Chương 94 : Diệt sát(2)
Dương Kỳ liếc mắt nhìn đối phương một cái,không nói gì.
Hiển nhiên kết quả phía sau không cần nói mọi người đều biết.
Dương Diệp lên đài được chưa đến mười cái hô hấp liền bay ra ngoài,hai chân lảo đảo lui lại vài bước,miệng phun máu tươi.Hắn đau khổ ôm quyền nói.
-Dương Kỳ sư huynh tu vi quả nhiên kinh người,tại hạ thua tâm phục khẩu phục.
Trong ba ngày này Dương Kỳ dưới sự giúp đỡ của Hỏa Vân,hắn đã đột phá được bình cảnh trực tiếp một hơi tiến vào luyện khí tầng mười hai đỉnh,chỉ kém một bước nữa là đạt tới Trúc Cơ kỳ.Hỏa Vân cũng khuyên hắn lần này trước khi làm xong vụ này thì nhớ bắt lại một nữ nhân để làm lô đỉnh,hút lấy nguyên âm trợ giúp chính mình đột phá Trúc Cơ Kỳ.Nếu không với thiên phú của hắn cho dù có cố thể nào cũng sẽ kẹt ở Luyện Khí kỳ tầng mười hai.Có thể nói rằng hiện tại và sau này Dương Kỳ khi muốn đột phá bình cảnh với cái thiên phú này của hắn thì chỉ có hai cách,một là nhờ vào nguyên âm của nữ nhân,hai là cực kỳ trân quý đan dược cùng thiên tài địa bảo.
Cuối cùng Hỏa Vân phân tích,chỉ cần Dương Kỳ hắn tìm được một đám nữ nhân có tu vi cao hoặc nếu biết luyện đan thì càng tốt,chắc chắn việc hắn gặp phải bình cảnh trong lúc tu luyện là chuyện không cần để tâm.Nếu như bắt được một nữ nhân vừa có thể chất đặc thù nào đó còn biết luyện đan thì không gì tốt hơn,nuôi nhốt nàng trong pháp bảo biến nàng thành chân chính một cái lô đỉnh đúng theo nghĩa của Dương Kỳ đặt ra.
Dương Kỳ đứng ở trên đài trầm ngâm một chút,hắn thông qua hai trận tỉ thí vừa rồi đối với thực lực của bản thân mình cảm thấy rất tin tưởng.Nhưng do đối thủ quá yếu khiến cho hắn không thể kiểm tra được thực lực chính của mình,dù sao linh lực trong cơ thể của hắn quá đỗi cường đại,nhưng nói về tiên pháp thì hắn lại biết quá ít,kinh nghiệm chiến đấu cùng là thuộc dạng tay mơ.
Vì để kiểm tra xem mình có tu vi như nào cùng câu giờ cho Hỏa Vân che mắt,Dương Kỳ đột nhiên nói.
-Các vị sư huynh Thiên Hạp cốc,các ngươi cùng tiến lên đây đi.
Đám đệ tử Thiên Hạp cốc nghe thấy thế đều vô cùng tức giận,trong lòng cả đám không ngừng mắng Dương Kỳ cuồng vọng,nhưng lại không có một ai dám tiến lên.Doãn chân nhân cùng hai vị trưởng lão đều hơi cau mày,ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm về phía Dương Kỳ.
Dương Kỳ ngẩng đầu cười,vẻ mặt cùng thần thái của hắn lúc này so với vẻ khinh bỉ vừa nãy của bọn họ đối với Hoàng Vị môn giống nhau,nói.
-Đệ tử Thiên Hạp cốc chẳng lẽ ngay cả cùng tiến lên cùng không dám?
Đám đệ tử nội môn Hoàng Vị môn lúc này vô cùng hưng phấn,la hét đầy trời.
-Thiên Hạp cốc rác rưởi,các ngươi không dám đi ra sao?.Lòng kiêu ngạo của các ngươi đâu rồi? Đi ra đi.
-Đại sư huynh các ngươi cũng không được,nhị sư huynh cũng không,có tam sư huynh không? Hay tất cả cùng lên đi.
-Lâm Phong,ngươi mau đi ra cho lão tử.
Tiếng mắng chửi của nội môn đệ tử càng lúc càng lớn,vẻ tươi cười của Vương Cơ chân nhân càng lúc càng thịnh,cuối cùng một tên đệ tử của Thiên Hạp cốc không nhịn được lớn tiếng nói.
-Dương Kỳ,tiểu tử ngươi thật ngông cuồng,đây là ngươi bảo chúng ta cùng lên,ngươi đừng có hối hận.Các sư huynh,chúng ta cùng xông lên đánh cho hắn một trận.
-Không sai,cùng tiến lên,đay là do hắn yêu cầu,chúng ta cũng không thể tính là phạm quy,trưởng lão,để chúng đệ tử cùng tiến lên giáo huấn hắn.
-Trưởng lão,Dương Kỳ tiểu tử này quá ngông cuồng,ngài để cho bọn đệ tử cùng tiến lên a.
