Chương 116 : Sinh nghi(2)
Trời còn chưa sáng hẳn,bên ngoài bầu trời vẫn còn mờ ảo.Tiếng huyên náo bên ngoài nhà gỗ khiến cho Dĩnh Bảo sớm thức dậy.
Nàng theo ý thức định lay động Nhiệt Ba tỉnh giấc,nhưng Nhiệt Ba đã sớm không còn ở trong phòng.Dĩnh Bảo trong lòng nổi lên tò mò,rời giường hướng về cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy lúc này Kim Thần đám người đang vây quanh lấy một nam nhân nằm đó,chỉ trỏ che miệng nghị luận.Vì lý do khoảng cách cùng với người nam nhân bị Kim Thần đám nữ nhân vây quanh nên Dĩnh Bảo nàng khó có thể thấy rõ tướng mạo đối phương,nhưng nàng đại khái cũng có thể nhìn ra đối phương là một nam tử trung niên.
Hiển nhiên Dĩnh Bảo vốn dĩ là đại minh tinh,tầm mắt là thế nào cao.Một nam tử trung niên,bẩn thỉu,ăn mặc rách rưới nằm ngất ngoài cửa thật không khiến cho Dĩnh Bảo sinh ra hứng thú nổi,cùng lắm chỉ là sự hiếu kỳ mà thôi,Kim Thần đám người cũng là vậy.
Nhưng Dĩnh Bảo nàng hình như đã lầm,trái ngược với suy nghĩ của nàng chính là trong mắt của Kim Thần tất cả mọi người nhìn vào nam nhân trung niên đó mang theo một loại hưng phấn cùng một loại khát vọng kỳ lạ mà Dĩnh Bảo không thể giải thích nổi.
Chưa hết,Băng Băng đám người ngay sau đó thậm chí còn không ngại lấy tiếp xúc mà là cùng nhau tiến lên khiêng người nam nhân đó tiến vào trong nhà.
Dĩnh Bảo ngây người ra một lúc,là ảo giác,ảo giác sao.Từ mọi khía cạnh nàng không nghĩ là Băng Băng đám người sẽ lớn mật như vậy,dù sao đây cũng là hoang đảo,pháp tắc,đạo đức xã hội sớm đã không còn,cho dù các nàng có đông người hơn,nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân,chí ít vẫn phải giữ khoảng cách trong hoàn cảnh này.Chẳng lẽ là thiếu nam nhân đến điên rồi?.
Không,tầm mắt nữ Dương Mịch đám người là thế nào Dĩnh Bảo hiểu rõ,cho dù có thèm nam nhân đến điên rồi cũng không thể tùy tiện được,lại nó tên nam nhân kia rất già cùng xấu xí a,còn rất mập đâu này.
……
Nam nhân “A” một tiếng,rốt cục tỉnh lại.
Mà vây quanh chính hắn lúc này lại chính là đỉnh cấp nữ minh tinh một đám.Trong đó đương nhiên không ngoại lệ có cả Dĩnh Bảo.Nàng sau một hồi quan sát nam nhân này,chỉ có thể đưa ra một từ để nhận xét “xấu”,thật rất xấu xí,tướng mạo thô lỗ,so heo còn mập.
Dương Kỳ nhận ra ánh mắt Dĩnh Bảo chán ghét vẻ bề ngoài mà mình hóa thân,hắn trong lòng càng là hưng phấn.Lúc này hướng về mọi người mệt mỏi nói.
-Các người…là…ở đây bao lâu rồi?Ta là được các ngươi cứu sao,thật cám ơn.
Nhiệt Ba nghe tới,đại khái hiểu được ý của Dương Kỳ,nhanh miệng trả lời.
-Đại thúc,xem ra chúng ta không cần giải thích nhiều.Ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết ngươi ở trên đảo bao lâu rồi?Thế nào mà lại rơi vào hoàn cảnh khổ sở như vậy.
-Chúng ta kẹt ở trên đây bốn năm rồi,lời thừa thãi không cần nói nhiều.
-Đại thúc,ngươi khách khí rồi.
Theo đó một đám nữ nhân thay nhau hỏi han trung niên.
Trung niên nói đôi lời cảm tạ thêm,sau đó bất đắc dĩ kể lể.
-Ta nguyên bản cũng ở trên đảo được ba năm rồi,yên ổn trải qua cũng thật không tệ,nhưng một tuần trước tổ đội của chúng ta mới bị giết trong một lần tranh đoạt lãnh địa.May mắn còn có ta sống sót chạy ra đến được đây.
