Của Ta Minh Tinh Nữ Nô – Chương 98 : Lại về hoang đảo – Botruyen

Của Ta Minh Tinh Nữ Nô - Chương 98 : Lại về hoang đảo

Chương 98 : Lại về hoang đảo
Một nữ nhân mỹ mạo mười phần cầm lấy tử kiếm,tại trên tường đá không ngừng công kích.Nàng dung sắc đã có vài phần tiều tụy,một bộ cay đắng bộ dáng.

-Súc sinh…ngươi nhục ta như vậy….chỉ cần ngươi không giết ta,có một ngày ngươi sẽ phải hối hận…ô ô…

Nữ nhân này đúng là Thiên Hạp cốc nội môn đệ tử Lạc Băng,trong đầu của nàng hiện tại không ngừng quanh quẩn bốn ngày nay phát sinh kinh khủng,khuất nhục sự tình.

Rõ ràng Dương Kỳ hắn đã đạt được mục đích.Nhưng,nhưng hắn thế mà vẫn không buông tha cho nàng,không những tiếp tục phong bế lấy linh khí của nàng mà còn liên tục cho nàng sử dụng Xích Long đan,dưới tình hình như vậy Lạc Băng nàng sao có thể chịu đựng,vậy là chính nàng chủ động dùng miệng ngậm lấy súc sinh đó côn thịt,vừa mút vừa liếm,quả thật thực giống như trong thanh lâu kỹ nữ một dạng.

Chính là,chính là lại kích thích,thật thoải mái.Súc sinh đó cái kia cứng rắn,thô dài,nóng cháy,vĩnh viễn không rủ xuống,quả thật khó có thể tưởng tượng.Kia thô bạo động tác để cho nàng đều phải điên cuồng mút lấy,phía dưới hạ thể lại liền chảy nước,ướt đẫm.

Sau đó,chính nàng còn không biết cảm thấy thẹn chủ động nâng lên cái vú,mang theo cái kia côn thịt cọ xát.

Dương Kỳ đương nhiên cũng là hưng phấn không thôi,đè xuống hai vai của nàng,thô to côn thịt liền tại Lạc Băng hai vú khe hở không ngừng ra vào,kia thậm chí côn thịt còn thọt tới cằm của nàng.

Lạc Băng đối với chuyện ân ái của nam nữ nào có thể tưởng tượng ra xấu hổ,kinh tởm như vậy hình ảnh chứ,một đường đều là bị Xích Long đan điều khiển cùng Dương Kỳ dẫn đường chỉ lối.

Chính nàng mơ mơ màng màng một bên lấy tay nâng lên vú mang theo Dương Kỳ dương căn,một bên lè lưỡi liếm kia côn thịt phần đầu.

Cuối cùng,hắn rốt cuộc xong,bắn ra một kì dị chất lỏng,thật nhiều,cứ như vậy dính vào miệng nàng,bắn đầy trên mặt,bắn tới đầu tóc,đem nàng con mắt bắn liền không thể mở ra được.

Kia chất lỏng đặc sệt,mụi vị kỳ lạ,chỉ vừa dính vào miệng nàng một chút,đã cảm thấy buồn nôn hương vị,nhưng Dương Kỳ súc sinh đó lại cưỡng ép nàng nuốt hết,lần nào cũng khiến nàng nôn khan một trận mới có thể khó khăn hoàn thành.

Cứ như vậy,qua mấy ngày nàng không biết đã bị Dương Kỳ cho nuốt đến bao nhiêu viên Xích Long đan,bị hắn gian dâm đến bao nhiêu lần,bị hắn ghi lại hình ảnh tàng trữ đến bao nhiêu cái hạt châu,bị hắn khai phá,ô uế biến thành dạng gì nữ nhân.

