Của Ta Minh Tinh Nữ Nô – Chương 91 -2 : Lộ ra ý đồ – Botruyen

Của Ta Minh Tinh Nữ Nô - Chương 91 -2 : Lộ ra ý đồ

Chương 91 : Lộ ra ý đồ
Cũng giống như đám đệ tử của Thiên Hạp cốc.Đám đệ tử nội môn của Hoàng Vị môn cũng hoàn toàn kinh sợ.Bọn họ ít nhất cũng hơn chục năm là đệ tử nội môn,nhưng ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tất cả đều trầm mặc không nói,trong lòng cảm thấy bất an.Nét mặt của Vương Cơ chân nhân lại càng trở nên âm trầm,không nói một tiếng nào.Tên đệ tử Lâm Phong của đối phương mới chỉ là Luyện Khí tầng sáu.Nhưng không ngờ hắn lại có được pháp thuật thần kỳ như vậy,vừa có thể thủ có thể công.Một khi đã không thể xuyên qua phòng thủ của hắn chắc chắn sẽ bị phản lại rất thê thảm.Nếu không đạt được tới tầng tám của luyện khí kỳ thì cơ bản là vô vọng chiến thắng.

Mới trận đầu tiên đã như thế,không khỏi khiến lão lo lắng.Chẳng lẽ Hoàng Vị môn thật sự phải xuống dốc hay sao?.Lão quay sang nhìn mấy vị sư đệ đứng bên.Bọn họ cũng đều đang trầm mặc không nói.

Mã Vân hít một hơi,lẩm bẩm.

-Mẹ kiếp!Không ngờ lại có được một tên đệ tử lợi hại như vậy.Thiên Hạp Cốc có được hắn quả là quá may mắn.

Dương Kỳ nhìn sâu vào trong mắt của Lâm Phong.Vừa rồi,tuy Lâm Phong chỉ thi triển Thổ Vực trong chốc lát,nhưng hắn đã có thể nhìn rõ huyền cơ bên trong pháp thuật.Tuy chưa trực tiếp đối mặt nhưng Dương Kỳ đã đủ tự tin dễ dàng hóa pháp thuật đó.

Doãn chân nhân mỉm cười,cao giọng nói.

-Vương Cơ đạo hữu.Trận thứ hai các ngươi đưa người xuất thủ.

Ánh mắt Vương Cơ chân nhân đảo qua đám đệ tử nội môn.Phần lớn mọi người đều cúi đầu,trong lòng thầm mong không bị chỉ định.

Đến lúc này,Vương Cơ chân nhân cảm thấy tức giận,đang định mở miệng trách mắng thì Cổ Phong cắn răng một cái,tiến lên nói.

-Chưởng môn!Đệ tử bất tài cũng xin được lên trận này.

Nét mặt đám sư thúc vẫn không hề thay đổi.Huyền Nhất nhăn mặt,nói.

-Cổ Phong,ngươi mới đạt tới tầng thứ năm.Không được hồ đồ.

Cổ Phong ngập ngùng một chút,nói.

-Đệ tử…đệ tử có được một pháp thuật mới.Mặc dù không chắc thắng nhưng cũng có thể bám vào cầu may.

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

-Bây giờ,người nào cũng không muốn lên.Ta tự thân ứng chiến chắc chắn có được hảo cảm của chưởng môn.Mặc dù không thể thắng được nhưng ít nhất cũng là có dấu ấn.

Vương Cơ chân nhân thầm than một tiếng,suy nghĩ một chút rồi gật đầu,nói.

-Ngươi lên đi.Cho ta thấy pháp thuật mới của ngươi thế nào.

Cổ Phong nhấc mình,nhảy lên đài cao,nói.

-Đệ tử Cổ Phong của Hoàng Vị môn xin lãnh giáo Thiên Hạp cốc.

Doãn chân nhân đang phân vân chọn người thì có một thanh niên tử y bước lên nói.

-Sư phụ.Đệ tử Chu Hằng nguyện lên trận này,trao đổi với đối phương một chút.

Nói xong,hắn nháy nháy mắt đứng chờ.

Doãn chân nhân vẫn luôn đau đầu với tên đệ tử này.Nhưng lão cũng biết Chu Hằng rất tinh quái,không bao giờ chịu thiệt.Lần này hắn xin ra trận cũng hoàn toàn chắc chắn.Vì vậy lão hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu.

