Trong quán cà phê phong cách Châu Âu lãng mạn, có ba người đang đợi sự xuất hiện của một người phụ nữ đã trễ hẹn 1 giờ.
Lâm Quế Vân đổ mồ hôi, nhìn liên tiếp thời gian trên điện thoại, sao con bé ngốc này còn chưa đến?
“À… bà Tịch, hay để hẹn bữa khác vậy?” Chu Kham nhìn Lâm Quế Vân, giọng khẽ nói.
“Ách, xin lỗi bà Lý, thật sự rất xin lỗi. Đứa con gái cứng đầu của tôi lại trễ hẹn!” Lâm Quế Vân áy náy vô cùng, đây đâu phải lần đầu tiên con gái bà trễ hẹn. Bà phải giáo huấn đứa con cứng đầu này một trận mới mong hả dạ lòng bà.
Vội xua tay, Chu Kham phiền não nhìn đứa con trai bên cạnh, lần xem mắt này lại hụt! Thật trong lòng bà đang bực tức, nhưng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, “Không sao, con bé là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, bận việc cũng là lẽ thường tình.”
“Haizz thật là hổ thẹn cho tôi…” Lâm Quế Vân thở dài.
Cộp!
Giữa mặt bàn, một chiếc túi hiệu LV cao cấp đặt lên. Sáu ánh mắt tập trung dồn vào chủ nhân của chiếc túi LV đấy, liền một phen vui mừng.
Trước mắt họ là cô gái đeo mắt kính đen che đi hết nửa khuôn mặt, mái tóc được nhuộm nâu sáng, uống xoăn bồng bềnh như mây. Trên người bận chiếc váy ôm bó sát lộ ra cả ba vòng chuẩn, khoác thêm chiếc áo da bên ngoài và đôi bốt đen cao, phong thái mạnh mẽ pha một chút hoang dại.
“Tiểu Hiên, con làm gì để mẹ phải đợi suốt một tiếng đồng hồ?” Lâm Quế Vân vừa vui mừng, cũng vừa bực bội với đứa con gái cưng của mình.
Kéo ghế, ngồi vào bên cạnh mẹ mình, Tịch Hiên nhàn nhạt nhìn đến người đàn ông đối diện, cùng thêm mẹ người đàn ông đấy, rõ ràng có nét thất vọng lọt vào mắt cô.
“Con bận một chút về bản thiết kế, nên đến trễ.” Kéo mắt kính đen xuống, Tịch Hiên mỉm cười với hai người đối diện.
Lâm Quế Vân cho qua chuyện con gái mình đến trễ bửa tiệc xem mắt này, liền hào hứng giới thiệu, “Đây là bác Lý, bạn của mẹ, còn đây là con trai trưởng của bác Lý, Lý Quân Tường.”
Tịch Hiên gật đầu theo hướng tay mẹ cô chỉ, mỉm cười lịch sự.
Gật đầu, Diệp Tuyết tiếp lời: “Ừm. Thiên Tân cũng 25 tuổi rồi, ba mẹ tớ đang thúc ép nó lấy vợ, nó cũng đang hoang mang lắm!”
Nhướng mày liễu, Tịch Hiên nghi hoặc chuyện gì đó trong lời nói của Diệp Tuyết, liền hỏi: “Cậu có ý gì?”
Diệp Tuyết ngồi nghiêm chỉnh, buông đũa xuống, giọng quyết liệt: “Tiểu Hiên, hay cậu cùng Thiên Tân em tớ quen nhau đi?!”
“Khụ…” Lần này là Tịch Hiên sặc sụa, “Tuyết Tuyết, cậu nói quái quỷ gì vậy?”
“Không phải, chỉ là giả. Chỉ là để hai bên gia đình cậu và tớ không thúc ép nữa thôi. Cứ vờ quen nhau một thời gian, rồi sau đó lấy lí do không hợp rồi đường ai nấy đi. Vì Thiên Tân vừa về nước, chưa thành danh được gì, lại bị lấy vợ sớm, thật tội cho nó… cậu hiểu tâm tình làm chị của tớ mà, đúng không?” Diệp Tuyết u buồn trong đáy mắt, giọng nói cũng tha thiết.
Đúng là Tịch Hiên làm bạn với Diệp Tuyết bao nhiêu năm, từ cấp ba chứ không ít ỏi gì, cô hiểu được Diệp Tuyết rất thương Diệp Thiên Tân, cái gì cũng dành lấy cho Thiên Tân cả. Mà cái này… thật sự có tốt cho Thiên Tân và cô? Ngộ nhỡ bị bể ra, có phải rắc rối gấp bội không?
Cô thì không sao đâu nha, mẹ cô sẽ không làm gì được cô cả. Chỉ có điều… còn gia đình Diệp Thiên Tân thì sao? Cái này cô không biết trước được.
Nhìn khuôn mặt Tịch Hiên đang dao động lời nói của mình, Diệp Tuyết đánh đòn tâm lý cuối cùng, “Tiểu Hiên… em trai tớ cũng rất được nha. Không phải là Thiên Tân của năm 18 tuổi đâu, bây giờ là Thiên Tân 25 tuổi, rất đẹp trai phong độ. Tớ nghe nói, bên Anh, rất nhiều cô gái theo đuổi em ấy.”
“Vậy tại sao Thiên Tân không kiếm đại cô gái nào đó đem về đây nói dối ba mẹ cậu được rồi?” Tịch Hiên cũng ngừng bữa ăn, cô buông đũa. Nghi ngờ nhìn Diệp Tuyết.
Diệp Tuyết vội xua tay, “Tụi con gái đó muốn quen thật chứ không phải giả! Thiên Tân chỉ muốn mối quan hệ giả vờ thôi, cậu hiểu không?”
Tịch Hiên khẽ gật đầu, giờ thì trí óc cô được khai thông rồi đó.
“Để cho tớ suy nghĩ một hôm.” Nói xong, cô ráng nuốt hết đồ ăn trong chén cơm, xong mới ngồi dậy, bước về phòng Diệp Tuyết đã dọn sẵng cho mình.
Khoé môi Diệp Tuyết cong lên, nhìn bóng dáng Tịch Hiên khuất sau cánh cửa. Dọn dẹp đồ ăn xong, cô bước về phòng mình, gọi một cuộc điện thoại.
“Chị đã làm xong việc em nhờ, còn lại là do em đấy!”