*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm mắt Lam Anh lướt qua tấm ảnh của Tần Khang Bình. Người trong ảnh vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn. Ông có một gương mặt rất dễ k3hiến người khác có cảm tình, lúc nhìn vào ống kính nở nụ cười nhẹ nhàng. Lam Anh không nói được chuyện cô có giống ông ấy ha2y không, nhưng khi cô nhìn người trong ảnh thì không hề có cảm giác phản cảm.
Bác sĩ đứng bên cạnh yên lặng nhìn Lam5 Anh rồi lại lặng lẽ lùi ra sau hai bước, để cô có không gian của riêng mình.
Đối với Lam Anh mà nói, Tần Khang Bình4 thật sự là một người lạ, càng đừng nói là bia mộ của ông. Cô để bó hoa xuống trước mộ, ngồi xổm dưới đất nhìn nói: “Con tên0 Lam Anh, lam của màu xanh da trời, anh trong anh lạc. Con thấy trong tài liệu có viết, ba của con tên là Tần Khang Bình. Con chưa từng gặp ông ấy, nên con muốn đến xem có phải có một người như vậy thật không. Con có bức ảnh của ông ấy, con nhìn thấy ảnh mới biết người đó là ba. Cảm ơn sự tồn tại của ba, tốt xấu gì cũng khiến con biết được thì ra con cũng có một người ba. Con đã đọc nhật ký của mẹ Dương Chiếu lúc còn tỉnh táo, biết được ba và mẹ từng có một đoạn tình cảm. Con không dám đánh giá chuyện tình cảm đó rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng con vẫn phải cảm ơn ba và mẹ, không có hai người thì cũng không có con. Con sống rất tốt nên ba không cần lo lắng.”
Cô chậm rãi đứng dậy: “Con… là con gái của ba. Con rất vui vì lúc con còn sống có thể biết ba ruột của mình là ai. Còn về Dương Chiểu, mẹ cũng đã ngủ say nhiều năm, con phải tìm thấy mộ của mẹ, nhất định sẽ nói cho mẹ biết, không phải là ba không chịu được áp lực từ bên ngoài nên mới từ bỏ mẹ, mà là ba đã chết trong một vụ tai nạn ô tô. Chuyện này không thể trách ba, cũng không thể trách mẹ, thứ duy nhất có thể trách, chính là số mệnh của hai người.”
Cô thở dài: “Con phải đi đây. Rất vui vì đã gặp được ba. Tạm biệt ba.” Bác sĩ hỏi: “Xong rồi à?” Cô gật đầu: “Vâng, xong rồi.” “Có suy nghĩ gì muốn nói sao?”
“Không có gì để nói, cháu chỉ cảm thấy thì ra mình cũng có ba ruột, cháu và người khác cũng giống như nhau, có ba, không phải là một đứa con hoang không biết ba ruột của mình là ai.” Bác sĩ mỉm cười: “Đúng vậy. Được rồi, gặp thì tốt rồi, sau này nếu muốn đến nữa thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”
Bác sĩ đưa cô về đến trước cổng khu phố nhỏ, cô xuống xe: “Cảm ơn bác. Bác lái xe về nhớ cẩn thận.”
Nhìn bác sĩ rời khỏi rồi cô mới đi đến cửa hàng bán thức ăn trong khu phố cách đó không xa để mua thức ăn, nhân tiện dừng lại ở một sạp báo nhỏ mua một tờ báo của Thanh Thành về xem.
Thật ra cô không có thói quen đọc báo, chỉ là lần đó sau khi cô nhìn thấy tờ báo ở trong trường, lần nào cô cũng mua một tờ, vô thức tìm kiếm tin tức có sức lan truyền nhất ở Thanh Thành. Chuyện đã qua hơn một tháng, cô vẫn nhìn thấy tin tức của Phó Thanh Ly trên báo. Lần này hắn mời một thợ cắt tóc đến bệnh dưỡng lão để cắt tóc cho những người già ở đó.
Lam Anh thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất người đó vẫn sống yên ổn, lại còn phát triển theo hướng tốt hơn.