Chương 93 : Diệt sát(1)
Trọng Đạt cười ha hả ,nói.
-Dương Kỳ,ta chỉ cần thổi một hơi là có thể khiến ngươi bay xuống dưới.Ngươi đứng cho vững haha.
Nói xong hắn hít vào một hơi thật sâu.Thân thể hắn giống hệt như một cái động không đáy,quần áo bay phần phật.
Dương Kỳ chưa từng chính diện giao thủ với tu tiên giả bao giờ,nên có phần hơi cứng tay.Hắn không hề chớp mắt,Diệt Thế công pháp thi triển ra toàn bộ uy lực.Một giây sau,thân thể Trọng Đạt bị hất tung lên,ngã phịch xuống đất.Toàn thân hắn bám đầy bụi.Hắc Viêm Báo trên không trung cũng hoàn toàn biến mất.
Hầu hết môn nhân Hoàng Vị môn nghe xong âm thanh này cũng đều vô thức quay đầu nhìn lại.Toàn bộ mọi người đều sững sờ,không gian trở nên im lặng không hề có một tiếng động.
Vương Cơ chân nhân đơ người ra cả kinh nói.
-Đây…Đây…
Trong lòng lão như có muôn ngàn con sóng,hai tai ù đặc như bị muôn ngàn tiếng sét oanh tạc.
-Không thể như thế.Dương Kỳ trở nên lợi hại như thế từ lúc nào? Đối thủ của hắn lại còn là đại đệ tử của Thiên Hạp cốc.
Huyền Nhất dụi dụi hai mắt,trong lòng cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Quách sư huynh cũng không tin vào mắt mình,thầm nghĩ.
-Đây là Dương sư đệ mà ta vẫn nói cố gắng tu luyện đây sao?.Rõ ràng là tu vi của hắn mới chỉ có tầng thứ ba,làm sao mà có thể….
-Hắn có phải là Dương Kỳ không?.Có phải cái tên phế vật chăm sóc linh thảo đó không?.
Vị sư thúc mặt vàng há to miệng ra mà nhìn.
-Đúng là khó tin…- Một vị sư thúc khác cũng phải trợn mắt mà nhìn.
Nữ nhân họ Diệp lại càng kinh sợ hơn nữa,nàng hoàn toàn ngơ ngác,trong đầu quanh đi quẩn lại mấy từ.
-Dương Kỳ?Phế vật?.Nàng cố gắng lắc đầu.Trong lòng thầm nhủ mình đang nằm mơ,đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Mã Vân sờ sờ đầu,thì thào nói.
-Ảo giác,nhất định là ảo giác.Mẹ nó!Lão phu rõ ràng là già rồi…Đây có phải là đồ đệ của ta hay không?.
Người trung niên lúc đầu do dự thu Dương Kỳ cắn vào lưỡi mình một cái.
-Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ.
Tất cả đám nội môn đệ tử đều đờ người ra,không nhúc nhích.
Mọi người của Thiên Hạp Cốc cũng hoàn toàn im lặng.Doãn chân nhân mở to hai mắt mà nhìn.Trọng Đạt chính là đòn sát thủ của Thiên Hạp cốc,được mọi người thầm ghi nhận là thiên tài của tu chân giới Lam Châu.
Tu vi của hắn đã đạt đến tầng mười hai của luyện khí kì thế mà vẫn thua?.
Nếu trưởng bối của Hoàng Vị môn ra tay thì không nói làm gì.Nhưng đây lại là một tên tiểu bối mới đạt luyện khí tầng ba.Nhất định là do Trọng Đạt khinh địch.
Hai vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn nhau,không nói tiếng nào.Trận tỷ thí này quá mức quỷ dị,khiến cho bọn họ vẫn chưa thể cảm nhận được.
Các đệ tử của Thiên Hạp cốc thì càng là không hiểu nổi,tại sao mà Dương Kỳ lợi hại như vậy mà vẫn bị Hoàng Vị môn gọi là phế vật?.Hơn nữa,nhìn nét mặt mọi người bên đó cũng đang đầy vẻ sợ hãi,không hề có chút lừa dối.Chẳng lẽ là do đại sư huynh khinh thường?.Có nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy Dương Kỳ mới đạt tới tầng ba luyện khí kỳ mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Băng cũng là rất đặc sắc.Ý nghĩ của nàng không giống với mọi người lắm.Nàng vẫn chú ý tới Dương Kỳ nên lúc này càng thêm hứng thú,cẩn thận đánh giá.
Lúc này,Trọng Đạt tỉnh táo lại.Hắn lúc này đã mất mặt đến cực điểm,thân thể hắn không tự chủ được lao thẳng lên,dữ tợn quát.
