Chương 74 : Hỏa Vân Tôn giả
Diệt thế công pháp thật là kỳ quái,mặc dù có thể khiến cho tu vi tăng tiến,thế nhưng nguyên khí lại có vài phần tạp nham hỗn loạn.Xem ra phương pháp ta tu luyện này mặc dù tiến bộ nhanh,nhưng đối với căn cơ lại không tốt lắm.Thỉnh thoảng thì có thể dùng để tăng cường tu vi,thế nhưng nếu sử dụng lâu dài thì…e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sau này không chừng…
Hải Hoàng nhìn chằm chằm tia nguyên khí đang chuyển động xung quanh mình,chốc lát mới lắc đầu thầm nghĩ đưa ra kết luận này.
“Hừ,nhãi con không hiểu lại tỏ vẻ tinh tướng.Phương pháp tăng cường tu vi đều vô cùng đặc sắc,không biết tiền nhân phải mày mò bao nhiêu lâu mới có thể nghiên cứu ra.Nếu như bị ảnh hưởng đến sau này thì đã sớm bị người trước loại bỏ,nguyên khí của ngươi tạp nham hỗn loạn là bởi vì ngươi đần độn không có tư chất mới có hiệu ứng như thế.Ngươi bây giờ còn chưa nhìn ra được điều gì,sau này đạt đến cảnh giới nhất định mới có thể hiểu được.Diệt thế công pháp ngươi đang nắm giữ là cỡ nào nghịch thiên,huyền ảo chỉ bằng một tên tiểu tử không có lấy chút kiến thức nào về thần ma,tiên nhân,tu luyện…mà muốn hiểu được thật nực cười”.
Ngay lúc Hải Hoàng còn đang thì thào tự suy nghĩ bỗng nhiên một tiếng cười lạnh lùng vang lên bên trong đầu.Tiếng cười có vẻ rất già nua,thế nhưng lại có thứ gì đó rất khó hình dung,khiến thân thể Hải Hoàng không tự chủ được mà ớn lạnh.
“Người nào”.
Hải Hoàng vừa quát một tiếng đã nhanh chóng đứng lên,ánh mắt như thiểm điện dò xét xung quanh bốn phía.Thế nhưng khiến hắn thất vọng là xung quanh ngay cả một người cũng không có.
Thế nhưng Hải Hoàng rất rõ ràng,vừa rồi bản thân tuyệt đối không nghe lầm,thanh âm cổ quái như vậy phát ra từ trong đầu…khoan đã?,từ trong đầu?.
“Tiểu tử,ngươi không cần tìm nữa,ta đang ở bên trong cơ thể ngươi”.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên lần thứ hai,thế nhưng lần này Hải Hoàng nghe rất rõ,quả thật thanh âm đến từ trong đầu hắn.
Sắc mặt Hải Hoàng biến đổi mấy lần,rốt cuộc nhớ ra chuyện gì,hỏi.
“Ngươi là cái tia sáng kì quái chui vào trong đầu ta lúc mấy tháng trước đúng chứ”.
Trong đầu Hải Hoàng truyền đến tiếng cười trầm thấp nói.
“Không sai,phản ứng nhanh như vậy,cũng không có chút sợ hãi nào.Xem ra tiểu tử ngươi cũng thật có chút hi vọng thành tài”.
Hải Hoàng hơi nhíu mày,với tâm tính của hắn,đã lờ mờ có thể đoán ra chuyện gì.Thế nhưng suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán,không thể kết luận được.Hắn cũng không quản chùm tia sáng lúc đó là cái gì,lại còn có thể nói chuyện,trái lại nhíu mày trầm giọng quát.
“Ngươi là thứ gì,tia sáng lúc đó không phải nghi thức nhận chủ của hòn đảo sao?Xem ra,ngươi rất có thể là chủ nhân trước của hòn đảo”.
Tiếng cười khẽ vang lên.
“Tiểu tử đừng phí công suy đoán nữa,mọi thứ ngươi suy đoán đều trật lất,mà ta cũng không phải cái gì chủ nhân hòn đảo như ngươi nói,chỉ là một kẻ chạy trốn mà vô tình nương tựa nhờ ngươi thôi”.
Hải Hoàng suy nghĩ đến một màn quỷ dị này xảy ra trong chốc lát,cơ mặt liền có chút có giật,một lát sau mới mang theo một tia do dự xen lẫn kỳ quái hỏi.