Chu Hằng hưng phấn đi lên đài.Trong lòng hắn đang thầm cười trộm.

-Tiểu tử,ngươi lần này đúng là cứu tinh của ta haha.

Cổ Phong nhìn thấy Chu Hằng xuất trận,nét mặt không thay đổi.

-Chu sư huynh!Xin lãnh giao.-Cổ Phong lớn tiếng nói.

Cổ Phong lập tức bắt quyết,tế ra phi kiếm.Thanh kiếm màu đỏ nhanh chóng từ phía sau bắn ra,lượn xung quanh người hắn một vòng.

-Đi.-Thanh phi kiếm nhắm thẳng về phía Chu Hằng.Cùng lúc đó,Cổ Phong lấy bốn năm viên bi màu đen,quát to.

-Xem tiên thuật của ta.

Chu Hằng cười ha hả,dễ dàng né tránh phi kiếm,trong lòng thầm nghĩ Cổ Phong ngu xuẩn.

Lúc này năm viên bi màu đen trong tay Cổ Phong ném ra lập tức phát nổ.

Một làn khói trắng tỏa ra bốn xung quanh.Cổ Phong lập tức lấy ra một viên thuốc màu vàng sắc bỏ vào trong miệng,sau đó chui vào màn khói.

Một lão nhân bên trong đội ngũ của Thiên Hạp cốc lớn tiếng chế diễu,cười lớn nói

-Mê huyễn tán?,loại rác rưởi thủ đoạn này mà cũng nghĩ ra được,haha loại thủ đoạn này thích hợp với việc gian dâm cô nương hơn là mang ra chiến đấu.

Người này vừa nói xong thân hình của Cổ Phong lập tức bắn ra từ làn khói trắng,bay ra một khoảng cách xa,mãi đến khi rớt đài mới dừng lại được.

Chu Hằng chẹp một cái rồi lớn tiếng nói.

-Tiểu tử,chiêu này của ngươi mà cũng mang ra được,mặc dù ta có chút ảnh hưởng,không thể nhìn ra ngươi,nhưng ngươi quên rằng ngươi vốn không thể ẩn dấu được khí tức của chính mình.

Đám đệ tử của Thiên Hạp cốc phá lên cười.

Vương Cơ chân nhân phất tay áo một cái,nhất thời xuất hiện một luồng gió,thổi tan làn khói trắng do mê huyễn tán tạo ra.Đồng thời mang Cổ Phong ném thẳng về chính viện.

Dương Kỳ trong lòng âm thầm lắc đầu suy nghĩ.

-Cổ Phong ngươi vốn dĩ cảnh giới đã không cao hơn hắn lại còn dám làm như vậy,quả thật là tìm chết.

Hỏa Vân cười nhạt,giải thích cho hắn hiểu.

-Vừa rồi,viên thuốc màu vàng tên tiểu tử kia nuốt có thể khiến hắn ẩn dấu khí tức trong một thời gian ngắn,nếu vẫn bị nhìn ra sợ rằng viên thuốc đó đã bị tên Chu Hằng kia động tay chân rồi.

-Ý ngươi nói,Cổ Phong hắn là có quan hệ cùng Chu Hằng.

-Đúng vậy rất có thể Cổ Phong có quen biết với Chu Hằng,được hắn bày kế để chiến thắng trong cuộc tỷ thí này,nhưng không ngờ chỉ là con tốt bị hắn lợi dụng thôi.

Doãn chân nhân cười nói.

-Vương Cơ đạo hữu,trận này coi như hai bên hòa đi,Cổ Phong hắn còn chưa sử dụng tiên thuật.

Nói xong,lão vui vẻ nhìn Chu Hằng.

Nét mặt của Vương Cơ âm trầm nói.

-Thua chính là thua.Làm gì có chuyện hòa.Tiếp tục.

Doãn chân nhân cười ha hả,nói.

-Không hổ là đại phái hơn năm trăm năm.Được rồi,Mã Chiêu,ngươi lên trận.

