Công Tước – Chương 1483: Cung Ngũ Trở Về (1) – Botruyen

Công Tước - Chương 1483: Cung Ngũ Trở Về (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công Tước - Chương 1483: Cung Ngũ Trở Về (1)Công Tước - Chương 1483: Cung Ngũ Trở Về (1)
Cung Ngôn Đình nghe xong im lặng, anh không thể nào hùa theo lời mẹ mà chửi ba anh

Cung Ngôn Đình nhân cơ hội nói chút chuyện làm ăn với Bộ Sinh

Bộ Tiểu Cửu bị anh đánh, nhìn thấy mẹ liền òa khóc chạy ra t5ố cáo

Nhạc Mỹ Giảo bảo người g4iúp việc mang thức ăn lên, Bộ Tiểu Bát bị phạt đứng xong thì chạy qua tìm Cung Ngôn Đình: “Anh ơi, khi nào anh đưa em ra ngoài ch0ơi

Em muốn đi khu vui chơi.”

Cung Ngôn Đình: “Em làm xong bài tập chưa? Nếu ăn trưa xong không có việc gì thì anh sẽ dẫn em và Tiểu Cửu ra ngoài chơi.”

Bộ Tiểu Bát lập tức chạy đi làm bài tập, Bộ Tiểu Cửu đã lên lớp chồi trường mầm non, không có bài tập nên vô cùng hào hứng

Ăn xong Cung Ngôn Đình nói lời giữ lời, dẫn Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu ra ngoài chơi

Bộ Tiểu Bát đã lớn, không cần lo lắng nữa, Cung Ngôn Đình chủ yếu chỉ trông chừng Bộ Tiểu Cửu, cô giúp việc ở bên cạnh trông chừng Bộ Tiểu Bát là được

Nhạc Mỹ Giảo không yên tâm, đi theo phía sau dặn dò một câu: “Đừng chơi lâu quá, nhớ trở về sớm.”

Cung Ngôn Đình gật đầu: “Con biết rồi.”

Bộ Tiểu Bát kéo Cung Ngôn Đình: “Anh ơi chúng ta đi mau lên, nếu mẹ đổi ý thì không đi được đâu.” Anh đưa hai cậu nhóc đến khu vui chơi, hai cậu nhóc chơi điên cuồng, Cung Ngôn Đình chụp ảnh gửi cho Lam Anh xem: [May là không chơi tàu lượn siêu tốc, bằng không thì anh thảm rồi.]

Lam Anh cười nghiêng ngả, trả lời: [Bọn nhỏ vẫn còn bé, đừng để bọn nó chơi trò tàu lượn siêu tốc, sẽ nguy hiểm lắm.] Cung Ngôn Đình: [Yên tâm, anh không để tụi nhỏ chơi đâu.] Buổi tối trở về, Lam Anh nói: “Hôm nay Tiểu Ngũ gửi tin nhắn cho em, nói là cậu ấy sắp về rồi.” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Ừ

Cũng nên trở về rồi, đã đi bao lâu rồi nhỉ? Lâu như vậy rồi, nếu còn không về thì Tiểu Bát và Tiểu Cửu sẽ không nhận ra nó nữa

Không biết Cải Trắng Nhỏ trồng ra sao rồi.”

Lam Anh mỉm cười: “Nhất định là càng lớn càng đáng yêu.” Cung Ngôn Đình: “Nói không chừng là không đáng yêu đâu, có rất nhiều đứa trẻ lúc nhỏ trông đáng yêu nhưng lớn lên thì không đẹp nữa.” Lam Anh trừng mắt nhìn anh: “Anh có thể suy nghĩ tốt một chút không?”