Đáng giận hơn nữa là cứ mỗi lần giao hoan xong,Dương Kỳ lại tiếp tục giải khai phong bế linh khí cho nàng,mặc nàng như con thiêu thân lao đến liều chết,nhưng mọi lần đều bị Dương Kỳ phất tay một cái hóa giải,nàng hận chỉ hận không có thực lực giết chết nam nhân này.

Đến hôm nay đã là ngày thứ hai Lạc Băng nàng bị Dương Kỳ nhốt ở bên trong cái không gian hang động này,tuy đầu óc bị thù hận làm đến mờ mịt nhưng không khó để Lạc Băng nhận ra linh khí nơi này nồng đậm cực kỳ,so với linh phong của Thiên Hạp cốc dày đặc hơn không biết bao nhiêu lần,vậy là Lạc Băng đâm đầu vào thổ nạp,điên cuồng tu luyện chấp niệm một ngày có thể giết lấy Dương Kỳ,mặc dù biết mình chỉ là hắn lô đỉnh,nhưng chỉ cần nàng còn sống,còn có thể tu luyện,nhất định một ngày có cơ hội báo thù.

Đối với Lạc Băng tâm tư cùng hận ý,Dương Kỳ gần như không để ý,hắn nhốt nàng bên trong một góc của pháp bảo,mặc kệ nàng tu luyện.Không phải là hắn không có ý định cho Lạc Băng sống chung với đám nữ nô để dễ quản lý,mà do Lạc Băng hiện tại không thích hợp.

Theo Dương Kỳ suy đoán với tình trạng của Lạc Băng hiện giờ khi gặp chúng nữ,chắn chắn chỉ có giết các nàng để phát tiết hận ý hoặc dậy cho chúng nữ tiên thuật để tạo phản hắn.Mặc dù Dương Kỳ có thể kiểm soát chúng nữ,nhưng suy cho cùng vẫn sẽ có một phần vạn nguy cơ.Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất,Dương Kỳ đành phải nhốt nàng ở một góc bên trong pháp bảo,khi nào hắn ra ngoài thì sẽ mang nàng theo.

Lại nói Dương Kỳ lần này trở vào bên trong pháp bảo cũng sẽ ngốc bên trong khá lâu,vậy nên tìm một nữ minh tinh mới để hưởng thụ mới là vương đạo,còn Lạc Băng,tùy tiện để nàng loạn động,dù sao chỉ cần có cái pháp bảo này Lạc Băng khó có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.

…..

Một ngày nọ,bên trên bầu trời gần một hòn đảo bay tới một đạo hắc quang,đạo hắc quang này hạ xuống hòn đảo,không lâu sau thì biến mất không thấy.

-A…ngươi là ai,tại sao lại giống chủ nhân như vậy.

Một giọng nữ vang lên thất thanh,chỉ vào ăn mặc hắc bào thanh niên,giật mình nói.

Dương Kỳ đảo mắt qua,đánh giá nữ nhân trước mặt.Không ngờ đã qua gần bốn năm,Băng Băng nữ nhân này vậy mà một chút cũng không thay đổi.Năm đó Dương Kỳ nhớ rõ lúc hắn còn ở trên đảo,cũng đã 21 tuổi,mà Băng Băng chính là 40 tuổi.Ở độ tuổi đó của một nữ nhân phàm nhân nếu như nói không có một thay đổi gì trên khuôn mặt của nàng,quả thật đúng là khiến Dương Kỳ khó tin.

Lập tức Dương Kỳ đưa tay ra,một lực hút lập tức kéo Băng Băng đến sát cạnh người hắn,sau đó hắn đưa tay ra bóp cằm Băng Băng nói.

-Tiểu mẫu cẩu,thế nào,mới có chút thời gian không gặp đã không nhận ra chủ nhân của ngươi.

Bị động tác càn rở cùng lời lẽ thô tục của nam nhân trêu đùa,Băng Băng chẳng những không làm đến phản kháng động tác đối với hắc y thanh niên,mà trực tiếp lớn mật bổ nhào vào thân thể của hắn,thân thể cố hết sức dán chặt vào người hắn như thể sợ hắn biến mất vậy,khiếp sợ nói.