Đám đệ tử Thiên Hạp cốc đều xin chiến,Doãn chân nhân cắn răng quát.
-Nếu Hoàng Vị môn đã có yêu cầu như vậy,các ngươi hãy cùng lên đài đi.
Lời này vừa nói ra nhất thời có ba đệ tử thượng đài,kéo theo đó là bảy tám người,cuối cùng là mấy nữ đệ tử.Đại bộ phận đệ tử Thiên Hạp cốc đều tụ tập ở trên đài.Sau đó không biết người nào hô một tiếng,tất cả mọi người đều đồng loạt nắm giữ pháp bảo trên tay.
Dương Kỳ cũng không thèm để ý tới,hắn triển khai Diệt Thế công pháp thành một bàn tay vô hình to lớn quét một vòng trên đài.
Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía vang lên,những người xem xung quanh chỉ thấy đám đệ tử Thiên Hạp cốc một người rồi lại nối tiếp một người bay ra khỏi đài.
Dương Kỳ cành đánh càng điều khiển như ý,Diệt thế công pháp biến hóa khó lường,không mất bao nhiêu thời gian trên đài chỉ còn một người,người này chính là nữ nhân nhìn ra điểm kì lạ của Dương Kỳ ba ngày trước.
Dương Kỳ cười lớn một tiếng,Hoàng Tuyền bộ thi triển ra,lập tức biến mất tại chỗ,sau đó bất thình lình xuất hiện sau lưng nàng.
Sắc mặt Lạc Băng đại biến nàng không hiểu Dương Kỳ định làm cái gì nhẹ giọng hô.
-Dương sư huynh,thủ hạ lưu tình.Ta nhận thua.
Dương Kỳ nào có để ý,một tay ôm eo nàng,ghé sát vào khuôn mặt của nàng ngửi ngửi.
-Thật thơm.
Đệ tử của Thiên Hạp thấy đến động tác càn rở của Dương Kỳ thì vẻ mặt bi thương,hét lớn.
-Dương Kỳ,ngươi đừng quá đáng,Lạc Băng sư tỷ không phải là đối tượng để ngươi khinh bạc.
-Mẹ kiếp,quá khinh người,tránh ra đừng ai cản lão tử,hôm nay cho dù có bỏ mạng ta cũng phải đòi lại công đạo cho sư tỷ.
Lạc Băng lúc này cũng là đỏ mặt không thôi,muốn dẫy dụa thoát khỏi hắn,nhưng lại không thể nào nhúc nhích được,cứ như có một sức mạnh vô hình ép lấy nàng vậy.
Hoàng Vị môn đám nội môn đệ tử càng là hưng phấn hơn la hét đến khàn cả giọng.
-Sư huynh,mau đoạt lấy sư tỷ của Thiên Hạp cốc bọn hắn,xem sau này chúng còn dám kiêu ngạo nữa không.
-Dương sư huynh thật quá bá đạo,ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy mà làm càn,đổi lại là ta,ta sẽ đợi sau khi hôm nay kết thúc mới lén lún liên lạc với Lạc Băng sư tỷ.
-Phi! Ngươi tưởng ai cũng đê tiện như ngươi,cái gì mà lén lút,Dương sư huynh đối với Lạc Băng sư tỷ đây là vừa thấy đã yêu,là vừa thấy đã yêu ngươi hiểu không.
Cuối cùng Dương Kỳ cười như không cười,đưa tay lên gẩy nhẹ vào bộ ngực của Lạc Băng,nói nhẹ vào tai nàng một tiếng,rồi mới thả nàng xuống đài.
-Cô nương,tại hạ cũng là bất đắc dĩ sau này làm khổ cô nương rồi.
Sau này? Lạc Băng khó hiểu nhìn Dương Kỳ,không còn để ý đến hành động khinh bạc của hắn lúc nãy,nhanh chóng trở về phía đám đệ tử Thiên Hạp cốc.
Doãn chân nhân cùng với hai vị trưởng lão khác tức giận tới mức xì khói,hận một nỗi trên mặt đất không xuất hiện cái lỗ để ba người nhảy xuống.
Gương mặt Vương Cơ chân nhân tươi cười,cao giọng nói.
-Doãn đạo hữu,lần trao đổi này thắng bại của hai phái chúng ta như thế nào?.
Doãn chân nhân hừ lạnh một tiếng nói.
-Hoàng Vị môn ngươi có vận khí tốt,lần trao đổi này các ngươi thắng.Bất quá,những lời tại hạ vừa nói đều là thật,tất cả Nguyên Anh lão tổ Hoàng Vị môn đã bỏ mạng.Những vật ngươi muốn đều ở trong chiếc túi này,lời ta muốn nói đã hết,cáo từ.
Nói xong,lão vung tay áo lên,từ trong đó bay ra một cái trữ vật,Vương Cơ chân nhân lập tức nhận lấy,trên mặt lão hiện ra vẻ suy tư.
Từ miệng Doãn chân nhân phát ra một tiếng huýt vang trời,ngay sau đó có một đám mây đen từ trên Hoàng Vị môn lao xuống.
