quế Vân đang ngồi trên ghế, đôi mắt hừng hực lửa giận.
“Ách, mẹ đến sao không báo con một tiếng?” Tay Tịch Hiên liền đổ mồ hôi. Sao nhân viên của cô lại không báo trước mẹ cô đến như mọi hôm?
Đến lượt Diệp Thiên Tân ngớ người, Tịch Hiên cô đã chịu ôm anh sao? Lòng anh dân lên ngọt ngào khó cưỡng nỗi, lời nói đầy ôn nhu: “Tôi gặp khách hàng, vì công việc nên tôi phải để chế độ máy bay điện thoại. Hiên Hiên đừng giận…”
Xung quanh quán cà phê Nhật Nguyệt buổi sáng khá vắng vẻ, nên màng ôm ấp này chỉ vài ba ánh nhìn thấy, rồi họ cũng xoay người tiếp tục công việc của mình.
“Ừm, tôi không giận.” Tịch Hiên nép vào lòng Diệp Thiên Tân, cảm nhận tim cậu ta đang đập mạnh. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Diệp Thiên Tân, cũng không tệ lắm.
“Hiên Hiên, có chuyện gì sao?” Giọng Diệp Thiên Tân lúc nào cũng trầm ấm, dễ nghe, khiến cho Tịch Hiên tràn đầy yên tâm.
Tịch Hiên quên mất còn mẹ mình ở sau lưng. Trời ạ, sao cô có thể háo sắc đến độ quên luôn mẹ mình đang kéo mình đi xem mắt cơ chứ? Khẽ nhón chân lên, ké sát vào tai anh, cô nói nhỏ: “Mẹ tôi ở sau lưng, diễn cho đạt vào!”
Diệp Thiên Tân lòng bỗng chùng xuống, anh lại quên, quên rằng có bao giờ Tịch Hiên đã động lòng với anh. Anh nhìn cách xa sau lưng cô, là một ánh mắt đang nhìn đăm đăm vào hai người, liền nhận biết đó là mẹ cô, vì hai người vẫn có nét hao hao với nhau.
Ép sát cô vào người mình, bàn tay to lớn anh ôm eo nhỏ của cô, đầu cuối xuống hôn vào trán cô một phát, mới ôm cô đi lại nơi có người phụ nữ đang nhìn anh với nét kinh hoảng.
Tịch Hiên có khác gì mẹ mình, bỗng dưng bị hôn một phát không lường trước, làm cô má ửng hồng, tim đập nhanh. Cô ngước lên nhìn Diệp Thiên Tân, không ngờ rằng có ngày cô lại phải nép mình dưới cánh chim của cậu ta, phải ngó cổ lên nhìn được nét điển trai, anh tuấn của cậu ta sau 7 năm gặp lại.
Chàng trai năm nào gầy ốm theo đuổi cô, bây giờ đã thành người đàn ông đẹp trai, anh tuấn ngời ngời thế này rồi.
Nhìn chàng trai nho nhã, ăn bận lịch lãm, quần áo phẳng phiu, lại ôm lấy con gái mình đang đến gần, Lâm Quế Vân dường như đã hiểu được chuyện gì đó.
Khi chàng trai đứng trước mặt bà, lại nở nụ cười ôn hoà, còn gật đầu chào hỏi: “Chào bác gái, con là Diệp Thiên Tân, là người yêu của Hiên Hiên.”
Đôi mắt mở to, Lâm Quế Vân hớn hở, không ngờ con gái bà lại có mắt đến thế, chàng trai này nhìn quả rất là được, lại tỏa ra phong thái rất nho nhã, chắc chắn là con nhà gia đình gia giáo. Xem kìa, quần áo trên người không phải loại rẻ tiền, rõ ràng là người giàu có. Rất tốt!
Lâm Quế Vân huỷ luôn cuộc xem mắt bà đã cố tình muốn Tịch Hiên đến hôm nay, liền kéo con gái mình và chàng trai đẹp trai qua nhà hàng đối diện, ăn một bữa ăn và nói chuyện phiếm.