-Chủ nhân…aa…thật là người sao…Băng nô vừa rồi không nhận ra chủ nhân,chủ nhân người mau trừng phạt Băng nô đi.

Dương Kỳ trong lòng không chút nóng nảy,cười nói.

-Băng nô,trước hết mau đi gọi tất cả mọi người lại đây.

Băng Băng vâng một tiếng nhanh chóng chạy đi thông báo,để lại Dương Kỳ nhàn hạ ngồi ở nơi đó.

Đợi một hồi,Dương Kỳ liền nghe thấy vội vã tiếng bước chân nhanh chóng hướng về phòng Băng Băng chạy,đúng lúc này một nữ nhân lõa thể,giống như chó cái đeo lấy vòng cổ,cấp tốc hướng về hắn bổ nhào vào.

Dương Kỳ mặc cho nữ nhân ở trên người hắn không ngừng sờ mó cùng hít ngửi.Nàng thậm chí còn lớn mật sờ xuống đũng quần của hắn,một bộ dạng dâm đãng khiêu khích nói.

-Chủ nhân,Mịch nô,Mịch nô nhớ chết người mất.

Nói xong Dương Mịch trực tiếp giải khai quần của Dương Kỳ,lấy ra côn thịt của hắn,tham lam ngậm nuốt lấy.

Trong nháy mắt tất cả nữ nô của hắn đã đến đủ,ngoại trừ Tống Dục Hân có chút lãnh đạm ra,nữ nhân nào nữ nhân đấy đều một bộ dạng kích động,vội vàng tiến đến xung quanh hắn.

Băng Băng bộ dạng khó chịu kéo đầu của Dương Mịch ra khỏi hạ thể của hắn,tức giận nói.

-Tiện nhân,cô dám tranh chỗ của tôi,mau tránh ra,tôi mới là người đầu tiên gặp chủ nhân.

Dương Mịch không nói không rằng,càng ngậm Dương Kỳ côn thịt xuống sâu hơn,hai tay quấn chặt lấy eo hắn,mặc cho Băng Băng mắng chửi.

Nhiệt Ba cùng Kim Thần chúng nữ càng là không nhìn nổi nữa,nhanh chóng tiến lên cùng Băng Băng một dạng kéo Dương Mịch ra,mà Diệp Băng cùng Nancy hai ngươi lại là khôn ngoan lẻn đến bên cạnh Dương Mịch,quỳ xuống cúi đầu,vén tóc mút lấy phần dưới chót của côn thịt.

Tiếp đó,chỉ nghe thấy Siyoung khẽ quát một tiếng,giật giật cái vòng trên cổ của Dương Mịch,mới khiến cho Dương Mịch mang theo ánh mắt không cam lòng nhổ ra Dương Kỳ côn thịt rời khỏi,Siyoung trước khi quỳ xuống hạ thể của hắn còn tát Dương Mịch một cái thật mạnh,thị uy với chúng nữ một phen,khiến cho tràng cảnh náo nhiệt của đám nữ nô mới yên tĩnh lại.

Lần này Dương Kỳ tay phải mới bắt chuyển động trong không trung,chỉ thấy mặt của từng nữ nô một bị hắn cách không nắm ngẩng lên,sau khi hắn quan sát kỹ mới buông ra cau mày suy nghĩ.

Băng Băng năm đó 40 tuổi,Dương Mịch 33 tuổi,Nhiệt Ba 29 tuổi,Kim Thần,Diệp Băng cùng Tống Dục Hân cũng là ngoài ba mươi tuổi, Siyoung 25 tuổi, còn Nancy tuổi tác không chênh lệch hắn là bao thì không bàn tới.Bốn năm đã qua các nàng đến một nếp nhăn trên mặt cũng không có,da mặt căng bóng,cơ thể càng là đẫy đà,mềm mại,mị lực tỏa ra kinh người.Chưa kể nữ nhân ở đô thị hiện đại lão hóa nhanh hơn rất nhiều,mỹ phẩm cao cấp trong thời gian hắn rời đi càng là không còn,Siyoung cùng Kim Thần hai nữ nhân này chỉ cần nhìn qua Dương Kỳ cũng có thể biết hai nàng đụng qua dao kéo,vậy mà ở hoàn cảnh này thật không có biến chứng nào.