Từ trong đám đệ tử của Thiên Hạp cốc,một tên đệ tử ước chừng hai mươi bốn,hai mươi lăm tuổi,da mặt trắng trẻo,mi thanh mục tú đi lên trên đài.Hắn ôm quyền thi lễ,không hề nói một lời nào.

Lần này,Vương Cơ chân nhân cũng chưa gọi một tên đệ tử nội môn nào xuất trận.Lão lấy ra một cái ngọc giản,vuốt nhẹ một cái miếng ngọc giản liền nát thành bụi phấn.Nhất thời một cái pháp trận màu lam lóe lên,xuất hiện trên đài cao.Tiếp theo đó quang mang thoáng động liền có ba người từ trong đó đi ra.

Ba người đều mặc tử y,hơi thở rất mạnh khiến cho tinh thần của đám đệ tử nội môn chợt run run.

Doãn chân nhân biến sắc cẩn thận đánh giá ba người này.

Ánh mắt tên đệ tử đứng cuối cùng của Thiên Hạp cốc chợt lóe lên quang mang,trong lòng xuất hiện chiến ý.

Sau khi ba người đó xuất hiện,lạnh lùng nhìn xung quanh.Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trong ba người,trầm giọng quát.

-Thiên Hạp cốc?Mười năm trước Lý mỗ đã bị thua.Lần này thì không thể có truyện đó.

Ánh mắt của Dương Kỳ có chút máy động,trong ba người đó,hắn nhận ra tử y thanh niên ba năm trước,đó chính Nhị sư huynh Đoạn Lãng.

-Lý Cát!Lần này tới phiên ngươi.

Vương Cơ chân nhân lạnh nhạt nói.

Lý Cát gật đầu một cái.Hai người bên cạnh hắn tung người nhảy xuống đứng bên cạnh Vương Cơ chân nhân.

-Lý Cát?Ngũ sư huynh Lý Cát.Ta nghe nói mười năm trước hắn đã đạt được tầng thứ sáu của Luyện Khí Kỳ.Lần này xuất trận,Hoàng Vị môn chúng ta tất thắng.

-Hắn chính là Lý Cát! Ta nghe sư phụ nhắc đến nhiều lần.Đó chính là đệ nhất thiên tài trăm năm mới gặp của Hoàng Vị môn.Thiên Hạp cốc nhất định thua rồi.

-Ngũ sư huynh! Cố gắng lên.Chúng ta ủng hộ cho ngươi.

Đám đệ tử nội môn của Hoàng Vị môn đều kích động hò hét.Hai trận đầu thất bại,nhưng sự xuất hiện của Lý Cát đã khiến cho bọn họ tìm lại được sự tin tưởng.Một số nữ đệ tử còn nhìn hắn với ánh mắt si mê.

Vương Cơ chân nhân cũng mỉm cười.Lão thầm nghĩ Lý Cát lần này xuất trận chỉ cần bình tĩnh nhất định có thể thắng.

Đám đệ tử Thiên Hạp cốc đều nhìn nhau.Thanh danh của Lý Cát đối với bọn họ chẳng khác nào sét đánh ngang tai.Mười năm trước,mặc dù trong lần giao lưu đó hắn bị thua,nhưng vẫn để lại cho đám trưởng lão của Thiên Hạp cốc một ấm tượng sâu sắc.

Nét mặt Doãn chân nhân hơi trầm xuống,nói.

-Mã Chiêu!Ngươi lần này được phép giải khai phong ấn của tổ sư,sử dụng hết bản thân thực lực.

Nét mặt Mã Chiêu nghiêm túc,cởi áo.Tất cả đều nhìn thấy trước ngực hắn có một cái đồ án.

Đám trưởng bối của Hoàng Vị môn đều ngẩn người.Sau khi nhìn thấy cái đồ án đó,bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ.

-Doãn đạo hữu! Đồ án này…. -Vương Cơ chân nhân thất sắc nói.

Ánh mắt Doãn chân nhân chợt lóe lên,lạnh nhạt nói.

-Vương Cơ đao hữu.Có một chuyện tại hạ muốn nhân cơ hội này nói rõ một chút.Cuộc giao đấu hôm nay,nếu Thiên Hạp cốc chiến thắng thì ngoại trừ những điều kiện trước,chúng ta muốn tăng thêm một điều đó là cho chúng ta mượn Hoàng Vị môn năm trăm năm.

