*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô chạy đến kéo Lam Anh đi vào, “Mẹ, mẹ xem chị Tư tương lai của con có xinh đẹp không?”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đương nhiên là đẹ3p rồi
Ôi thật không ngờ, mới đây thôi mà mọi người cũng dần trở th2ành người nhà của nhau.”
Lam Anh gật đầu: “Vâng, cháu biế0t rồi, cảm ơn cô.”
Hai đứa mà ngại thì sẽ tự chịu vất vả đấy
Ngôn tình này, bây giờ cháu đã là người có gia đình, phải suy nghĩ cho vợ mình nhiều hơn, có biết không?”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Mẹ cứ yên tâm đi
Nếu có chuyện gì mà họ ngại nói thì con sẽ nói giúp
Dù sao đi nữa anh Tư cũng là đàn ông, anh ấy chịu khổ một chút con thấy không sao, nhưng Anh Anh là con gái, không thể bị người ta ức hiếp được.”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy
Tiểu Ngũ rất thông minh, mẹ thích như vậy đấy.”
Cung Ngũ nịnh nọt: “Mẹ nào con nấy mà mẹ!”
Lam Anh nhìn bọn họ nói chuyện, cảm giác nói chuyện hòa hợp vui vẻ này khiến cô cảm thấy thoải mái
Cung Ngôn Đình nắm chặt lấy tay cô, Lam Anh mỉm cười với anh.
Triển Tiểu Liên như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Đúng rồi Ngôn Đình, hình như hai ngày nữa con trai nhà họ Chu ở khu Đông sẽ kết hôn, cháu có nhận được thiệp mời của họ không?” Cung Ngôn Đình: “Cháu có nhận được, tới lúc đó cháu và Lam Anh sẽ đi cùng nhau.” Triển Tiểu Liên: “Đúng lúc hôm đó cô cũng không bận việc gì, cô cũng định đi xem náo nhiệt, như vậy thì tốt rồi, xem như đã có người quen đi cùng, không đến nỗi khiến cô thấy ngại.”
Cung Ngôn Đình: “Hay là hôm đó cháu đến đón cô cùng đi có được không?”
Triển Tiểu Liên: “Được đấy, có người đi cùng cô, cô không cần lo lắng gì nữa, có thể thoải mái rồi.”
Buổi trưa bọn họ ở lại nhà họ Yến ăn trưa, lúc ăn trưa Lam Anh không dám ngẩng đầu, vì ngoài Yến Đại Bảo ra, Yến Hồi nhìn ai cũng không thấy vừa mắt.
Triển Tiểu Liên: “Ông không thể bình thường một chút à? Mấy đứa trẻ đều ở đây, ông muốn hù dọa ai chứ? Tiểu Ngũ là con dâu tôi, Lam Anh là bạn tốt của Đại Bảo, Ngôn Đình là anh Tư của Tiểu Ngũ, là bác của Cải Trắng Nhỏ, ông tự nói đi, có ai là người ngoài không? Ông có cho mọi người ăn cơm không?” Yến Hồi nổi giận: “Ông đấy đã nói gì đâu!”
“Ông không nói gì, nhưng đôi mắt của ông trông còn đáng sợ hơn!” Triển Tiểu Liên trừng mắt nhìn dáng vẻ cẩn thận của Cung Ngôn tình và Lam Anh
Yển Hồi đứng dậy: “Không ăn nữa…”
Cung Ngũ nhanh nhẹn kéo ông ta: “Chú Yến, chủ Yến đừng nổi giận mà, không ăn thì bụng sẽ đói đấy, bụng mà đói thì xấu lắm
Chủ Yến đẹp trai như vậy, không thể để bị xấu được
Yến Đại Bảo, cậu còn ăn nữa? Cậu nhìn chủ Yến đau lòng kìa, cậu mau an ủi chú ấy một câu đi.”
Yến Đại Bảo vội vàng kéo Yến Hồi trở lại: “Ba, ba ngồi xuống ăn đi, ba xem Cải Trắng Nhỏ ngồi ăn ngoan chưa kìa, sao ba có thể chạy lung tung như vậy?”
Cải Trắng Nhỏ đang quần yếm ngồi ăn ngẩng đầu lên: “Ông nội, ăn cơm cơm.” Yển Hồi liếc mắt, miễn cưỡng ngồi xuống trở lại, dáng vẻ kiêu ngạo như một con gà trống dũng mãnh
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi xuống tiếp tục ăn, nói với Cung Ngôn Đình và Lam Anh: “Anh Tư, Anh Anh, hai người yên tâm đi, chú Yên có chứng nhận công dân lương thiện, là bản độc nhất ở Thanh Thành, được một đơn vị đường đường chính chính gửi tặng
Chú Yến còn giúp Thanh Thành diệt trừ một đám lưu manh làm hại người dân
Chú Yên chính là kiểu người khẩu xà tâm Phật điển hình trong sách
Yến Đại Bảo cậu nói đi?” Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Đúng vậy, ba có chứng minh công dân lương thiện, tuy có lúc ba cũng bắt nạt Cải Trắng Nhỏ, nhưng ba thật sự rất thích cải Trắng Nhỏ.” Yến Hồi suy nghĩ sau đó hắng giọng, nói: “Đúng vậy!”
Triển Tiểu Liên thở dài, hoàn toàn không nói nên lời, bà nhìn Cung Ngũ, mỉm cười nói: “Tiểu Ngũ thật chu đáo, những lời Đại Bảo từng nói con đều nhớ.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, con đều nhớ cả mà.” Yến Đại Bảo gắp một miếng thịt để vào thìa của Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ ăn xong còn cười híp mắt với Yến Đại Bảo
Yến Đại Bảo lại gắp cho Yến Hồi một miếng thịt, sau đó Yến Hồi cảm động rưng rưng nước mắt: “Yến Đại Bảo, ba biết mà, con thích ba nhất…”
Lam Anh: “…”
Cung Ngôn Đình: “…”
Một tuần sau, ngày hôn lễ của nhà họ Chu, Cung Ngôn Đình lái xe đưa Lam Anh đến đón Triển Tiểu Liên cùng đi
Sau khi đến đó, họ nhìn thấy Cung Truyền Thể đang ngồi nói chuyện cùng ông cụ nhà họ Chu.