Cải Trắng Nhỏ ở Gaddles xa xôi đột nhiên cất giọng bị bộ hắt xì một cái

Cung Ngũ: “Cải Trắng Nhỏ, đừng nói là con bị cảm rồi nhé?” Cô sờ thử trán cô bé, Cải Trắng Nhỏ chỉ bặm môi một cái rồi tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi, dáng vẻ chẳng giống bị cảm chút nào

Cung Ngũ suy nghĩ, nói: “Nhất định là có người đang mắng Cải Trắng Nhỏ của mẹ

Kẻ xấu xa nào đang nói xấu Cải Trắng Nhỏ của mẹ thể: Cẩn thận mẹ không khách sáo với hắn đâu!” Hai người ở Thanh Thành đang thảo luận về Cải Trắng Nhỏ, làm sao biết Cải Trắng Nhỏ đang có phản ứng thần kỳ với những lời nói xấu về mình mà hắt xì một cách rất đáng yêu.

Khi còn hai tháng nữa là đến lúc nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, Cung Ngũ dẫn Cải Trắng Nhỏ trở về

Cung Ngôn Đình lái xe đi đón hai mẹ con họ, Cải Trắng Nhỏ đã không còn nhớ Cung Ngôn Đình, anh muốn bể cũng không cho, chỉ chịu ngồi dựa vào lòng Cung Ngũ.

Cung Ngôn Đình hỏi: “Sao chỉ có em và cải Trắng Nhỏ? Ba của Cải Trắng Nhỏ đâu?”

Cung Ngũ trả lời qua loa: “Anh ấy rất bận

Anh Tư, anh đưa em về nhà Yến Đại Bảo trước đi, em muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi thăm ông bà nội.”

Sau lưng Cung Ngũ cũng có một nhóm người đi theo, là nhân viên hộ tống hai mẹ con họ trở về

Trên đường đi Cung Ngôn Đình hỏi: “Cải Trắng Nhỏ biết nói chuyện chưa?” Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Biết rồi

Cải Trắng Nhỏ, gọi mẹ đi.” Cải Trắng Nhỏ bắt đầu hò hét: “Mẹ, mami, mẹ ơi…” Cung Ngũ hào hứng phấn khởi: “Nó biết nói rất nhiều câu, Bây giờ đang căng thẳng, lúc thoải mái có thể nói được nhiều hơn.” Cải Trắng Nhỏ đang ngồi trên ghế an toàn của trẻ con, lắc lư đôi chân ngắn mũm mĩm đầy thịt, nhét trái cây vào trong miệng, đôi mắt to đen láy đang đảo đảo liên tục, hiểu kỳ nhìn bóng lưng của Cung Ngôn Đình

Cung Ngũ lắc lư chân, hỏi: “Anh Tư, anh và Anh Anh vẫn hạnh phúc hả?”

Cung Ngôn Đình: “Vẫn ổn, Anh Anh là một cô gái vô cùng tốt.”

Cung Ngũ đắc ý: “Chứ gì nữa, không tốt thì làm sao em giới thiệu cho anh Tư? Lúc đi học thì em đã nhìn ra rồi, Anh Anh thật sự rất là tốt, vừa có bản lĩnh, vừa lương thiện, vừa xinh đẹp lại thông minh

Em cảm thấy ở ngoài kia không có ai xứng với cậu ấy, vẫn là anh Tư ấm áp của em tốt nhất!”

Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Cô ấy biết anh đến đón hai người nên cứ dặn anh phải chú ý an toàn, sau này anh sẽ đưa cô ấy đến gặp em.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được đấy.” “Nhưng mà đến lúc đó nếu có chuyện gì kể em nghe thì em đừng quá kinh ngạc đấy.” Cung Ngôn Đình mỉm cười nói

Cung Ngũ hiếu kỳ: “Chuyện gì thế?”

Cung Ngôn Đình: “Sau này anh sẽ nói em nghe.”

“Anh Tư!” Đây không phải là đang kích thích sự tò mò của cô sao? Cung Ngôn Đình mỉm cười nói: “Để anh chuyên tâm lái xe, sau này sẽ nói em nghe.”

