Của Ta Minh Tinh Nữ Nô – Chương 84 : Sát nhân – Botruyen

Của Ta Minh Tinh Nữ Nô - Chương 84 : Sát nhân

Chương 84 : Sát nhân
Trong hai tháng này,Dương Kỳ thoát khỏi Mã Vân sau khi cũng là rất thoải mái.Hắn ăn được ngủ được,thoải mái tìm tòi nghiên cứu cách tu luyện.Cuối cùng cũng đã tìm được cách bức độc của Hắc Linh thảo ra bên ngoài cơ thể.

Cụ thể bức độc Hắc Linh Thảo ra bên ngoài cơ thể liền có hai cách.

Thứ nhất chính là dùng linh khí hao mòn dần đi độc dược của nó,giống như Mã Vân từng làm với Dương Kỳ vậy,nhưng có điều hắn không đủ lượng lớn tài nguyên như vậy đắp vào một tên phế vật.Còn lại chính là tán công tu luyện lại từ đầu,nhưng mà với cảnh giới của Dương Kỳ hiện tại,hắn không muốn làm vậy.

Dương Kỳ liên tục tu luyện trong vòng hai tháng,mặc dù không thể tiến cảnh nhưng đã thành công bức độc Hắc Linh thảo ra bên ngoài cơ thể.

Mà trong hai tháng này,Dương Kỳ mới cảm nhận được tu luyện chính là một việc rất buồn tẻ,không phải ngồi xếp bằng thổ nạp thì cũng là nghiên cứu lấy điển tịch.Thời gian này hắn cũng nghe đến Cổ Phong chỉ cần hai tháng đã có thể thành công đạt đến tầng thứ nhất của luyện khí kì,cũng đã được tấn thăng làm nội môn đệ tử,có thể nói rằng đối với tu tiên giới cũng là kì tài khó gặp,thiên phú trác tuyệt.Dương Kỳ thực sự buồn cười,nếu để cho mọi người biết được hắn một đêm có thể trở thành luyện khí kì tầng hai đỉnh,không biết phản ứng lúc đó sẽ ra sao.

Dương Kỳ trong thời gian này cũng là giảm đi tần xuất của việc tu luyện,chăm chú vào việc nghiên cứu điển tịch cùng công pháp.Hắn phát hiện ra luyện khí tam thiên sau khi đạt được luyện khí kì tầng ba có ghi lại hai pháp thuật như đã nói,đó là hỏa diễm thuật và địa liệt thuật.

Trong đầu nghĩ tới hai loại pháp thuật,trái tim Dương Kỳ lại đập thình thịnh.Hắn cứ theo khẩu quyết của Hỏa Cầu thuật,tay phải đưa lên bắt quyết.Nhưng đáng tiếc,vẫn là câu chuyện của thiên phú,chưa nói tới ngọn lửa,ngay cả một đốm nhỏ lửa cũng không thấy xuất hiện.Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó thử lại vài lần nữa.

Mỗi một lần thử nghiệm là một lần thất bại.Chỉ có một lần duy nhất xuất hiện được một đốm lửa nhưng nó nhanh chóng biến mất.

-Thiên tư…Chết tiệt….đúng là thiên tư.

Dương Kỳ nghiến răng cười khổ.Hắn quay sang tảng đá bên cạnh bắt đầu luyện tập Địa Liệt thuật.Cũng may là công pháp này có một phần giống với Diệt Thế công pháp nên hiệu quả tốt hơn hẳn so với Hỏa Diễm thuật,ngay lần đầu sử dụng hắn đã có thể từ xa phá vỡ một tảng đá.Nhưng Dương Kỳ lại không hài lòng,pháp thuật như vậy đem đi lừa gạt người bình thường thì có thể chứ để đem đi chiến đấu thì chút tác dụng này là không đủ.

Cuối cùng hắn tập trung vào Diệt Thế công pháp phần lực đẩy.Để dễ dàng cả hai trao đổi cùng nhuần nhuyễn.Phải biết rằng lực đẩy cùng Địa Liệt thuật giống nhau và hiện tại uy lực lớn hơn lực hút nhưng cũng khó tu luyện không kém.Nhưng Dương Kỳ vẫn là cố chấp không nói tiếng nào tiếp tục tập trung vào Địa Liệt thuật cùng phần lực đẩy của Diệt Thế công pháp.