Dương Kỳ nhìn kỹ thì thấy đó chính là con Hỏa Thiềm.
Doãn chân nhân không nói hai lần,nhún chân nhảy lên,sau đó đám đệ tử Thiên Hạp cốc với sắc mặt phong phú đủ loại bay lên trên lưng con Hỏa Thiềm.
Đúng lúc này Hỏa Vân âm thanh trong đầu Dương Kỳ vang lên.
-Tiểu tử,trời cũng giúp chúng ta rồi,theo như tình cảnh hiện tại chắc chắn ngày mai tên nhãi Nguyên Anh kỳ kia mới qua đây chiếm lấy Hoàng Vị môn này,bây giờ pháp bảo của ngươi cũng đã hấp thu xong linh khí rồi ngươi mau gọi nó trở lại,lão phu dậy cho ngươi thế nào gọi là thần tiên.
Mắt thấy Thiên Hạp cốc sắp rời đi cùng lời nói của Hỏa Vân thúc giục hắn,ánh mắt Dương Kỳ chợt lóe lên,nội tâm hắn lập tức đưa ra quyết định,hắn cao giọng nói.
-Chư vị đồng đạo Thiên Hạp cốc,trưởng lão,tại hạ có một việc muốn thỉnh cầu.
Vừa nói,thân thể Dương Kỳ bay lên trên không,khống chế Diệt Thế công pháp làm cho bản thân lơ lửng ở trước mặt con Hỏa Thiềm.
Sắc mặt Doãn chân nhân không chút cảm tình,nếu là đệ tử khác của Hoàng Vị môn lão sẽ không để ý tới,nhưng thực lực của Dương Kỳ quá kinh người,vì vậy lão nén lại sự bất mãn trong lòng,lạnh giọng nói.
-Nói đi.
Dương Kỳ đưa mắt nhìn Lạc Băng,tay phải chỉ nàng,giọng điệu kỳ quái,nói.
-Tại hạ muốn mượn nữ đệ tử của bản phái dùng cả đời,mong Doãn chân nhân đồng ý.
Doãn chân nhân còn chưa kịp nói,đám đệ tử Thiên Hạp cốc đã tức giận,trong đó có một người quát.
-Dương Kỳ,ngươi không nên khinh người quá đáng.
-Dương Kỳ có phải ngươi bị ảo tưởng đến điên rồi không,sư tỷ của chúng ta há có thể cho ngươi mượn.
-Ngươi làm càn,trưởng lão,người này đối với Thiên Hạp cốc chúng ta quá bất kính,xin trưởng lão ra tay giáo huấn.
Hai vị trưởng lão khác lúc này cũng lộ ra vẻ cười lạnh trên khóe môi.
Doãn lão giả nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ,lão cười lạnh nói.
-Tiểu bối,lăn xuống cho ta,lão phu không so đo với ngươi,nói nhăng nói cuội.
Vương Cơ chân nhân cùng đám trưởng bối của Hoàng Vị môn đều không hiểu Dương Kỳ đang nghĩ cái gì,mặc dù nữ đệtử này rất có tư sắc cùng mị lực nhưng không đủ để khiến Dương Kỳ mất kiểm soát đến thế chứ chẳng lẽ là do tuổi trẻ khí thịnh,tuy là khó hiểu nhưng bọn họ đều đạp phi kiếm bay lên,đứng xung quanh Dương Kỳ,Vương Cơ chân nhân cao giọng nói.
-Doãn đạo hữu,Thiên Hạp cốc quá hẹp hòi a,Dương Kỳ hắn không phải là yêu thích Lạc Băng sao? Có phải là hắn muốn mạng của nữ đệ tử đó đâu,suy cho cùng Dương Kỳ vừa rồi chỉ là do tuổi trẻ,mà nhất thời không kiểm soát được thôi.
Sắc mặt Doãn chân nhân âm trầm hơn,nhìn bốn phía một chút,cuối cùng ánh mắt lão dừng ở trên người Vương Cơ chân nhân nói.
-Vương Cơ đạo hữu,tên tiểu bối này quá mức kiêu ngạo,thật sự không để Thiên Hạp cốc chúng ta vào trong mắt,nữ đệ tử của bổn phái không phải là đồ chơi của hắn.
Vương Cơ chân nhân do dự một chút,kỳ thật hắn cũng không muốn làm cho Thiên Hạp cốc khó sử.Dù sao theo như lời của đối phương thì thật sự quá mức kinh người,một khi là thật thì sau này tu chân giới Lam Châu chắc chắn sẽ xảy ra một lần thanh trừ,không thể vì sự bốc đồng của Dương Kỳ mà đáp ứng giúp hắn được,cho dù hắn có là hi vọng lớn nhất của Hoàng Vị môn.
Dương Kỳ trong lòng sát ý bắt đầu nổi lên,cười nhẹ nhàng nói.
-Không đồng ý?Không quan trọng bởi vì hôm nay tất cả mọi người ở đây đều phải “chết”…