-Dương Kỳ.Vừa rồi không tính,là do ta chuẩn bị không tốt để ngươi đánh lén.Chúng ta làm lại
Thật ra Dương Kỳ cũng đang cố tình kéo dài thời gian nên mới không đánh hắn rớt xuống đài.
Lúc này,Trọng Đạt nổi trận lôi đình,cho rằng hắn vì khinh thường nên mới bị một tên đệ tử luyện khí tầng ba đánh lén thành công.Vì vậy mà hắn không nói lời nào,xuất ra Hắc Viêm Báo,tay bắt quyết,đang định mở ra cái miệng khổng lồ ra…
Dương Kỳ lại một lần nữa sử dụng Diệt Thế Công pháp vỗ một cái.Hắc Viễm báo rên lên một tiếng,thân thể nhất thời tiêu tán.Trọng Đạt mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc,phun ra một ngụm máu tươi,thân thể lại một lần nữa bắn ra xa,nhưng vẫn là ở trên đài.
Hắn vừa ngã ra đất lại lập tức xông lên,không để ý tới vết máu nơi khóe miệng,xé ngay áo ngoài,giựt cái tiên phù đang treo trước ngực xuống.Ngay lập tức khí thế trên người hắn bốc lên,mái tóc dài tung bay một cách quỷ dị.
-Dương Kỳ,vừa rồi không tính,ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân.Chúng ta lại một….
Dương Kỳ trong lòng cười lạnh,không rảnh nghe hắn nói hết lại dùng Diệt thế công pháp vỗ một cái nữa.
“Rắc” một tiếng vang lên.Khí thế của Trọng Đạt đang lên tới đỉnh lại một lần nữa phun ra máu,bay xuống dưới đất.Linh khí trong cơ thể hắn hoàn toàn tán loạn.Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được.Nhưng nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng,hắn tức quá không thở được trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.Ngoại trừ hơi thở của đám người hai bên ra,không còn có một âm thanh nào khác
Mất một lúc,Vương Cơ chân nhân mới có phản ứng,trên mặt lộ vẻ mừng như điên.Lão nhìn Dương Kỳ càng lúc càng thuận mắt,thầm nghĩ.
-Dương Kỳ tên này đúng là phúc tinh của Hoàng Vị môn.Cái tên tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu,thật đáng đánh đòn.Có điều,không biết hắn tu luyện thế nào.Việc này có lẽ cần phải hỏi hắn một chút mới được.
Mã Vân hít một hơi thật sau,thầm nghĩ.
-Lão thiên ơi!Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi hại như vậy.Để xem còn ai dám châm chọc ta nữa hay không.
Huyền Nhất há hốc mồm.Nếu một lần thì có thể dùng hai từ đánh lén để giải thích.Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy khiến cho hắn khiếp sợ.Cho dù đại đệ tử của đối phương đã giật tiên phù xuống,lúc đó tu vi của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai vẫn bị Dương Kỳ một cái hất tay đánh cho rơi đài.
Không biết tên Dương Kỳ này đã đạt đến cảnh giới nào.Nhìn kỹ một lúc,cho dù lão sử dụng thần thức thế nào cũng không thể nhìn thấu ti vi của Dương Kỳ.
-Thì ra Dương Kỳ vẫn giả trư ăn thịt cọp,đúng là hèn hạ.Cũng may trước đây ta không cười nhạo hắn,nếu không thì….hắc hắc.
-Xong hết rồi.Trước kia ta vẫn hay châm chọc,cười nhạo hắn.Bây giờ mới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta.Mẹ kiếp.
-Ngươi có tu vi cao như vậy,tại sao lại phải giả vờ như một người yếu làm gì? Đúng là vô sỉ.
Từ đám ký danh đệ từ căm hận Dương Kỳ đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn,lại càng sợ hãi.
Đám người của Thiên Hạp cốc nếu vừa rồi là giật mình thì tất cả bây giờ đều đang rung động trong lòng.
Lần đầu tiên Trọng Đạt bị đánh bay còn có thể giải thích do khinh thường.Nhưng lần thứ hai,lần thứ ba.Mỗi lần đối phương đều chỉ dùng có một chiêu đánh bại,không hề có lực hoàn thủ.Nhất là lần thứ ba,Trọng Đạt đã gỡ bỏ phong ấn,khí thế cực cao nhưng vẫn bị một chiêu đánh gục.
Cảnh tượng đó khiến cho đám người của Thiên Hạp cốc đều khắc sâu trong lòng.
Lâm Phong há hốc miệng,một lúc sau hít một hơi.Hắn hoàn toàn khẳng định Dương Kỳ chính là đòn sát thủ của Hoàng Vị môn.Đại sư huynh cũng không phải do khinh thường mà tu vi không bằng người ta.Cứ nghĩ tới tu vi của sư huynh đã đạt tới tầng mười hai vậy thì cảnh giới của Dương Kỳ…
-Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ?.-Lâm Phong lẩm bẩm trong mồm.