Luyện tập một lúc,trước khi trời tối Dương Kỳ liền trở về khu tạp dịch.Bây giờ hắn đã là luyện khí tầng 4.Khi đến Bắc viện,ngang qua chỗ ở của tạp vụ liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc vọng ra.

-Chu sư huynh!Ban đầu huynh giao cho ta công việc trở đá chỉ cần được 200 cân là hoàn thành.Nhưng tại sao bây giờ lại tăng lên cho ta tới 1000 cân?.Ta cũng không còn là người mới nữa.Bao năm nay vẫn hết lòng với huynh mà huynh vẫn cứ ép ta.Chẳng lẽ đến khi ta phải rời khỏi Hoàng Vị môn ngươi mới chịu bỏ qua hay sao?.

-Trương Cáp!Ngươi cũng đừng nói ta gây khó dễ cho ngươi.Cuộc sống của ta thời gian qua tốt lắm sao.Nhưng mẹ nó…Ngươi lại dám lừa ta.Ngươi mang đá về tới cho ta bàn giao cho phòng nguyên liệu bị người ta mắng cho một trận.Kiểm tra,ta mới phát hiện ra cái tên ranh con như ngươi đúng là có bản lĩnh.Hai trăm cân đá không ngờ có tới ba mươi cân là gỗ.

-Không thể như vậy.Huynh đừng có ngậm máu phun người.Chẳng phải mấy hôm trước huynh định quy tắc ngầm một nữ đệ tử,lấy cớ sẽ cho nàng công việc nhẹ nhàng bị ta nhìn thấy.Ngươi là người thế nào có ai mà không biết.Còn nếu ngươi cố tình ép ta rời khỏi Hoàng Vị môn,thì cho dù chết ta cũng phải báo lên trưởng lão.Trương Cáp giận dữ,lớn tiếng nói.

-Trương Cáp!Đó là ngươi ép ta.Muốn trách thì trách ngươi không may mắn,nhìn thấy việc mà mình không nên thấy.Nếu trưởng lão mà biết việc này,ta sẽ cho người tới giết cả nhà ngươi.

Từ trong phòng vang ra âm thanh lạnh lẽo của tên họ Chu.Ngay sau đó,Trương Cáp kêu lên một tiếng.Dương Kỳ nghe thấy vậy,cả kinh liền nhanh chóng lao vào chỗ ở của tạp vụ,đá văng cửa phòng.

Trong mắt Dương Kỳ lúc này,nét mặt tên thanh niên họ Chu cực kì dữ tợn,cầm thanh kiếm đâm về phía Trương Cáp đang sợ hãi đứng nép vào tường.

Dương Kỳ thấy không kịp ra tay cứu Trương Cáp liền sử dụng Diệt Thế công pháp.Mạnh mẽ lực hút hóa thành một bàn tay vô hình,trong chớp mắt túm chặt lấy đối phương.Lúc này thanh kiếm sắc bén đã lướt nhẹ qua ngực Trương Cáp sau đó liền rơi xuống đất.

Tên thanh niên họ Chu cảm thấy hoảng hốt.Toàn thân hắn bị một lực lượng vô hình ép xuống khiến cho thanh kiếm trong tay không có cách nào đâm xuống được nữa,sau đó tay hắn cũng như bị gì đó mà run rẩy buông ra thanh kiếm.

Sắc mặt Trương Cáp tái nhợt.Mồ hôi hắn chảy ra ướt đẫm,ánh mắt cảm kích nhìn Dương Kỳ,sau đó tránh qua một bên.Tên thanh niên họ Chu thấy thế liền cả kinh,liền cố gắng dẫy dụa.Lần đầu tiên sử dụng Diệt Thế công pháp giữ lấy một người tu tiên sống khiến cho Dương Kỳ cảm thấy có chút khó khăn.Hơn nữa,lực đạo của tên này cũng là không tầm thường,Dương Kỳ đã phải dùng đến ba thành sức lực của mình.Tay phải Dương Kỳ hơi rung động,nhìn thấy Trương Cáp không có gì nguy hiểm hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Mắt thấy đối phương đang dẫy dụa càng kịch liệt nét mặt Trương Cáp lộ vẻ cổ quái.Hắn đưa mắt nhìn Dương Kỳ rồi lại nhìn Chu sư huynh.Ánh mắt hắn xuất hiện một sự tàn nhẫn,nhanh chóng nhặt lấy cây kiếm dưới đất,đi tới trước mặt Chu sư huynh.

