*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu Lam Anh không mời anh vào nhà mình, cho đến một ngày, sau khi Cung Ngôn Đình đưa cô đến dưới tầng, chuẩn bị trở 3về, Lam Anh quay đầu lại hỏi: “Anh có muốn đi lên ngồi một lúc không?” Cung Ngôn tình nhướng mày: “Em nói lời dễ nghe đ2ể dỗ anh hay là mời anh lên trên thật thế?” Cô tức giận nói: “Anh không lên thì thôi.”
Anh ôm vai cô đi lên tầng: “Đây là lần đầu tiên, nếu như anh không chấp nhận lời mời, 0anh không phải là kẻ ngốc sao?”
Từ sau lần trước Phó Thanh Ly xông vào nhà, cô đã đổi khóa cửa mới, ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt ngay từ lúc rời đi, sợ mình không cẩn thận dẫn đến kết quả xấu hơn.
Cung Ngôn Đình ngồi xuống sofa, cười nói: “Sao anh phải chê? Phải biết hồi đầu ngay cả nhà của mình anh cũng không có. Hơn nữa Lam Anh sắp có nhà của mình rồi.”
Anh vỗ sofa bên cạnh mình, “Em đứng ngây ra đó làm gì thế?” Anh nhìn thấy cái móc vốn để treo quạt điện trong nhà treo một bao cát, hỏi: “Cái đó là em treo à?” Lam Anh gật đầu: “Vâng, em quen rồi, luôn cảm thấy nếu như không vận động thì sẽ quên rất nhiều thứ, em không thích cảm giác bỏ dở nửa chừng. Hơn nữa, em cảm thấy rèn luyện thân thể là cần thiết, cho nên luôn suy trì việc tập luyện.”
Cung Ngôn Đình gật đầu: “Thói quen tốt.” Anh cười nói: “Cho nên dáng người Lam Anh rất đẹp, săn chắc thon thả.” Cô ngượng ngùng, “Cũng tạm ạ..”
Cung Ngôn Đình cười, cốc lên trán cô, “Ngốc.” “Anh lại cốc em rồi!” Lam Anh thẹn quá hóa giận, che trán: “Em đã lớn thế này rồi…”
“Ở trong mắt anh em không lớn một chút nào.” Cung Ngôn Đình dựa vào sofa, nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt còn có ý cười khẽ, “Lúc em tức giận cũng rất đẹp.”
Lam Anh không biết nói gì, cô mới vừa định đứng lên, Cung Ngôn tình đã kéo cô lại, “Ngồi một lúc đi.” Động tác của anh hơi mạnh, theo quán tính khiến cô nghiêng người về phía anh, Cung Ngôn Đình đỡ lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Đây là nụ hôn thật sự trên ý nghĩa suốt thời gian hai người quen biết lâu như vậy. Trước lúc này, Cung Ngôn Đình luôn lịch sự lễ độ, chuyện này làm Lam Anh nghi ngờ có phải ngày nào mình cũng như bà cụ non trong một khoảng thời gian rất dài thật không, nếu không sao anh lại thờ ơ như vậy.
Lúc bị Cung Ngôn tình đè lên người, đầu óc cô hỗn độn, có do dự có chần chừ, cuối cùng cô đưa hai tay ra, ôm cổ anh. Cô không phải là con bé ngốc cái gì cũng không hiểu năm đó, cũng không phải là kẻ ngốc bị vài ba lời của Phó Thanh Ly dỗ cho xoay mòng mòng. Cô muốn người đàn ông thể nào, thích người đàn ông thể nào, cô rõ nhất.
Từ ngày cô đồng ý tiếp xúc với Cung Ngôn Đình, cô đã biết sẽ có một ngày như vậy. Nếu như nói có cái gì khiến cô thấy bất ngờ, đó chính là Cung Ngôn Đình nhẹ nhàng phong độ kéo dài đến hôm nay. Cô đang nghĩ, nếu như không phải là bước ngoặt bây giờ, có phải anh sẽ vẫn nhịn mãi không?
