Chương 87 : Tiềm tu
Có được Hoàng Tuyền Bộ khẩu quyết.Dương Kỳ bắt đầu bận rộn tu luyện,suốt ngày sống ru rú trong nhà.Thời gian dần trôi qua,toàn bộ Hoàng Vị môn bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương.
Toàn bộ đệ tử đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc tỉ thí cuối năm.Một khi tiến vào mười người mạnh nhất thì pháp bảo,đan dược,linh thạnh,ngọc phù,công pháp… đều có thể đạt được.
Càng khiến cho bọn họ đỏ mắt là lần này chưởng môn đã xuất ra một trong ba trọng bảo bản phái – Chúc Âm Thương làm phần thưởng cho người giành vị trí đứng đầu.
Chúc Âm Thương vốn là di vật của một tiền bối trong môn phái hai trăm năm trước.Uy lực cực lớn.
Vì thế nên cả đám đệ tử nội môn đều nằm chặt tay thề đoạt được bảo bối.
Còn đám đệ tử ký danh đối với cuộc tỉ thí lần này cũng là âm thầm chuẩn bị rất kĩ càng.Đối với bọn họ mà nói,đây chính là cơ hội tạo ra bước ngoặt trong cuộc đời họ.
Nhưng toàn bộ những không khí khẩn trương này lại chẳng liên quan gì đến Dương Kỳ cả.Hắn cả ngày tu luyện cùng luyện tập liên tục Diệt Thế,Hoàng Tuyền Bộ.
Một ngày cuối tháng,hắn ra khỏi khu tạp vụ,đi thẳng vào chính viện.
Dương Kỳ lập tức che dấu khí tức.Tâm niệm vừa chuyển,linh khí trong cơ thể hắn lập tức được giấu đi,chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi chưa đạt tới luyện khí kỳ tầng một.
Hắn cũng biết rằng ở chỗ tạp vụ lắm thấy nhiều ma,không thích hợp để tu luyện nên muốn kiếm cớ xuống núi tìm chỗ yên tĩnh tìm tu.
Sau khi đi vào chính viện,hắn đi một lúc thì tới khu linh thảo của Mã Vân.Hắn cung kính cao giọng nói.
-Đệ tử Dương Kỳ cầu kiến sư phụ.
-Ngươi tới đây làm gì?.
Cánh cổng bên ngoài khu vườn vẫn chưa mở ra nhưng bên trong đã vọng ra giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Mã Vân.Hiển nhiên hắn rất khó chịu tên đệ tử này.
Dương Kỳ không thay đổi vẻ mặt vẫn giả bộ cung kính nói.
-Đệ tử tu vi thấp kém,biết không thể đánh thắng trong trận tỷ thí ngày mai,sẽ làm mất mặt sư phụ.Vì thế đệ tử không muốn tham gia.
-Hừ,coi như tiểu tử ngươi thức thời.Lần này có tên Cổ Phong,đệ tử sư thúc Huyền Nhất của ngươi,tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến đỉnh phong luyện khí tầng thứ nhất.Có thể đột phá lên tầng hai bất cứ lúc nào.Cho dù ngươi có đi,người ta cũng chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể bóp chết ngươi.
Mã Vân nói với giọng châm biếm hắn.
Dương Kỳ cũng không để ý,nói.
-Đệ tử thiên phú không có,sao có thể sánh được.
Mã Vân trầm mặc một lúc,lại lạnh giọng nói.
-Còn việc gì không?Không còn thì xéo đi.Nhìn thấy ngươi ta lại bực mình.
Mã Vân hắn vừa nhìn thấy tên đệ tử này thì lại không khống chế được tính nóng nảy của mình,hận không thể đập chết hắn,tránh bị mấy đồng môn cùng lứa cười vào mũi.
-Sư phụ,đệ tử ở trên núi thấy rất vô vị,muốn xuống núi một chuyến ngao du chờ mấy năm rồi trở về,người xem có được không?.Dương Kỳ cúi đầu nói.
-Xuống núi? Không được.Ngươi không nói thì ta cũng quên mất.Ba năm nữa sẽ tới đại hội giao lưu với Thiên Hạp cốc.Lần này chưởng môn sư bá của ngươi ra lệnh,đại bộ phận đệ tử nội môn năm nay sẽ tiến hành tập huấn trong ba năm.Ngươi đi tham gia đi,không ba năm sau,trên đại hội lại thua quá mất mặt,làm xấu mặt ta.