Tất cả mọi người đều biến sắc.Vương Cơ chân nhân nheo mắt lại nói.

-Doãn đạo hữu cứ nói đùa.

Doãn lão nhân lắc đầu,nói.

-Vương Cơ đạo hữu.Cái đồ án này ngươi cũng thấy được.Linh lực dao động trên nó phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể chế tạo được.Nói thật,Thiên Hạp cốc chũng ta mới có một lão tổ từ Ma Châu trở về.Người đó có nói mấy lão tổ của Hoàng Vị môn các người đều đã bỏ mình.

Vương Cơ chân nhân biến sắc,một lúc sau trầm giọng nói.

-Doãn đạo hữu không được nói bậy.Nếu không đừng trách Hoàng Vị môn chúng ta trở mặt.

Doãn chân nhân mỉm cười,nói.

-Thiên Hạp cốc chúng ta nhớ tới giao tình từ trước đến nay nên mới không có cưỡng đoạt.Bọn ta vẫn muốn để cho Hoàng Vị môn một chút mặt mũi.Lần tỷ thí này nếu Hoàng Vị môn thắng thì việc này không nói đến nữa.Ta đã nói xong,Vương Cơ đạo hữu,tiếp tục tỉ thí đi.

Đám đệ tử nội môn của Hoàng Vị môn không hiểu làm sao,nhưng cùng cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng.

Dương Kỳ cũng cảm thấy thất kinh.Hắn thầm nghĩ lời Hỏa Vân nói quả nhiên là thật.Dù cho Hoàng Vị môn có thắng cũng không tránh khỏi kiếp nạn này.

Nét mặt Mã Vân tái nhợt,hai mắt vô thần,lẩm bẩm.

-Xong hết rồi,xong hết rồi.Lão tổ cũng đã chết.Trước kia,Hoàng Vị môn chúng ta nhờ có lão tổ mới có thể chấn nhiếp được các môn phái khác một chút,cố gắng đứng được ở đây.Nhưng giờ thì…xong hết rồi.

Đáng chết.Nếu không phải năm trăm năm trước Ma Châu tiến hành tranh đoạt ngoại vực đã lôi đi tất cả Nguyên Anh của Lam Châu thì làm sao mà Hoàng Vị môn chúng ta lại có kết quả này.

Vương Cơ chân nhân đưa mắt nhìn thấy các sư đệ cùng với đám đệ tử đều có chút bối rối.Lão cố gắng kìm chế sự lo lắng,quát lớn.

-Môn nhân Hoàng Vị môn không phải lo lắng.Việc này thật hah giả tự có trưởng bối Kim Đan kỳ xem xét.Các ngươi hoảng cái gì.Lý cát! Tiếp tục tỉ thí.

Lý Cát đang đứng trên đài,cũng bị lời nói của Doãn chân nhân làm cho sợ hãi,liền ổn định tâm thần,há mồm phun ra một đạo tử mang.

Tử mang vừa xuất hiện nhanh chóng bành trướng hóa thành một bàn tay lớn,chộp về phía Mã Chiêu.

Thần sắc Mã Chiêu khẽ thay đổi,vỗ vào trúi trữ vật một cái.Lập tức có hai quả lôi cầu bay ra nghênh đón.Lý Cát cười lạnh,tay phải bắt quyết,bàn tay to giữa không trung vung lên một cái phát ra một lực đẩy nhẹ khiến cho hai quả lôi cầu lệch khỏi quỹ tích.

Lực đẩy quái dị ập tới khiến cho thân thể Mã Chiêu lung lay.Hắn biến sắc,quát.

-Bạo.

Hai quả lôi cầu đồng loạt phát nổ.Một cơn sóng vô hình lan ra sung quanh khiến cho mọi người đứng xung quanh vội vàng né tránh.

Chỉ thấy Lý Cát hừ lạnh một tiếng,châm chọc nói.

-Chút tài mọn.

Bàn tay khổng lồ trong không trung liền nắm lại,không để ý tới việc hai quả cầu vừa phát nổ,nện thẳng xuống.

Nét mặt Mã Chiêu tái nhợt.Mắt thấy bàn tay đang ép xuống trên đầu,hắn cắn răng một cái,lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ.Mới nhìn thì nó là một viên linh châu màu đen mà thôi.Mã Chiêu cắn lưỡi,phun ra một búng máu.