Sau một trận cuồng phong bão táp, anh nằm bò lên cô, cúi đầu hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, cười: “Sao lại có cái vẻ mặt này? Anh biểu hiện không tốt à?” Lam Anh mệt mỏi, cô mơ hồ lẩm bẩm: “Em mệt…”
Cung Ngôn tình nằm ở bên cạnh cô, ôm cổ ngủ, “Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lúc.” Anh nói rồi hôn lên trán cô một cái, nhắm mắt lại ngủ.
Cả đêm Lam Anh đều nằm mơ, trong mơ Cung Ngôn Đình cầm tay cô, đưa cô đến công viên trò chơi, rõ ràng là sợ độ cao nhưng anh vẫn chơi cùng cô, cô khuyên cũng không nghe. Sau đó bọn họ ngồi một cái vòng quay siêu tốc cực kỳ cao, lúc xe đi qua một con đường, nhanh chóng lật ngược lên, mọi người hét lên chói tai, vòng quay siêu tốc vốn nên nhanh chóng quay lại đường ray bình thường đột nhiên dừng lại, treo giữa không trung.
Lam Anh ở trong mơ vô cùng cuống quýt, Cung Ngôn Đình ở bên cạnh nắm tay cô nhưng lại không an ủi được cô. Cô quay đầu nhìn sang, bất ngờ phát hiện Cung Ngôn tình vốn ngồi ở đó đột nhiên biến thành Phố Thanh Ly, Lam Anh hét lên chói tai, sau đó cô giật mình tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra đã thấy Cung Ngôn Đình đang dùng tay vỗ lưng cô, lo lắng nhìn cô, còn nói: “… Được rồi, được rồi, không sao, không sợ!” Trời đã sáng, Cung Ngôn tình dựa ở trên giường, giơ tay vỗ nhẹ lưng cô: “Em gặp ác mộng đúng không? Không sao, đó chỉ là mơ, là giả thôi.” Lam Anh nhìn chằm chằm anh, sau đó cô giơ tay ra ôm lấy eo anh, nói: “Vâng, là giả.” Cung Ngôn Đình cười, “Hôm nay em không phải đi học à? Bây giờ đã tám giờ rồi.”
Lam Anh lập tức ngồi dậy: “Em phải đi!”
Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt, sau đó thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh, nói với anh: “Anh có thể đưa em đến trường không? Hôm nay nếu em chạy chắc chắn sẽ đi muộn.” Cung Ngôn Đình cười: “Được, anh đưa em đi.” Anh cũng đi vào phòng vệ sinh, rầu rĩ nói: “Hình như không có bàn chải đánh răng nào có thể dùng Lam Anh ngồi xổm xuống lục trong ngăn kéo một lần, tìm được một cái bàn chải đánh răng khác cùng đối với cái cô đang dùng. Cái cô dùng là màu đỏ hoa hồng, mà cái còn lại là màu xanh lam, “của anh.”
Cung Ngôn tình nhận lấy bàn chải đánh răng, trong mắt đầy ý cười, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, “Em suy nghĩ thật chu đáo.” Anh lấy kem đánh răng đặt sẵn ở bên cạnh, đợi cô đánh xong rồi anh mới đánh. Sau đó, anh đến phòng bếp, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh. Anh lấy một bát sữa ra, đặt vào trong lò vi sóng, lại lấy bánh mì ra, nhét bánh mì vào trong máy làm nóng, rán thêm bổn quả trứng gà, lại cắt dưa chuột cho vào trong đĩa. Đợi Lam Anh đánh răng rửa mặt lại thay quần áo xong, sữa và trứng gà đã bày sẵn ở trên bàn, anh nói: “Em qua ăn chút gì đã rồi hãy đi. Anh đi đánh răng, bảo đảm em có thể kịp giờ.” Lam Anh kinh ngạc nhìn đồ ăn trên bàn, “Anh làm hả?” Cung Ngôn tình cười: “Xin gọi anh là chàng tiên ốc.” Lam Anh hít mũi, cúi đầu ăn. Cung Ngôn tình đánh răng rửa mặt xong đi thay quần áo, sau khi ra ngoài cô đã ăn xong hết rồi, anh nhón miếng dưa chuột cắn một miếng: “Đi, anh đưa em đến trường trước.” Lam Anh cau mày: “Anh vẫn chưa ăn gì.”