Hai mắt Lạc Băng lại càng phát sáng.Nàng đối với Dương Kỳ càng cảm thấy hứng thú hơn.
-Quả nhiên là hắn thâm tàng bất lộ.Ba ngày trước ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.Hắn là người đầu tiên dưới pháp thuật của ta trở lại bình thường.
Vẻ mặt của Doãn chân nhân giống hệt như nét mặt của Vương Cơ chân nhân trước trận tỷ thí.Lão liếc nhìn Dương Kỳ một cái,trong lòng cảm thấy hết sức khổ sở.Với thực lực tầng mười hai đỉnh luyện khí kỳ của lão mà vẫn không thể nhìn thấu thực lực đối phương.
-Hắn…hắn có phải là nội môn đệ tử của Hoàng Vị môn hay không?.Chẳng lẽ hắn đã đạt tới trúc cơ?.Nếu không tại sao ngay cả ta cũng không nhìn thấu?.
Đồng dạng lúc này những tiếng xì xào bàn tán về Dương Kỳ đã vang lên trong đám người hai môn phái.
Dương Kỳ đứng trên đài,trong lòng suýt nữa không khống chế được kích động.Hắn đã ba lần sử dụng Diệt Thế công pháp đánh hạ Trọng Đạt nên sự tự tin tăng lên rất nhiều.Hắn đảo mắt một cái nhìn đám người Thiên Hạp cốc,mở miệng nói.
-Tỷ thí vẫn chưa kết thúc.Người tiếp theo của Thiên Hạp cốc là ai?
Đám người của Thiên Hạp cốc đưa mắt nhìn nhau cúi đầu không dám nhìn Dương Kỳ.Cảnh tượng này giống hệt như đám đệ tử của Hoàng Vị môn vừa nãy.
Nhìn thấy như thế,tất cả đệ tử của Hoàng Vị môn đều quên mất danh hiệu phế vật của Dương Kỳ,la lớn.
-Thiên Hạp cốc đúng là rác rưởi.Thấy đại sư huynh Dương Kỳ của chúng ta lợi hại,các ngươi liền rụt đầu vào rồi.Vừa nãy các ngươi còn kiêu ngạo lắm mà.Đi ra đi.
-Các người quay đầu đi đâu đó?.Mau phái người lên đi.Để đại sư huynh của chúng ta giáo huấn cho các ngươi một chút.
-Lâm Phong!Vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại hay sao?.Đi ta tỷ thí với Dương sư huynh của chúng ta.
-Thiên Hạp cốc đều là một đám phế vật.Dương sư huynh vô địch.
……
Bầu không khí phút chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.Đám đệ tử của Hoàng Vị môn nãy giờ bị chèn ép cũng đã vô cùng huyên náo,cười nói la hét.Áp lực đến từ hai trận thua vừa rồi đã vì sự xuất hiện của Dương Kỳ mà tan biến.
Tất cả không hẹn cùng mang danh đại sư huynh gắn lên người Dương Kỳ.
Nét mặt của Doãn chân nhân lúc đỏ lúc trắng.Lúc này,lão mới hiểu được cảm giác của Vương Cơ chân nhân lúc nãy.Cắn răng một cái,lão quát.
-Dương Diệp.Ngươi đi ra.
Một thanh niên cao gầy,lưỡng lự đi ra.Chưa lên tới trên đài,chợt có một tên đệ tử của Thiên Hạp cốc cao giọng nói.
-Nhị sư huynh cố lên! Lên đánh cho hắn…
Gã chưa kịp nói xong,chợt phát hiện ánh mắt quái dị của đám đồng môn đang nhìn mình.Nhất là nhị sư huynh còn đang quay đầu lườm hắn một cái.Hoảng sợ,hắn vội vã ngậm miệng không dám nói tiếng nào.
Dương Diệp thầm mắng.
-Đúng là một thằng đần.Đại sư huynh mạnh như vậy mà còn bị Dương Kỳ dùng có một chiêu đánh bại.Doãn lão đầu cho ta lên,chủ yếu là đỡ xấu mặt mà thôi.Ngươi lại còn hò hét cái khỉ gì,mẹ kiếp.
Nghĩ tới đây hắn trừng mắt nhìn tên đệ tử vừa rồi một cái rồi đi lên trên đài,ôm quyền cung kính nói.
-Dương sư huynh.Tại hạ Dương Diệp.Dương Kỳ sư huynh tu vi kinh người,sau này chắc chắn sẽ rạng ranh tu chân giới Lam Châu.Hôm nay sư đệ có thể giao thủ với huynh đó là một niềm vui lớn.