“Lời ấy ý là thế nào,ngươi không thể giải thích cụ thể một chút sao”.
Giọng nói già nua trong đầu Hải Hoàng lại cười to vang lên.
“Tiểu tử không có gì phải vội,sớm muộn ngươi sẽ hiểu được mà thôi,chỉ là không ngờ Hỏa Vân tôn giả ta vừa tỉnh lại thì gặp một tên phàm nhân lại có bí mật kinh thiên như ngươi.Xem ra lần này vận khí của ta đúng là không tuyệt,lại có thể có cơ hội trở lại tiên giới”.
“Hỏa Vân tôn giả”?.
Hải Hoàng cau mày,con mắt hơi khép lại,chợt nói.
“Nếu đã như vậy,xin hỏi lão nhân gia chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”.
“Chuyện này để mà nói cũng thật quá dài dòng,bây giờ để ngươi dễ hiểu thì phải nói đến chuyện lúc ngươi mới lên đảo”.
“Bản tôn chính là tia sáng đầu nhập vào ngươi lúc đó,đó chính là tàn hồn của bản tôn,còn về phần hòn đảo này thật ra nó vốn là một pháp bảo,ngươi từ lúc lên đảo đã được nó nhận chủ rồi”.
Hải Hoàng khó hiểu hỏi tiếp.
“Vậy còn những người khác trên đảo bị đưa đến từ thế giới khác thì giải thích thế nào”.
“Chuyện này tiểu tử ngươi cứ hiểu đơn giản rằng cái thế giới của ngươi trước kia hay thế giới hiện tại này đều là phàm giới cả,mà trong vũ trụ này có đến hàng tỉ cái phàm giới như vậy,chúng đều có một liên kết nhất định,như hòn đảo này vậy thật ra nó là một pháp bảo mà pháp bảo này lại chứa đựng một tiểu thế giới.Hơn nữa rất có thể chủ nhân của món pháp bảo này là một vị đại năng nào đó không may vẫn lạc,sau đó pháp bảo này mới rơi vào tình trạng vô chủ rớt xuống dưới này,không ngờ là ngươi may mắn được nó nhận chủ trong bao kẻ bị nó hút vào thôi”.
“Từ từ đã,lão già ông nói cái hoang đảo này thực chất chỉ là một tiểu thế giới bên trong một thứ đồ vật gọi là pháp bảo ư”.
“Đúng vậy,ta biết đối với một kẻ không hiểu biết gì về tu tiên như ngươi thì rất mông lung,ta cũng chỉ có thể giải thích cho ngươi được như vậy”.
“Vậy giải thích như thế nào về mấy cái quy luật vớ vẩn trên hòn đảo cùng mấy cái vali đen tiếp tế chứ”.
Hỏa vân tôn giả im lặng một lúc sau đó mới đưa ra câu trả lời.
“Hừ,tiểu tử ngôn từ của ngươi thật kì lạ,vali đen là cái khỉ gì,ngươi nghe kĩ đây”
“Pháp bảo có cả một tiểu thế giới riêng bên trong thì thật sự ta chưa thấy qua bao giờ,đơn giản vì nó quá nghịch thiên.Từ lúc ngươi may mắn được nó nhận chủ,nó sẽ có một mối liện hệ với ngươi,cũng sẽ hiểu được những suy nghĩ của ngươi,những quy tắc hay cái thứ vớ vẩn vali gì đó ngươi vừa nói đều là dựa vào suy nghĩ,hiểu biết của ngươi về thế giới của ngươi mà suy diễn ra,tạo thành một thế giới riêng của ngươi,bao gồm cả cái thương thành gì đó trong đầu của ngươi vậy.Suy cho cùng trong tiểu thế giới này ngươi có thể tùy tiện suy diễn thế nào cũng được”.
Hải Hoàng đầu ong một cái,sự việc đến lúc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.Nói cách khác từ đầu tới cuối,hắn vỗn dĩ là chả biết cái khỉ gì,hắn đã sớm xuyên sang một thế giới khác,mà thế giới đó cũng là phàm giới,nhưng hiện tại hắn lại đang bị nhốt bên trong một cái pháp bảo của một vị đại năng đã chết nào đó.