Lái xe đến cửa biệt thự nhà họ Yến, Yến Đại Bảo xông ra đầu tiên, “Cải Trắng Nhỏ! Cải Trắng Nhỏ!” Cung Ngũ xuống xe, Yến Đại Bảo đã kéo cánh cửa bên kia của xe ra, nghiêng đầu: “Cải Trắng Nhỏ, cô là cô cháu này!” Cải Trắng Nhỏ há miệng, hoàn toàn không nhận ra nữa

Cung Ngũ vội vàng chạy qua, “Để tớ, để tớ!” Yến Đại Bảo phồng má: “Tiểu Ngũ! Cải Trắng Nhỏ không quan tâm tớ!” “Nó quên mất cậu rồi.” Cung Ngũ tháo dây an toàn trên người Cải Trắng Nhỏ ra, nói: “Đợi một thời gian nữa nó sẽ quen thôi.” Cô bể Cải Trắng Nhỏ xuống, Yến Đại Bảo trơ mắt nhìn, Triển Tiểu Liên vội vàng chạy từ trong nhà ra: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ bước qua, “Cải Trắng Nhỏ, mau gọi bà nội đi.” Cải Trắng Nhỏ lại tỏ ra xa lạ chỉ biết ôm lấy cổ mẹ, mím môi, bỗng nhiên có nhiều người xuất hiện như vậy khiến cô bé mếu máo

Cung Ngũ: “Mẹ đừng nổi giận, sau năm phút nữa Cải Trắng Nhỏ nhà ta sẽ hoạt bát thôi, bây giờ vừa đến chỗ lạ nên nó cảm thấy hơi sợ.”

Triển Tiểu Liên vội vàng kéo hai mẹ con họ vào nhà: “Mau vào đi.” Bà lại quay qua nói với Cung Ngôn Đình: “Đây là anh Tư của Tiểu Ngũ đúng không? Mau vào đi, người một nhà cả, đừng khách sáo.”

Cung Ngôn Đình vẫn rụt rè đối với người nhà bọn họ

Vừa đi vào thì nhìn thấy Yến Hồi đang ngồi vắt chân trên sofa, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Cung Ngôn Đình không kìm được mà rùng mình một cái, ngón tay vẫn cảm thấy đau âm ỉ.

Cung Ngũ nhìn Cung Ngôn Đình, lớn tiếng nói: “Anh Tư, anh không cần sự chú Yến, chú ấy là ông nội của Cải Trắng Nhỏ, nhất định sẽ không cắt ngón tay anh nữa đâu

Hơn nữa ngón tay của anh cũng nối lại rồi, anh còn sợ gì nữa?” Cung Ngôn Đình: “.” Triển Tiểu Liên liếc qua người Yến Hồi

Yến Hồi ngơ ngác, chuyện lúc nào thế? Tại sao bây giờ lại đem ra nói? Rõ ràng ông ta ngồi ngoan ngoãn ở đây, biểu hiện rất là tốt, lẽ nào bà tám này lại muốn cãi nhau sao? Triển Tiểu Liên nhìn Yến Hồi, ban đầu Yến Hồi kiên quyết trừng mắt nhìn lại, sau đó chột dạ, ông ta vội vàng chạy lên lầu: “Ông đây có việc, đi trước đây!” Yến Đại Bảo hét to: “Ba, Cải Trắng Nhỏ đến rồi đây!” Yến Hồi chạy được một đoạn thì dừng lại, do dự một hồi, cuối cùng quyết định tạm thời từ bỏ ý định cướp Cải Trắng Nhỏ đi, chạy mất dạng

Cung Ngũ để Cải Trắng Nhỏ xuống đất, cô bé lắc lư chao đảo chạy về phía Cung Ngũ: “Mami.” Yến Đại Bảo: “Cải Trắng Nhỏ biết nói chuyện rồi!”

Cung Ngũ: “Chuyện đó cũng bình thường thôi mà.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.