Công Tước – Chương 1446: Tôi Vẫn Luôn Chờ Một Cuộc Điện Thoại – Botruyen

Công Tước - Chương 1446: Tôi Vẫn Luôn Chờ Một Cuộc Điện Thoại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công Tước - Chương 1446: Tôi Vẫn Luôn Chờ Một Cuộc Điện ThoạiCông Tước - Chương 1446: Tôi Vẫn Luôn Chờ Một Cuộc Điện Thoại
Giữa hai chuyến du lịch cô quay về một buổi tối, Cung Ngôn tình tranh thủ thời gian rảnh này đưa cô ra ngoài ăn một bữa cơm3 xem một bộ phim rồi đưa cô về nghỉ ngơi sớm.

Sau khi dẫn đoàn được giới thiệu, cô bảo công ty du lịch đừng sắp xế2p hành trình nữa vì sắp tới hôn lễ của Cung Ngũ. Vậy mà Cung Ngũ nghênh ngang dùng kế vườn không nhà trống, còn nghênh nga5ng đổ tội cho Cải Trắng Nhỏ đáng yêu, nói là Cải Trắng Nhỏ không biết nói, người làm mẹ như cô ấy rất lo lắng, quyết định 4đưa ra ngoài học ngoại ngữ.

Đây là hôn lễ long trọng nhất ở Thanh Thành, ba đổi phù dâu phù rể vẫn tận tụy với côn0g việc, mặc dù không có nhân vật chính, Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch mỗi người bên một con búp bê thay cho cô dâu và chú rể, đặt chúng cạnh nhau. Yến Đại Bảo còn kiên quyết nhét một con búp bê hình cải trắng vào giữa làm Cải Trắng Nhỏ, chuyện này coi như xong.

Cung Ngôn Đình cười nói: “May mà trước khi đi Tiểu Ngũ còn bảo anh tốt với em một chút, vì câu này, anh cũng phải biểu hiện thật tốt, nếu không đến lúc đó có thể con bé sẽ đổ chuyện Cải Trắng Nhỏ không biết nói lên đầu anh mất.”

“Sẽ không đâu, vả lại Cải Trắng Nhỏ mới hơn một tuổi, không biết nói chuyện không phải là rất bình thường sao?”

Yến Đại Bảo ở bên kia nói: “Cải Trắng Nhỏ thông minh nhất, Tiểu Ngũ là đồ tồi, đợi lần sau gặp cậu ấy, tớ nhất định sẽ dạy dỗ cậu ấy!” Lý Nhất Địch thở dài: “Được rồi Đại Bảo, chúng ta không tức giận, đó là chuyện của nhà Tiểu Ngũ và Tiểu Bảo, chúng ta chỉ là người ngoài. Người ngoài không thể tham dự vào chuyện gia đình người khác được.” Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Anh Tiểu Bảo là anh của em, Tiểu Ngũ là bạn thân của em, Cải Trắng Nhỏ gọi em là cô, em là người ngoài chỗ nào hả? Anh Bánh Bao, anh nói như vậy, em sắp tức giận rồi!” Lý Nhất Địch dỗ cô: “Vậy chúng ta cũng phải chọn cách khéo léo để nói, nếu không Tiểu Ngũ không vui, tình cảm với Tiểu Bảo không tốt, không phải Đại Bảo sẽ rất buồn sao?” Yến Đại Bảo mím môi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Vậy được rồi.” An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh ngồi im, mấy người thanh niên bọn họ ngồi ở bàn đặc biệt bố trí cho phù dâu phù rể, Triển Tiểu Liên đích thân cầm bao lì xì đến, tặng cho mỗi người một bao.

Lam Anh cầm bao lì xì rất dày, nhìn về phía Cung Ngôn Đình: “Cho chúng ta thật à?”

Cung Ngôn tình gật đầu: “Đương nhiên rồi.” Anh đưa luôn phần của mình cho cô, “Của anh đưa cho bạn gái anh luôn, em cảm thấy cái này coi như quỹ hẹn hò của chúng ta sau này, thế nào?”

Lam Anh kinh ngạc: “Còn có quỹ hẹn hò nữa à?”

Anh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta lập ra quỹ hẹn hò.” Bên kia La Tiểu cảnh cũng đang nhét bao lì xì vào trong túi xách của An Hổ Phách: “Cho em, về mua điện thoại kiểu mới cho em trai em, không phải nó đã lải nhải lâu lắm rồi à?”

An Hổ Phách: “Đây là tiền của anh, sao phải mua cho nó? Không cho.”. La Tiểu Cảnh: “Mua cho nó một cái đi, nó đã muốn mua cái điện thoại mới tung ra thị trường đó lâu lắm rồi, ngày nào nhìn thấy anh cũng gọi anh rể anh rể.” An Hổ Phách trợn mắt: “Nó giả vờ đáng thương, anh cũng tin à?”

La Tiểu Cảnh dựa vào người cô: “Nó đã gọi anh là anh rể rồi, sao anh lại không tin chứ?”

Yến Đại Bảo nhìn hai đối trước mặt, lập tức cúi đầu nhìn Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, anh mau cầm lấy bao lì xì này của em đi, chúng ta cũng lập một quỹ hẹn hò, dùng để chi tiêu cho việc hẹn hò sau này, anh mau cất đi, mau lên…”

Lý Nhất Địch đỡ trán, thở dài, “Đại Bảo cất đi, Đại Bảo Bảo muốn ăn cái gì thì mua cái đó, không đủ anh sẽ thanh toán cho Đại Bảo Bảo.”

Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, nói: “Em có tiền! Em có trang web Vườn vui chơi của Đại Bảo Bảo, ngày nào cũng kiếm được rất nhiều tiền. Anh Bánh Bao anh đừng ngại, mau cất đi đi, nếu không em sẽ tức giận, qua hai ngày nữa mua điện thoại cho anh Màn Thầu đi.”

Lý Nhất Địch kinh ngạc: “Tại sao phải mua cho nó?” Yến Đại Bảo: “Anh ấy là em trai của anh Bánh Bao!”

Lam Anh giơ tay che mặt, cố nhịn cười.

Lý Nhất Địch nhận tiền, nhét vào trong túi xách của Yến Đại Bảo, “Đại Bảo giữ giúp anh, anh sợ anh làm mất thì lỗ to.”

Yến Đại Bảo vội vàng đeo túi lên người, mất thì lỗ to.

“Cảm thấy thú vị không?” Cung Ngôn tình cười hỏi Lam Anh, Lam Anh gật đầu: “Vâng, rất thú vị.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.