Chút máu tươi trong không trung nhanh chóng nhưng tụ lại cùng một chỗ thành hình giống như một con Huyết Long.Hai mắt hắn mở to,tay phải bắt quyết,miệng lẩm bẩm.Chỉ thấy huyết long xoay người chui vào linh châu,khảm vào trên nó.

Ngay lúc này,viên linh châu chợt tỏa ra quang mang màu đỏ chói mắt,giống như một quả cầu máu nhỏ giữa không trung hạ xuống năm đầu ngón tay.

-Thì ra là linh bảo.

Lý Cát nhướng mày,phất tay một cái,hai con bạch long bay ra,dạo một vòng giữa không trung rồi với tốc độ như sét đánh,lao về phía Mã Chiêu.Chương 92 : Xuất trận
Mã Chiêu cười thảm một tiếng.Lúc này,toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung chống cự lại một quyền của đối phương nên không thể chống lại hai thanh phi kiếm đang hóa thành bạch long đánh tới kia.

Mắt thấy hai con bạch long há cái miệng khổng lồ,sắp lao tới Mã Chiêu,đột nhiên có tiếng hừ lạnh từ trong đám đệ tử Thiên Hạp cốc vọng ra.

Ngay sau đó,một đạo bạch quang bắn ra từ trong đám đệ tự của Thiên Hạp cốc,lập tức xuyên thủng bạch long,hai con bạch long bị xuyên thủng trở về nguyên dạng hai cây tiểu kiểm màu bạc,rồi rơi xuống đất.

Nét mặt Lý Cát đại biến.Phi kiếm bị hủy khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu,nét mặt hoảng sợ.Bàn tay to lớn trên đầu Mã Chiêu cũng vì tâm thần bị hao tổn không thể ngưng hình liền biến mất.

Mã Chiêu tránh được một kiếp vội vàng lui lại.Nét mặt thầm cảm thấy may mắn.Khuôn mặt Lý Cát tái nhợt,gục xuống phía dưới.

Vương Cơ chân nhân trầm mặt,quát.

-Thiên Hạp cốc chớ có khinh người quá đáng.

Mấy vị sư đệ đồng môn đứng bên cạnh lão cũng trợn mắt nhìn.Có mấy người tức giận đã lấy ra pháp bảo tùy thân,chuẩn bị ra tay.

Đám đệ tử nội môn đang đứng xem đều lộ vẻ mặt phẫn nộ.Tuy nhiên hai tên đệ tử mặc Tử y thì ánh mắt cẩn thận nhìn trung niên nam tử đang đứng ở cuối của Thiên Hạp cốc.

Một tiếng hừ lạnh vừa rồi đúng là do hắn phát ra.

Doãn chân nhân quay đầu lại nhìn nam tử,lắc đầu cười khổ,nói.

-Trận thứ ba này Hoàng Vị môn của các ngươi chiến thắng.Về chuyện vừa rồi,lão phu….

-Doãn lão đầu không phải nhiều lời.Hoàng Vị môn chẳng là cái gì hết,đều là một đám đàn bà…

Nam tử đứng ở cuối,kiêu ngạo bước từng bước một.Hắn đi đến đâu mặt đất nơi hắn đi qua vỡ nát đến đấy.

Sau đó cảm thấy trang bức đã đủ rồi,thân thể hắn khẽ chớp lên một cái liền xuất hiện trên đài.

Ánh mắt cuồng ngạo của hắn liếc nhìn đám đệ tử của Hoàng Vị môn,nói.

-Tất cả nội môn đệ tử của các ngươi cùng lên đi.Chỉ cần một mình Trọng Đạt ta là đủ rồi.

Đám đệ tử của Hoàng Vị môn lập tức xôn xao,nét mặt ai nấy đều giận dữ.

Ngay cả đám trưởng bối của Hoàng Vị môn cũng phải cau mày.

Đám đệ tử của Thiên Hạp cốc không một ai mở miệng.Ánh mắt lộ vẻ tôn kính.Hiển nhiên thân phận của người này ở Thiên Hạp cốc không phải là nhỏ.

