Chương 55 : Ép buộc(2)
Siyoung vốn không muốn nói chuyện cũng không hứng thú gì với loại chuyện này,dù sao cũng là Hải Hoàng ra lệnh cùng với người thích hợp nhất có lẽ là nàng.Băng Băng cùng Dương Mịch đương nhiên là sẽ bị họ nhận ra,sinh ra khá nhiều phiền phức.Cuối cùng nàng vẫn là nhẹ nhàng nói.
“Đúng thể,hai người có thể ở lại đây,ở bờ biển này có lẽ là an toàn nhất rồi.Vào trong rừng rất có thể sẽ gặp đám người khác,lúc đó sẽ rất nguy hiểm”.
Không cần Siyoung phải nhắc,chắc chắn là Chí Bình cũng sẽ đồng ý,nguy hiểm từ người khác và dã thú,rồi côn trùng các loại trong đó,trừ phi Chí Bình hắn đầu bị lừa đá thì mới từ chối,lại nói nơi này còn có một nữ nhân xinh đẹp ngang với chị dâu của hắn cơ mà.Chí Bình hiện tại chỉ còn duy nhất đề phòng với một nam nhân nữa ở trong nhà nhà gỗ.Có nam nhân này chắc chắn là Chí Bình hắn chưa thể động thủ.Sau này hắn cứ từ từ mà thăm dò,với bản lĩnh của hắn chẳng lẽ lại không đánh nổi một tên nam nhân bình thường,mà nữ nhân sao chắc chắn khi tên kia chết đi tất cả nữ nhân phải ngoan ngoan mà khuất phục với hắn rồi,một núi không thể nào có hai hổ được.
Mà Diệp Băng lại nhìn một chút Siyoung,chỉ cảm thấy trước mắt cô gái này thập phần cao quý,thanh lệ,ở trên đảo hoang một thời gian như vậy,mà bản chất vẫn không tha hóa.
Trầm ngâm một chút,Diệp Băng chậm rãi nói.
“Vậy được,phiền cô và bọn họ rồi”.
Siyoung thầm nghĩ,Hải Hoàng hắn vốn dĩ không phải người tốt,tự nhiên muốn giúp đỡ hai người này sợ rằng lại là nổi lên suy nghĩ bậy bạ nào đó.
Lúc sau khi vào đến bên trong nhà gỗ,Chí Bình nhìn đến há mồm trợn mắt,lẩm bẩm nói.
“Băng Băng…Dương Mịch….”.
Qua vài ngày hai người Diệp Băng cũng bắt đầu dần quen với cuộc sống tại hoang đảo.Mà Hải Hoàng thì cũng đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.Tuy rằng Hải Hoàng lúc đầu nhìn thấy tên Chí Bình này thì đã có ý định dùng hắn để điều khiển Diệp Băng,nhưng tên này đến giờ vẫn yên ổn vì Hải Hoàng hiện tại vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nào toàn diện với tên này.
Hắc Hắc,đưa tới cửa đại tiệc,Hải Hoàng không tốt đẹp đùa giỡn một phen,làm sao có thể không làm thất vọng chính mình?.
Tại trong nhà gỗ để cho ba nữ nhân đùa chết tên Chí Bình kia,Hải Hoàng âm thầm lặng lẽ tìm cớ ra ngoài,hướng Diệp Băng bên ngoài địa điểm đi đến.
Diệp Băng mấy ngày nay thấy Chí Bình không còn để ý đến mình như trước,hầu như thời gian là chạy theo làm vừa lòng hai đại minh tinh kia,chẳng khác gì liếm cẩu não tàn,nàng cảm thấy cảm xúc như mất đi thứ gì đó,bây giờ chồng nàng cũng không có để dựa vào chỉ có Chí Bình hắn là người thân duy nhất tại đây,mà nhìn Chí Bình bây giờ xem đối với nàng đều là lơ đễnh,đến lời nói cũng không có bao nhiêu cả.Thật ra Diệp Băng cũng đánh giá thấp về Chí Bình,nếu không phải còn có Hải Hoàng kìm hãm hắn lại,Chí Bình sớm đã không quan tâm cái gì là luân thường đạo lí,là mặt mũi,là pháp trị mà trực tiếp ngủ các nàng.
Tại lúc Diệp Băng đang suy nghĩ, một nam nhân đột nhiên xuất hiện.Từ phía sau vỗ vào vai Diệp Băng.
Diệp Băng trong lòng chợt động,giật mình quay lại hét lên.
“Hải Hoàng,anh là làm gì?”.
Hải Hoàng không nói lời nào rụt tay lại,sau đó ngồi xuống cạnh nàng nói.
“Cô biết rằng Chí Bình thầm mến cô chứ”.
Diệp Băng hơi run,khó hiểu vì sao nam nhân này lại biết được,giả vờ không hiểu nói.
“Anh nói gì,tôi không hiểu,Chí Bình là em của chồng tôi,điều này vốn không thể sảy ra”.
Hải Hoàng nhếch miệng,nói.
“Cô sao phải trốn tránh,Chí Bình vốn mấy ngày nay đã cùng tôi nói chuyện,cậu ta chạy theo hai minh tinh kia cũng là muốn quên đi hình ảnh cô trong đầu thôi”.
“Chí Bình cậu ta hiểu muốn cô chấp nhận cậu ta là điều không thể,vậy nên mới chuyển hướng sang nữ nhân khác,mà dù sao Chí Bình cậu ta cũng không còn nhiều thời gian”.
Diệp Băng hơi cắn môi,nhìn Hải Hoàng hỏi.
“Cuối cùng ý anh là thế nào chứ,tôi thật sự không hiểu”.
Hải Hoàng giả vờ quay đầu lại nhà gỗ cẩn thận quan sát nói.
“Ý của tôi sao,cô là chị dâu của cậu ta mà không biết sao,Chí Bình vốn đã bị bệnh không thể sống lâu được nữa”.
Diệp Băng nghe đến đây trong đầu nổ một cái,không thể nào mà tin được,cảm thấy Hải Hoàng như đang trêu đùa mình,buồn cười nhìn Hải Hoàng.
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế,Chí Bình bị bệnh gì được cơ chứ,tôi biết Chí Bình so với anh rõ hơn rất nhiều”.
Đúng vậy,hắn vốn đâu có bệnh gì,nhưng để trêu đùa cô thì hắn lúc nữa là sẽ có bệnh.Chí Bình a có trách thì trách cậu đen đủi thôi,ai bảo chị dâu cậu xinh đẹp như vậy đâu.
Hải Hoàng đã đổi một loại thuốc trong thương thành,mà người uống loại thuốc này vào sẽ biến thành như người thực vật vậy.Vốn dĩ loại hắn định từ từ mới cho Chí Bình phục dụng,nhưng có điều là Hải Hoàng thật sự không thích cảm giác trong nhà gỗ của mình có nam nhân một chút nào,nên mới nhanh chóng mà thủ tiêu Chí Bình.
Đến tối trong một căn phòng của nhà gỗ.Chí Bình đang hết sức dẫy dụa như muốn thoát khỏi thứ gì đó kiềm hãm chính mình,ánh mắt hoảng sợ cực độ nhìn về Hải Hoàng.
“Anh muốn làm cái gì tôi…mau thả tôi ra…Ặc…anh cho tôi ăn cái gì…ọe”.
Chí Bình ho khan liên tục cố gắng nôn thứ gì đó mà Hải Hoàng vừa nhét vào trong miệng mình.Đột nhiên Chí Bình cứng đờ người một cái,hai mắt nhắm lại,cả người như mất hết sinh cơ rơi tự do xuống mặt đất.