Mã Vân lập tức cự tuyệt.
-Tập huấn?.Dương Kỳ ngẩn ra.
-Cứ mười năm lại có một lần trao đổi,đây là quy củ mấy trăm năm nay.Hoàng Vị môn và Thiên Hạp cốc chúng ta bề ngoài thì có vẻ hảo hữu nhưng cũng âm cạnh tranh.Mấy lần luận bàn gần nhất,chúng ta đều thua đối phương.Chuyện này quá mất mặt,vì thế mới có chuyện tập huấn.Ngươi nếu sau lần tập huấn này mà vẫn không có gì tiến bộ,ở đại hội ba năm sau làm xấu mặt ta thì ta sẽ đuổi cổ ngươi khỏi Hoàng Vị Môn.- Mã Vân phất tay không muốn giải thích gì thêm.
Dương Kỳ cũng như vậy không nói gì thêm gật đầu vâng dạ,cáo lui ra về.Trở về phòng tạp vụ hắn lại chui vào bên trong pháp bảo tu luyện,mặc kệ bên ngoài.
Mấy ngày sau từ một tên đệ tư ký danh Dương Kỳ biết được trong nội môn đệ tử thì Quách sư huynh đoạt giải nhất.Bất quá nghe nói đó là có mấy vị sư huynh sư tỷ khác lịch lãm bên ngoài,không thể có mặt để tham gia.
Về phần Cổ Phong,hắn trở thành tân đệ tử xuất sắc nhất.Cũng được thưởng một lượng lớn linh thạch.
Một tuần sau.Sáng sớm,tiếng chuông vang vọng khắp nơi trên Hoàng Vị môn.Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là toàn bộ đệ tử nội môn phải nhanh chóng tập hợp ở đại điện môn phái.
Trong đại điện của Hoàng Vị môn lúc này đứng hơn năm mươi vị nội môn đệ tử,lục,bạch,lam ba loại quần áo đều có duy chỉ có tử y là không có.Trong số đó người Dương Kỳ biết mặt cũng có một hai,Quách sư huynh,Cổ Phong,cô gái hôm đó cùng thông qua trắc thí với hắn.
Trước mặt bọn họ,chia làm hai bên ngồi mười mấy lão giả,vẻ mặt lãnh đạm.Chính giữa,ngồi một người,người này là trẻ nhất,mặc áo dài màu xanh thẫm,trông tiên phong đạo cốt,ánh mắt như điện,trầm giọng nói.
-Lần tập huấn lần này nhất định phải thành công,ba năm sau phải giao đấu cùng Thiên Hạp cốc,tuyệt đối không thể thua.Từ hôm nay trở đi,các ngươi tiến vào phía sau núi,mỗi người phải tự cố gắng tu luyện,đề cao tu vi,Tụ Khí đan lần này môn phái xuất ra một vạn viên cho các ngươi sử dụng.Trong thời gian này không thể tự ý rời khỏi sơn môn,các ngươi rõ chưa?.
Tất cả nội môn đệ tử cùng kêu lên.
-Rõ,thưa chưởng môn
Nam tử áo lam nhìn qua gật đầu,tiếp tục nói.
-Ta hi vọng ba năm sau,trong các ngươi sẽ có người mặc được tử y,đại biểu cho đệ tử nòng cốt Hoàng Vị môn,vượt xa nội môn đệ tử,hiện tại ta sẽ đem các ngươi đưa đến phía sau núi,tự sẽ có người an bài chỗ tu luyện cho các ngươi.
Nói xong,nam tử áo lam tay áo vung lên,một đạo bạch quang từ tay áo bắn ra,ở trong đại điện quay một vòng sau đó trải ra khắp phòng,nháy mắt biến thành một đạo quầng sáng,đem tất cả nội môn đệ tử bao bọc lại ở trong.
Nam tử khẽ quát một một chữ “đi”,quầng sáng một trận dư quang lóe lên,biến mất ở trong điện.
Dương Kỳ cảm thấy thân thể rất ấm áp,thoải mái dễ chịu.Mở mắt ra thì kinh ngạc phát hiện chính mình đang ở một chỗ bên trong sơn cốc,nơi này linh khí nếu so với bên ngoài thì nồng đậm hơn rất nhiều.Ánh mắt tất cả nội môn đệ tử cũng đều mang vẻ mặt ngạc nhiên,nhìn bốn phía đánh giá không ngừng.
