*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Anh: “Được đấy.”
Sau tiệc sinh nhật tròn một tuổi của Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ đột nhiên nói với cô: “Anh Anh, tớ đã hỏi anh Tư tớ, 3anh ấy với bạn gái chia tay rồi, bây giờ anh ấy đang độc thân. Tính tình của anh Tư tớ cũng rất tốt, cũng đẹp trai, tới cảm thấy rất thích hợp2. Cậu có muốn thử với anh Tư tớ không!”
“Vậy sao? Được đấy.” Cung Ngũ: “Anh Anh, vậy tớ đưa số điện thoại của cậu cho anh Tư tớ đây. A5nh ấy là con trai, phải chủ động, tớ giới thiệu cho anh ấy một đại mỹ nhân, nếu anh ấy không giữ được người, vậy thì không phải lỗi của tớ rồi4.” Lam Anh đột nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ, mối quan hệ giữa cậu với anh Tư cậu rất tốt sao?”.
Cung Ngũ: “Thật ra tớ chẳng nhớ ai cả, nhưng m0à tớ biết một ngón tay của anh Tư vì tớ mà bị chặt đi, tớ cảm thấy một người anh chịu mất một ngón tay vì tớ, nhất định sẽ là một người anh tốt. Dù sao thì nỗi đau bị chặt đi ngón tay đó, không phải người bình nào cũng chịu được. Tuy sau đó nối lại được, nhưng vẫn còn một vết sẹo nối ngón tay, anh ấy luôn phải đeo một chiếc nhẫn để cho nó đi.” Lam Anh ngạc nhiên: “Có chuyện như vậy sao? Anh ấy vì cậu mà chặt ngón tay, có nghĩa là nếu một ngày nào đó cần đến, cậu cũng sẽ bất chấp tất cả mà giúp đỡ anh ấy, đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong thời gian hơn hai năm qua cô không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào, nguyên nhân cũng là vì cô sợ mình sẽ mang đến xui xẻo cho người đó. Cung Ngũ hào hứng phấn khởi giới thiệu Cung Ngôn tình cho Lam Anh khiến cô cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Nhà họ Cung ở Thanh Thành là một gia tộc trăm năm, liệu cô có cơ hội để nương nhờ vào gia đình đó hay không?
Tang Cung liên tục đi theo cô khiển sự cảnh giác của cô không thể buông lỏng một phút nào. Sự tồn tại của Phó Thanh Ly cũng liên tục nhắc nhở cô, cô không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt, nếu có một Cung Ngôn Đình, liệu sau này sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi hay không?
Đương nhiên, cô mang tâm tư như thể thật sự không công bằng với Cung Ngôn tình, nên nhờ sự mai mối của Cung Ngũ, trong lần đầu tiên Lam Anh chính thức gặp mặt Cung Ngôn Đình, cô đã nói với hết với anh cô là trẻ mồ côi, có nhiều mối quan hệ phức tạp, có những người đeo bám dai dẳng có thể mang đến phiền phức cho anh. Thấy Lam Anh thẳng thắn như vậy, Cung Ngôn tình trầm ngâm một hồi, rồi anh cũng bộc bạch thẳng quan điểm. Anh không hề ngại những người theo đuổi cô, chỉ cần có kiên định thì hai người có thể thử.
Lam Anh cúi đầu, mỉm cười: “Em đã hứa với Tiểu Ngũ mà đến đây, chứng tỏ em cũng có tâm ý, anh đương nhiên không phải là phương án dự phòng.” Cung Ngôn tình thấy hài lòng: “Vậy thì tốt rồi.” “Em vẫn phải thú thật, thân thể của em vừa đơn giản nhưng cũng rất phức tạp. Ba mẹ ruột của em đã qua đời nhưng thân phận của bọn họ cũng có chút đặc biệt, nếu anh không để ý…”
“Người đã qua đời rồi, anh không cảm thấy có gì phải bận tâm. Bất luận thân phận của bọn họ có đặc biệt ra sao thì cũng đã là người và chuyện trong quá khứ, anh sẽ không để trong lòng. Đối với anh, người trước mặt mới là quan trọng. Thật ra anh chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển thể này. Tiểu Ngũ quá nhiệt tình, quan tâm đến nhiều chuyện của anh. Em không cảm thấy những lần vô tình trước kia đều do anh cố tình làm vậy chứ? Trời đất chứng giám, anh chẳng có suy nghĩ đó đâu.”
Lam Anh không kìm được mà mỉm cười: “Em biết. Em cũng rất bất ngờ, nhưng em rất vui vì có thể gặp được anh. Dù sao thì so với những người khác, anh cũng là anh Tư của Tiểu Ngũ, đều là người quen, sẽ không có ý hại em. Thật ra em không biết ở bên cạnh người khác thể nào, đa phần thời gian em đều dùng để học, em chỉ ở cùng với các bạn nữ cùng tuổi, còn về trưởng bối.”
Cung Ngôn Đình hiểu ý của cô, anh nói: “Yên tâm, nhà anh không phức tạp như vậy đâu, đa phần thời gian đều chỉ có một mình anh. Anh ăn một mình, ngủ một mình, xem tivi cũng một mình. Anh và mẹ ruột của anh thật ra cũng có chỗ đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp đại học anh mới được gặp mặt mẹ lần đầu. Ngày lễ ngày Tết hay có chuyện gì đó, anh mới đến thăm bà ấy, nên em không cần để tâm quá nhiều.”
Lam Anh cảm thấy đề tài này đã bị kéo đi hơi xa, nhưng cô thật sự lo lắng việc phải ứng phó với rất nhiều người trong gia đình Cung Ngôn Đình. Anh hỏi: “Vậy chúng ta đã nói rõ ràng rồi nhỉ?” Lam Anh gật đầu: “Vâng. Vậy anh có chê em giống bà cụ non không?” Cung Ngôn Đình ngây người, sau đó anh mỉm cười: “Em còn nhớ à? Anh chỉ tùy tiện nói để chọc em thôi, quả nhiên là con gái, chỉ một câu nói vô tình cũng nhớ rất rõ.”
Lam Anh: “..” Cuộc sống luôn cần một sự bắt đầu mới, cố tình nguyện thử cách bước vào một cuộc sống mới, dù đầu rơi máu chảy cũng không sao, vẫn tốt hơn khi mọi chuyện không thể nào chuyển biến tốt hơn, đến cả người như Phó Thanh Ly cũng đang nỗ lực làm chuyện tốt, huống hồ gì là cô?