*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô không từ bỏ, định nhấc chân lên. “Sổ bảy! Về vị trí!” Gần như là bản năng, cô đứng thẳng người lên, hắn khẽ cười một tiếng, bể lấy cô, đá văng cửa3 phòng ngủ ra, đặt cô lên giường. Trong bóng tối, cô bị hắn chiếm đoạt, cơ thể giống như bị bổ ra. Mặc kệ hắn nói gì, làm gì cô cũng không phản khán2g. Động tác trừng phạt khiến cô đau đớn, nghiến chặt răng cố lần mò chuối dao ở dưới gối. Đợi lúc Phó Thanh Ly phát ra âm thanh thỏa mãn, buông lỏng5 cảnh giác, cô nhanh chóng chớp cơ hội vung dao đển. Máu bắn lên mặt Lam Anh, Phó Thanh Ly đã lùi đến cuối giường. “Lam Anh, anh rất vui, bao nhiêu 4năm như vậy mà em không hề lơi lỏng, rất tốt.” Giọng Lam Anh run rẩy: “Huấn luyện viên, bây giờ tôi là người tự do. Anh không có quyền như vậy với t0ôi… tôi đã sớm không còn là Lam Anh năm đó nữa rồi.”
“Anh cũng vậy, cho nên Lam Anh, em có thể thoát được anh sao?”
Lam Anh nắm chặt dao trong tay. Phó Thanh Ly chỉnh sửa xong quần áo, cài từng cái cúc áo trong mùi máu tanh rồi đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên trong căn phòng tối đen, mùi máu tanh nồng nặc trong sự tĩnh lặng đáng sợ.
Rất lâu sau, cô mới chậm rãi tìm đến công tắc đèn, bật đèn lên. Máu bắn đầy trên giường và trên mặt đất, vũ khí trong tay đầy vết máu chưa khô, cô thở dài một tiếng, nắm chặt tóc.
Cô chậm rãi ngồi xuống đất, co chân lên, ôm lấy cánh tay mình, vùi đầu vào đùi. Cô duy trì tư thế như vậy rất lâu, cho đến lúc cô cảm thấy chân mình đã tê rần mới đứng lên. Cô thay ga trải giường, lau vết máu trên sàn, tắm rửa thật lâu.
Dòng nước ấm áp chảy lên mặt hòa vào cả nước mắt cô. Cô đã quyết định sống thật tốt, bắt đầu lại mọi thứ, đã qua lâu như vậy rồi, tại sao hắn lại đột nhiên muốn đến phá vỡ sự cân bằng này? Tang Cung theo dõi cô còn chưa đủ sao? Hắn muốn đích thân đến hủy diệt tất cả những gì cổ có bây giờ, có đúng không? Có phải muốn cô xóa đi chút hồi ức tốt đẹp cuối cùng giữa hai người không? Có phải cứ phải khiến hai bên vỡ đầu chảy máu mới thôi đúng không? Cô mím môi, lau nước mắt, bình tĩnh lại. Cô thật sự muốn nói thẳng tất cả với Cung Ngôn Đình, nếu không đây là sự bất công lớn nhất đối với anh.
Hôm sau, tan học cô chủ động hẹn Cung Ngôn Đình. Anh xuất hiện đúng hẹn ở cổng trường đại học Thanh Thành, nhìn thấy Lâm Anh từ xa đã cười với cô, đi qua đón cô.
Lam Anh nặng nề tâm sự, cô nhìn Cung Ngôn tình, nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.” Cung Ngôn tình thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không nhịn được bật cười, “Được, nhưng đừng nghiêm túc như vậy, sẽ khiến anh cảm thấy không phải chuyện tốt.” “Có chút phiền phức, nhưng em cảm thấy em nhất định phải thẳng thắn với anh.” Anh gật đầu, cầm tay cô, “Được. Vậy chúng ta phải tìm một chỗ yên tĩnh đã. Ăn no trước đã mới có sức nói chuyện đúng không?” Cung Ngồn Đình đưa cô đến Hoàng Triều, Lam Anh lo lắng: “Nơi này đắt lắm!” Cung Ngôn tình thở dài, “Đã nói rồi, mặc dù nơi này rất đắt, nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa anh vẫn trả được. Vả lại cho dù anh không có tiền, anh cũng có thể bảo bọn họ ghi nợ cho chú Út. Mời cháu ăn bữa cơm, đây không phải là đạo lý hiển nhiên à?”
Anh nói như lẽ đương nhiên, Lam Anh nghe mà không biết nói gì, Cung Ngôn tình bổ sung, “Nơi yên tĩnh, đương nhiên là nơi này rồi.”
Sau khi ngồi xuống, Cung Ngôn Đình đưa thực đơn cho cô, “Gọi món trước đã rồi nói.” “Em cũng không biết món gì ngon, em không biết gọi thế nào.” Cung Ngôn tình cười hỏi: “Vậy anh quyết định thay em, ngộ nhỡ em không thích thì lại đổi, được chứ?” Lam Anh gật đầu: “Em không kén ăn” Sau khi chọn món ăn xong, Cung Ngôn Đình ngồi thẳng lên nhìn cô, “Lam Anh muốn nói gì với anh thế?”
Lam Anh thở dài một hơi: “Chuyện liên quan đến em, chuyện cá nhân, thân thể của em, cùng với hậu quả để lại của đoạn tình cảm trước đây của em, em không muốn lừa anh.”