“Tiểu tử ngươi còn gì muốn hỏi thì mau hỏi nốt đi,ta và ngươi còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm”.
“Vậy ngươi nói xem bây giờ ta nên làm thế nào mới có thể ra ngoài”.
Hỏa Vân tôn giả giống như khinh thường hắn một cái,giọng nói mang vẻ giễu cợt lên tiếng.
“Thật không hiểu sao kẻ như ngươi lại có thể trở thành chủ nhân của món pháp bảo này,lại còn có được diệt thế thần công,đáng lẽ ra người có được nó phải là cái tên tiểu tử Tiểu Lâm kia mới đúng”.
“Tiểu Lâm”.
Hải Hoàng mặc dù cũng rất khó chịu với cách nói chuyện cứ động một chút là chê bai mình của Hỏa Vân tôn giả,nhưng không thể làm gì khác là nhịn hắn.
“Ta vốn dĩ không biết gì về tu tiên,làm sao có thể hiểu được những thứ này,lão già ông bớt phí lời đi,có gì thì nói thẳng ra đừng như đám đàn bà lòng vòng lắm chuyện như vậy”.
Hỏa Vân giọng nói khàn đặc,lạnh lùng đáp lại.
“Ngươi không phải có thể cảm ứng được những người trên hòn đảo sao,thử cảm nhận xem tren Tiểu Lâm đó ở đâu”.
“Ngươi là đang xỉa xói ta sao,tên Tiểu Lâm đó từ lâu ta đã không cảm nhận được hắn rồi,có thể hắn đã chết rồi phải đợi một thời gian sau mới được hồi sinh”
“Haha,tên Tiểu Lâm đó thật ra đã chết thật rồi,không thể sống lại như ngươi nói được đâu,hắn chết là do đã tìm ra bí mật của pháp bảo này nên ta mới ra tay diệt trừ hắn,mà trong trạng thái linh hồn nên ta đã tiêu hao khá nhiều nguyên khí để giết hắn nên bây giờ mới tỉnh lại lần nữa”.
Những lời này vừa nói ra Hải Hoàng rất khó mà tin tưởng,cau mày suy nghĩ,hỏi.
“Thật đúng như lời ngươi nói”.
“Thế nào khó tin đúng không,ta cũng không hiểu sao một tên phàm nhân như hắn lại có thể phát hiện ra được bí mật này,ngươi phải biết rằng pháp bảo này tuy đã nhận ngươi làm chủ nhưng ngươi lại không biết sử dụng nó,mà nó thì lại đang liên tục hút lấy sinh vật sống từ các không gian khác,mà lúc nó hút lấy sinh vật ở không gian khác để hoàn thiện tiểu thế giới sẽ sinh ra hư không,lúc đó tên Tiểu Lâm đó không chừng có thể vô tình mà ra được bên ngoài,đến lúc đó mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của ta”.
“Còn về việc ngươi muốn ra ngoài,ngươi vốn dĩ đã là chủ nhân của pháp bảo này muốn ra ngoài lúc nào chả được”.
Hải Hoàng: “Ngươi giết hắn thì thời gian sau hắn có thể sống lại,sao lại nói là hắn chết thật”.
“Lúc pháp bảo này hút lấy người khác vào bên trong đã sinh ta hư không,ta đã lợi dụng nó để đưa tên Tiểu Lâm đó ra ngoài,rồi mới ra tay hạ sát hắn,nếu không ngươi cho rằng chỉ là một phàm nhân giống như kiến hôi,lão phu mặc dù ở tàn hồn giết hắn cũng chỉ là phất tay sự tình”.
Hải Hoàng trầm mặc trong chốc lát,cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì,những chuyện như vậy hắn không thể nhất thời mà tiêu hóa hết được,cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể.
Hơn nữa lão già này lời nói nửa thật nửa giả,khiến cho Hải Hoàng rất mơ hồ,thiên hạ làm gì có bữa cơm nào miễn phí,hắn tốn công giải thích với Hải Hoàng nhiều như vậy làm gì.
Trong lòng Hải Hoàng còn đang suy nghĩ mông lung,âm thanh của Hỏa Vân tôn giả lại vang lên.
“Hừ tiểu tử không cần đề phòng như thế,ta và ngươi giờ đã ở trên một con thuyền,cứ từ từ ngươi sẽ hiểu hết không cần phải rối não lên như thế”.