Ở tu tiên giới,chỉ có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới có thể giữ được vĩnh trú dung mạo của mình,nhưng khi đạt đến Nguyên Anh thì cũng đã rất già rồi,vậy nên ngoài việc phục dụng một số loại đan dược đặc biệt lưu giữ dung nhan như trú nhan đan,Xích Long đan…. thì chỉ còn cách trước khi già đi đạt đến Nguyên Anh Kỳ thì mới có thể vĩnh viễn bảo toàn dung mạo lúc trẻ của chính mình.Nhưng đám nữ nô của hắn đều là phàm nhân,lẽ nào là do cái pháp bảo này tác động.

Càng suy nghĩ Dương Kỳ càng tò mò,hắn quan tâm đến vấn đề này một phần cũng là vì hắn hiện tại đã là tu tiên giả.Dương Kỳ sau này có thể sống rất lâu,thậm chí dung nhan cũng không đổi,mà đám nữ nhân hiện tại của hắn rất nhanh sẽ già đi, Dương Kỳ cũng vốn dĩ không coi các nàng là nữ nhân,thật tâm yêu thích các nàng,chỉ là yêu thích bề ngoài của các nàng coi làm nữ nô,hiện tại sau thời gian dài sống chung cũng chỉ có một chút nuối tiếc mà thôi.Dù sao hắn cũng là người của thế giới hiện đại,nữ nhân đô thị đối với hắn vẫn là một thứ không thể thiếu,vậy nên hắn rất muốn tìm ra nguyên nhân để bảo quản nữ nô của chính mình.

Suy nghĩ một lúc,Dương Kỳ bắt lấy Băng Băng kéo về phía mình,nói.

-Băng nô,hiện tại ngươi là 44 tuổi đúng không,vì sao lại không có một chút dấu hiệu lão hóa nào vậy?.

Băng Băng cảm thấy cơ thể chính mình bị một lực lượng vô hình nào đấy nhấc bổng lên,khiến nàng có chút tò mò,nhưng ngay sau đấy liền không để ý theo thói quen quỳ gối bên phải hắn cười,nói.

-Chủ nhân,còn không phải là do người sao,tất cả chúng ta từ khi lên đảo này đều đã không chịu ảnh hưởng của thời gian rồi.

-Do ta?.-Dương Kỳ thần sắc bất ngờ nói.

-Đúng vậy,chuyện này vốn dĩ chúng ta cũng không để ý nhưng từ ba năm trước sau khi chủ nhân rời đi,mỹ phẩm chúng ta đã dùng hết tất cả,chúng ta lúc đầu cũng rất lo sợ về việc đó,nhưng sau này mới phát hiện ra dung nhan của chúng ta không chịu một tác động nào của thời gian cả,thậm chí đến giọng cũng không đổi từ lúc bị chủ nhân đưa lên đảo.

Dương Kỳ gật gù suy đoán,sau đó hướng về Dương Mịch ra lệnh một cái,nói.

-Mịch nô,đám ảnh nữ minh tinh lần trước đó,ngươi mau đi lấy hết ra đây cho ta,lần này cho các ngươi chọn thế nào?.

Dương Mịch bên dưới quỳ,đang liếm chân hắn đột nhiên dừng lại,hưng phấn đứng dậy,ôm lấy tay hắn một cái làm nũng rồi từ từ đi ra bên ngoài.

Đang có 1 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

nguyenhanhatduy51@gmail.com
  

👍👍👍