Trong cốc ngoài một vách đá cực kỳ to lớn thì không còn gì khác.Trên vách đá có vô số cửa động chi chít như tổ ong,cũng có một vài cái bị cự thạch bịt kín.
Bỗng nhiên Dương Kỳ phát hiện có người nhìn mình,quay đầu lại,thì thấy cô gái hôm đó cùng đạt trắc thí với hắn đang cười lạnh nhìn hắn,mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Đang lúc này,trong huyệt động ở trên vách đá bay ra thanh niên mặc tử y lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người,trầm giọng nói.
-Các vị sư đệ,nơi này là phía sau Hoàng Vị môn chúng ta,nơi đây chính là từ ngàn năm trước các vị tổ sư đã tập trung tất cả các vị tiền bối Nguyên Anh Kỳ mở ra nơi này cho các đệ tử nội môn lấy nơi tu luyện,linh khí ở trong đây vượt xa bên ngoài,các ngươi nếu đã đến đây,phải tranh thủ thời gian tu luyện,không được buông lỏng,nếu không đừng trách sư huynh ta đem các ngươi đá ra khỏi đây.
Tử y thanh niên này,Dương Kỳ không biết mặt,nhưng đã mặc lên Tử y đệ tử nội môn,nghe nói tu vi phải đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng sáu,nói chung so với đám đệ tử trừ đi Dương Kỳ thì sâu không lường được.
Dương Kỳ hơi cúi đầu,vừa rồi hắn chỉ cần liếc qua một cái là có thể thấy được thực lực người này vừa mới bước vào tầng sáu,hiển nhiên vừa tấn thăng tử y nên hắn cực kì kiêu ngạo.
-Tất cả các động chưa bị đóng này tùy ý các ngươi chọn lựa.Còn đây là tụ khí đan,mỗi bình có 200 viên,hàng năm phát một lần.
Tử y thanh niên nói xong,tay phải vung lên,trên mặt đất xuất hiện năm mươi cái bình nhỏ.
Lúc này nội môn đệ tử tự động bước ra,lặng lẽ cầm lấy một cái bình nhỏ,tìm kiếm chỗ tu luyện.
Dương Kỳ vừa tiến lên lấy tụ khí đan định tìm kiếm chỗ tu luyện thì bị tử y thanh niên ngăn lại.
Tử y thanh niên nhìn đến Dương Kỳ, thần sắc cổ quái,nói.
-Ngươi tên là gì?Như thế nào ngay cả luyện khí tầng thứ nhất đều không đạt được?.
Sư phụ ngươi là ai?.
Dương Kỳ ngẩn người ra,xoay người cung kính nói.
-Sư huynh,tại hạ Dương Kỳ,gia sư Mã Vân,vì thiên tư không đủ đi,đến giờ vẫn đang chưa đạt tới tầng thứ nhất.
Tử Y thanh niên sắc mặt không đổi,nói.
-Ngươi là Dương Kỳ?Ta nghe nói qua ngươi,thiên tư tuy rằng rất quan trọng,nhưng nghị lực cũng là điều mấu chốt để tu tiên,ngươi nếu thiên tư không đủ lại càng phải cố gắng thêm.
Dương Kỳ vội vàng gật đầu,sau đó ôm quyền rời khỏi,tiến vào huyệt động.
Huyệt động không lớn,chỉ có một cái giường đá,ở một bên trên vách tường còn có một cái tay nắm đóng mở cửa.Dương Kỳ ngừng thần nhìn một chút,lấy tay kéo một cái,nhất thời một loạt tiếng ầm ầm vang lên,một tấm thạch bích từ trên xuống dưới che kín miệng huyệt động.
Cẩn thận kiểm tra một phen,Dương Kỳ đối với bên trong vô cùng hài lòng,lúc trước hắn muốn tìm Mã Vân là muốn tìm lý do rời môn phái tìm kiếm chỗ tu luyện,tuy rằng bị cự tuyệt,nhưng bây giơg thế này,so với ý nghĩ ban đầu không có gì khác nhau.
Nghĩ đến đây hắn bắt đầu xuất ra pháp bảo,bắt đầu bế quan tu luyện.
Thời gian như thoi đưa.Nháy mắt hai năm đã trôi qua.Trong thời gian này,nếu không tu luyện thổ nạp thì hắn lại luyện tập Diệt Thế công pháp cùng Hoàng Tuyền Bộ.Hoàn toàn không có cảm giác tịch mịch chút nào.