Dĩnh Bảo một đường nghe tới,cảm thấy nếu lời trung niên nói là thật vậy quá nguy hiểm rồi.Nàng vừa định lên tiếng nhưng Dương Mịch đã nhanh chóng cắt ngang nàng.
-Thì ra là vậy,chúng ta ở đây chỉ là một đám nữ nhân cũng không thể giúp gì được ngươi,chỉ có thể giúp ngươi dưỡng thương.
-Không được,ta sẽ lập tức rời đi.
Nói xong trung niên lập tức ngồi dậy,nhưng vừa mới đặt chân xuống giường,hắn đã lảo đảo,có thể ngã bất cứ lúc nào.
Thấy vậy Dương Mịch chạy đến đỡ lấy trung niên,bởi vì theo phản ứng trung niên tay phải lập tức bám vào eo Dương Mịch cả người dựa sát vào phần ngực của nàng.
Dương Mịch một mặt quan tâm,không để ý đến hèn mọn trung niên đang cố gắng hít ngửi trên cơ thể nàng.
-Ta hiểu ngươi khó xử,nhưng chúng ta ở đây không thiếu lương thực,ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng.
Dương Mịch lập tức nhếch miệng giống như là một cái oán trách tiểu nữ nhân giọng điệu.
Oán trách gợi cảm tiểu nữ nhân…
Mà khi đó trung niên nam tử một tay nắm chặt lấy Dườn Mịch eo,đầu đổ gục vào chính nàng bộ ngực sữa cái mũi chính là không ngừng hít ngửi.
Động tác này,lập tức làm cho Dĩnh Bảo khó chịu.
-Ngươi còn ngây người ra đó.
Trung niên nam tử nhận ra sự thất thố của mình,lập tức giật mình giải thích,theo sự giúp đỡ của Dương Mịch mà quay lại trên giường,không những thế lúc Dương Mịch nghiêng người xuống,nam nhân đó còn tiện tay sượt một cái qua mông của nàng.
Chết mập mạp,chết biến thái.
Dĩnh Bảo trong lòng mắng hắn đến tổ tông mười tám đời.
…..
Đến tối sau khi về đến trong phòng,Dĩnh Bảo mới tức giận lầu bầu nói.
-Thật ghê tởm,Dương Mịch có phải là đầu bị úng nước rồi không thế nào mà lại để cho hắn tiện nghi như vậy.
Nhiệt Ba một bên vừa luyện tập yoga vừa nói.
-Dĩnh tỷ,là ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
-Cái nào suy nghĩ nhiều,các ngươi cũng thật là,dù sao hắn cũng là nam nhân để hắn trong nhà thật không an toàn,hơn nữa trong hoàn cảnh này càng là nguy hiểm.
-Dĩnh tỷ mặc dù ngoại hình hắn có xấu xí một chút,nhưng người ta thật sự là đáng thương,chúng ta cũng ở trên đảo này bốn nắm rồi loại người nào mà chưa gặp qua.
Dĩnh Bảo nghĩ lại cũng đúng nhưng nàng lại cảm thấy ngoại trừ mình có bài xích với trung niên nam nhân kia ra thì tất cả nữ nhân trong nhà này đều rất nhiệt tình với hắn,đây là thế nào khó hiểu,cuối cùng nàng buột miệng hỏi Nhiệt Ba.
-Vừa rồi nhất định là hắn cố tình với Dương Mịch,các ngươi không ai nhìn ra sao,ta không tin đứng trước nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy còn trong hoàn cảnh này,hắn sẽ không làm ra cái gì cầm thú.
Nhiệt Ba đình chỉ tập luyện,tiếp lấy cười nói.
-Hắn có muốn làm cái gì cũng không được đây,ta cùng Mịch tỷ chính là võ sư,ây da ngươi dám cười ta Dĩnh tỷ.
Lại là một hồi xôn xao của đám nữ nhân.
Nằm trên giường Dĩnh Bảo cẩn thận phân tích ánh mắt cùng thái độ của Dương Mịch đám người,rồi lại nhìn đến tướng mạo của người trung niên,chết mập mạp,chết biến thái cùng xấu xí.Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của nàng,lẽ nào khẩu vị của các nàng nặng như vậy.
Dĩnh Bảo rùng mình một cái không suy nghĩ đến nữa,xem xét cẩn thận Nhiệt Ba đã ngủ chưa,rời khỏi giường tiến vào phòng vệ sinh.
……….
Lâu mới viết lại,văn phong đi xuống cùng đơn điệu,đại gia chịu khó