Doãn chân nhân vội ho một tiếng,cao giọng nói.

-Vương Cơ đạo hữu!Đây là Trọng Đạt,đại đệ tử của Thiên Hạp cốc.Lần này chúng ta chỉ cần một người để phân thắng thua.Nếu trong số đệ tử của Hoàng Vị môn có người trụ được trong mười lần hô hấp thì Hoàng Vị môn các ngươi chiến thắng.

Hai mắt Tử y thanh niên ba năm trước chợt lóe lên,thân thể thoáng động,trầm giọng nói.

-Tiểu tử cuồng vọng,để ta xem thực lực của ngươi có giống như lời ngươi nói không.

Trọng Đạt cười một tiếng điên cuồng nói.

-Ngươi?Luyện khí tầng tám nhưng lại ẩn dấu,chỉ hiện lộ ra ngoài tầng sáu.Chút tu vi ấy vẫn không đủ.

Nói xong trong mắt hắn chợt lóe lên,phất tay một cái.Nhất thời một con báo đen hiện ra,sau đó trở nên to hơn mấy lần.Nháy mắt đã trở thành một con Hắc Viêm Báo.

Con báo lạnh lẽo nhìn Tử y thanh niên,sau đó há miệng phun ra một tia tử quang.

Tử y thanh niên chưa kịp né tránh,mà cũng chẳng kịp phát ra pháp thuật,cứng người như tượng bị tia tử quang đó bắn trúng.

Trọng Đạt cười lạnh một tiếng,nói.

-Trở về tập luyện thêm vài chục năm nữa rồi đến gặp ta.

Nói xong câu đó thân thể Tử y thanh niên giống như lưu tinh,bay thẳng về sau.Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy hắn.Nhưng xung lực từ người hắn quá mạnh khiến cho hai người phải lùi lại thật xa mới có thể dừng được.

Tử y thanh niên lên đài mặt không còn chút máu,nhắm chặt hai mắt,thân thể không ngừng run rẩy.Ở bụng hắn có một vết cháy xém màu đen,giống như vết bớt.

Tên đệ tử bay lên đón hắn,vẻ mặt hoảng sợ,im lặng không nói.

Vương Cơ chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở.Đối phương có một tên đại đệ tử như thế này là quá mạnh.Lão chỉ có thể nhìn ra,thực lực đối phương biểu hiện bên ngoài là tầng mười của luyện khí.Nhưng thực lực thật ẩn dấu thì lại không thể nhìn ra được.

Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng xung quanh,Vương Cơ chân nhân thầm than một tiếng.Bởi trong mắt lão chẳng có một tên đệ tử nào có thể thủ thắng.Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kim Đan kỳ cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi.Mặc dù có thể cho hắn ra đánh một trận.Nhưng nếu hắn lại thua nữa thì lần này,Hoàng Vị môn coi như thất bại hoàn toàn.

Trọng Đạt cuồng ngạo,liếc mắt nhìn mọi người.

-Kế tiếp là ai?.

Tất cả đám đệ tử Hoàng Vị môn có mặt đều không ai mở miệng.Bọn họ cúi đầu,lảng tránh ánh mắt của Trọng Đạt.

Trọng Đạt cười lạnh,trong lòng có chút coi thường.Đúng lúc đó hắn chợt ngẩn người khi phát hiện có một tên đệ tử chỉ đạt tới tầng thứ ba lại không có biểu hiện gì là sợ hãi,nhìn thẳng vào mắt mình.

Dương Kỳ vẫn bình thản hai tay chắp sau lưng nhìn Trọng Đạt.

Trọng Đạt nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ,lạnh nhạt nói.

-Thế nào?Ngươi muốn lên?.

Lời nói của Trọng Đạt thu hút sự chú ý của mọi người.Quay đầu lại,bọn họ mới phát hiện ra người mà Trọng Đạt nói chính là Dương Kỳ nét mặt không khỏi thay đổi.

Vương Cơ chân nhân thở dài,Dương Kỳ mới đạy tới tầng ba của luyện khí,lão vốn chẳng hề chú ý.Nhưng bây giờ cho dù ti vi rất thấp nhưng đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.

Trọng Đạy thấy đối phương không nói gì liền cười lạnh,nói.