“Anh đưa em đến trường rồi sẽ có tha hồ thời gian mà ăn.” Cung Ngôn Đình nhìn cô một cái, chủ động nói: “Thế này đi, anh mang hai quả trứng rán và bánh mì còn lại đi, đưa em đến trường rồi anh ăn, được chứ?”
Cuối cùng cô cũng gật đầu: “Vâng.” Cô nhanh chóng đi lấy túi đựng thực phẩm gói lại, xách đi.
Trên đường đưa cô đến trường học, cô nói: “Có phải hôm nay anh cũng phải đi làm không?” Cung Ngôn tình gật đầu: “Ừ, có điều anh làm việc tự do. Chú Út là chủ, sẽ không quản anh quá nghiêm, chỉ cần không quá đáng, sẽ không nói anh.”
“Vậy anh cũng phải cẩn thận.” Lam Anh nhắc nhở, “Vẫn là đi làm cho người ta.”
Cung Ngôn tình thở dài: “Đúng, anh nghe lời em.”
Buổi sáng mặc dù nhiều xe nhưng cả đường gặp toàn đèn xanh, vẫn đến cổng trường đúng giờ. Lam Anh vội vội vàng vàng xuống xe: “Ngôn tình, em đi trước đây, em sẽ liên lạc với anh sau!” Cung Ngôn Đình ngồi ở trong xe, vẫy tay với cô: “Em đi đi, cẩn thận. Buổi tối anh đến tìm em.” Cung Ngôn Đình ngồi ở trong xe một mình, nhìn bóng lưng đang chạy của cô, không nhịn được cười. Sau đó anh khởi động xe, rời khỏi đại học Thanh Thành, đi đến công ty.
Nếu như nói việc làm ăn của nhà họ Cung thời còn thuộc sự quản lý của Cung Học Cần là cực kỳ quy củ, vậy thì bây giờ, nhà họ Cung ở trong tay Cung Cửu Dương hoàn toàn bước vào kỷ nguyên mới. Tư duy của thanh niên và thời kỳ của Cung Học Cần hoàn toàn khác nhau, kiểu quản lý cũ kĩ đã không hợp với công ty bây giờ nữa. Thời Cung Học Cần cố chấp cho là nhà họ Cung trăm năm không suy yếu, chính là dựa vào kinh nghiệm tổ tiên đúc kết ra. Kết quả, sau khi Cung Cửu Dương cầm quyền, hắn hoàn toàn vứt bỏ kiểu cách hồi đầu, áp dụng kiểu quản lý mới hắn học được sau nhiều năm học ở nước ngoài, khiến nhà họ Cung lung lay sắp đổ bước lên một nấc thang mới.
Cung Ngôn Đình là do Cung Cửu Dương thuyết phục mãi mới gọi về được, vốn dĩ Cung Ngôn Đình không muốn về. Dù sao lúc đó anh chạy ở bên ngoài quen rồi, ban đầu Bộ Sinh muốn rèn luyện anh nên mặc kệ anh, lúc đó anh vẫn trẻ, cũng nhát gan, bất cứ việc gì cũng phải tự lực cánh sinh. Kinh nghiệm tích lũy được từng chút một có ích hơn so với trên sách vở, huống hồ Cung Ngôn Đình cũng là người từng học chuyên nghiệp. Cuối cùng Cung Ngôn Đình vẫn đồng ý về nhà họ Cung, dĩ nhiên cũng có điều kiện. Anh hy vọng có quyền trực tiếp xin nghỉ. Chuyện này chính miệng Cung Cửu Dương đã đồng ý, cho nên anh mới được coi là một người tự do. Huống hồ anh làm quản lý, một hai ngày không có ở công ty cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.