Ánh mắt Chu sư huynh lộ vẻ hoảng sợ,càng giẫy dụa mạnh hơn.Trương Cáp cắn răng một cái quyết đoán nói.

-Cho dù ta lần này bỏ qua cho ngươi nhưng ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.Chu sư huynh!Đây là ngươi bức ta.Mẹ kiếp,ngươi lại còn muốn giết cả nhà ta nữa phải không?.

-Trương Cáp!Ngươi muốn làm gì?.Dương Kỳ cảm thấy không ổn,định khuyên ngăn vài câu.

Nhưng lúc này,Trương Cáp đã giơ lên kiếm chém xuống.Một thanh âm bém nhọn vang lên,Chu su huynh không thể nhúc nhích né tránh,thân thể giãy nhẹ vài cái rồi bất động.

Thanh kiếm trong tay Trương Cáp rơi xuống đất,đờ đẫn nhìn thi thể đầy máu trước mắt.

Dương Kỳ sững người đứng im.Đây không phải chuyện đùa,bên trên môn quy cấm các đệ tử chém giết lẫn nhau,cho dù là ký danh đệ tử cũng không ngoại lệ.Một lúc sau,hắn cố gắng mở miệng.

-Trương Cáp!Ngươi…

Trương Cáp ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ,nét mặt hắn nhăn nhúm,vặn vẹo dữ tợn nói.

-Dương Kỳ!Ngươi cũng nhìn thấy rồi,ta cũng không muốn giết hắn.Nhưng hôm nay,nếu không có ngươi thì ta đã bị hắn giết,tất cả đều là do hắn bức ta.

Dương Kỳ trầm mặc không nói.

Trương Cáp hít một hơi thật sâu,lộ rõ vẻ kiên quyết.Hắn đi tới bên cạnh thi thể,rồi móc trong người Chu sư huynh ra một cái túi.Mở ra xem,bên trong có mấy chục cái tiên phù dành cho đệ tử ký danh,ngoài ra còn có một quyển sách.Trương Cáp mở ra xem rồi nhét vào trong người.

Sau đó,hắn tìm kiếm trong phòng một lúc liền thấy dưới giường có một cái hốc bí mật.Mở ra,bên trong có một cuộn giấy máu trắng.Trầm ngâm một chút,hắn xoay người nhìn Dương Kỳ,mở miệng nói.

-Dương Kỳ!Chuyện hôm nay,Trương Cáp ta sẽ ghi nhớ trong lòng.Ta không thể ở lại Hoàng Vị môn được nữa.Một khi bọn họ phát hiện ra tên này bị chết sẽ truy xét.Đến lúc đó,ta chắc chắn không thể thoát tội.Mấy cái tiên phù này ta để lại cho ngươi.Coi như bù lại chỗ dưỡng khí đan hắn quỵt của ngươi.

Nói xong,hắn đưa cuộn giấy cho Dương Kỳ.

Dương Kỳ vẫn không cấm lấy,thở dài,cười khổ nói.

-Ngươi…tại sao ngươi phải làm như vậy?Nếu ngươi không giết hắn…

Trương Cáp cau mày,nói.

-Dương Kỳ,không cần nói đến việc này nữa.Mấy năm qua ta đã chịu đủ rồi.Nếu coi ta là bằng hữu thì hãy cầm lấy cái tiên phù này đi.

Dương Kỳ thật lòng không muốn nhận lấy,nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của hắn đành phải im lặng bỏ vào túi.

-Dương Kỳ!Ta đi đây.Hừ ta không tin Lam Châu lớn như vậy không có chỗ cho ta dung thân,Trương Cáp ta cũng không tin cả một chỉ là một tên ký danh đệ tử.

Trương Cáp tâm trạng hết sức phức tạp,xoay người đi ra khỏi phòng.

Đang có 1 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

nguyenhanhatduy51@gmail.com
  

👍👍👍