-Bốn trận tỷ thí,chỉ còn lại một trận.Đường đường Hoàng Vị môn lại không có một người dám đi lên,đúng là khiến cho Đạt mỗ thất vọng.Chẳng lẽ,đệ tử nội môn của Hoàng Vị môn lại không có người nào dám đi lên hay sao?.

Huyền Nhất sư thúc đang đứng cạnh Vương Cơ chợt nói.

-Mã sư đệ xin lỗi.Dương Kỳ! Ngươi lên đi.

Mã Vân ngẩn người,tức giận nói.

-Huyền Nhất,tuy ngươi là sư huynh của ta,nhưng cũng không thể ra lệnh cho ta được.Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng ba của Luyện Khí kỳ,vậy mà ngươi còn nói hắn đi ra chẳng phải là thí tốt hay sao?.Đại đệ tử của người ta quá mạnh mẽ,đồ đệ của các ngươi không đánh lại,sợ chúng bị thương,nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à?Đồ đệ của ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật,cho dù lên có bị thua thì các ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không?.Mẹ kiếp,lão tử không đồng ý.

Huyền Nhất nhíu mày,trong lòng đúng là nghĩ như vậy.Nhưng không ngờ Mã Vân lại không nể mặt hắn trực tiếp nói ra trước mặt Thiên Hạp cốc.

Lão cười lạnh vài tiếng,nhìn Vương Cơ chân nhân mấp máy môi truyền âm một chút.

Vương Cơ chân nhân thở dài,nói.

-Mã sư đệ.Ngươi không cần phải nói nữa.Dương Kỳ! Ngươi lên đi.

Mã Vân vung tay,ngẩng đầu quay ra nhìn trời,cười lạnh.

Dương Kỳ ôm quyền,cúi đầu nói.

-Tuân mệnh.

Nói xong,Hỏa Vân âm thanh khó nghe lại vang lên.

-Tiểu tử,ngươi đang làm cái gì,ngươi lên đài lúc này để làm cái gì?.

Dương Kỳ lạnh lùng đáp.

-Ngươi không phải nói rằng ai khiêu khích ngươi thì ngươi sẽ giết kẻ đó sao?Giờ lại khuyên ta thành phật,rụt đầu lại.

-Hừ lão phu lúc nào khuyên ngươi thành mấy con lừa trọc đó,linh khí nơi này lão phu cảm nhận thấy vẫn chưa bị pháp bảo của ngươi hấp thu xong,ngươi lên đài lúc này còn quá sớm.

Dương Kỳ hít sâu một hơi kiềm chế nói.

-Được vậy ta sẽ chơi đùa với hắn một chút,câu thêm giờ cho ngươi.

-Hừ,lão phu không rảnh nói chuyện với ngươi nữa,liệu mà làm cho tốt,ta còn phải tiếp tục che mắt hai thằng nhãi Kim Đan kia nữa,lúc nào xong ta sẽ báo với ngươi.

Đám đệ tử Thiên Hạp cốc thấy vậy cười rộ lên.

-Hoàng Vị môn,các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao? Không ngờ một tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với đại sư huynh của chúng ta.

-Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay.Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.

-Đại sư huynh,huynh giơ cao đánh khẽ,đuổi nhẹ hắn đi thôi.

Doãn chân nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút đều hiện lên vẻ khinh thường.Doãn chân nhân cười nói.

-Vương Cơ đạo hữu.Hôm này,chúng ta cũng hiểu rõ Hoàng Vị môn rồi.

Nét mặt Vương Cơ âm trầm đến cực điểm,không nói gì,phất tay áo một cái rồi đi về phía sau.Cơ bản lão cũng chả hi vọng gì vào Dương Kỳ.Cho hắn ra chủ yếu làm con tốt thí cho xong trận đấu này mà thôi.

Dù sao,cho hắn lên nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.Nhưng nếu bị đối phương dọa cho đến không ai dám xuất trận thì đúng là không còn mặt mũi.

Không có tên nội môn đệ từ nào dám lên,chỉ còn duy nhất một mình Dương Kỳ.

Phía sau hắn,tất cả thế hệ trước của Hoàng Vị môn đều lắc đầu,xoay người đi ra sau

Đang có 1 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

nguyenhanhatduy51@gmail.com
  

👍👍👍