Công Tử Điên Khùng – Chương 92: Đơn giản như vậy? – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 92: Đơn giản như vậy?

– Hiểu phù, cậu thực sự muốn đi à?

Tuy Hải Huyên đề nghị Điền Hiểu Phù đi tới đó thử, nhưng một khi Điền Hiểu Phù
quyết định muốn đi, cô ta lại có chút lo lắng.

– Đúng vậy, không phải chính cậu vừa khuyên mình sao? Đi một lần, miễn cho
sau này lại hối hận. Hải Huyên, cậu đi theo giúp mình nhé?

Điền Hiểu Phù kiên định nói.

– Được rồi, mình liền cùng cậu liều một trận. Cười để cho họ cười, ,dù sao
mình cũng phải về quê, có ở đây đâu mà lo.

Ngoài miệng đã hạ quyết tâm, nhưng trong nội tâm của hai người vẫn có chút lo
lắng.

Đây chính là bí thư thành phố, nhân vật số một của cả Phần Giang a. Nếu bị
người khác biết, còn tưởng rằng đầu óc của hai người có vấn đề, vậy thì xấu hổ
chết mất.

– Nhưng chúng ta làm như thế nào mới có thể gặp mặt Diệp bí thư?

Tuy đã hạ quyết tâm, nhưng không phải muốn gặp một bí thư thành phố là có thể
gặp được.

– Mình có cách. Chúng ta sẽ đứng đợi ở cửa ra vào của tòa nhà thành ủy. Một
khi xe của Diệp bí thư đi ra, chúng ta liền chặn xe. Đời người chính là dựa
vào phấn đấu, không cần phần sợ hãi.

Điền Hiểu Phù nói ra kế hoạch của mình.

– Cái này… Hiểu Phù, có thể hay không chúng ta sẽ bị bắt vào tù? Mình có chút
lo lắng. Mà cậu có biết xe của Diệp bí thư là xe gì không?

Hải Huyên lo lắng nhìn Điền Hiểu Phù.

– Ừ, mình đã thấy qua, chiếc xe của Diệp bí thư là một chiếc Audi, ba con số
đầu của biển số xe là số 0, đằng sau thì không nhớ.

Điền Hiểu Phù cũng rất là bất an.

– Vậy được rồi, mình với cậu liều một lần.

Hải Huyên chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu.

Vội vàng ăn qua điểm tâm, Điền Hiểu Phù và Hải Huyên liền đi tới gần tòa nhà
thành ủy, rồi ngồi ở đó đợi. Chờ tới tận buổi trưa, không nói xe Audi, cho dù
là xe Au đì cũng không thấy.

Hai người thật vất vả mới có dũng khí tới nơi này. Nhưng đợi đến buổi trưa
cũng không thấy chiếc xe nào đi ra, liền có chút nhụt chí.

– Hiếu Phù, hay là buổi trưa lại tới?

Hải Huyên và Điền Hiểu Phù chờ tới trưa, không khỏi có chút tức giận

– Thôi, buổi chiều đừng tới, ngày mai mình cũng về quê.

Buổi sáng Điền Hiểu Phù có chút dũng khí, thì tới buổi trưa đã bị mài không
còn một mảnh.

– Ừ, đành vậy, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều. Cho dù là ai cũng như vậy
thôi. Cậu nói xem, một quản lý nho nhỏ của một công ty, làm sao có thể vừa
viết một tờ giấy, đã khiến Diệp bí thư giúp hắn làm việc. Ai, Hiểu Phù, đừng
thất vọng quá.

Hải Huyên trông thấy khuôn mặt của Điền Hiểu Phù vẫn lộ vẻ buồn rầu, đành phải
an ủi nàng.

– Mình biết rồi, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi. Đi về ký túc xá….Di,
Hải Huyên, cậu xem, người ở giữa đang đi từ tòa nhà ra có phải là Diệp bí thư
không?

Điền Hiểu Phù đột nhiên nhìn thấy có một đám người đi ra từ tòa nhà thành ủy,
trái tim không tự chủ nhảy lên.

– Đúng rồi, chính là y, mình đã từng thấy y trên TV. Ách…Hiểu Phù, cậu muốn
làm gì?

Hải Huyên còn chưa trả lời hết, đã thấy Hiểu Phù lao tới, đành phải đuổi theo
muốn giữ lại nàng.

– Các ngươi muốn làm gì?

Cảnh vệ ở cửa thấy có hai cô gái đột nhiên lao tới, khiến bọn họ có chút trở
tay không kịp. Vội vàng đuổi theo sau, muốn bắt lấy hai người.

– Diệp bí thư, tôi tìm ngài có việc, Diệp bí thư….

Nghe thấy có người dám xông vào tòa nhà thành ủy, rồi nói tìm mình có việc,
lông mày Diệp Vũ Phong liền nhíu lại. Trong lòng có chút phản cảm, bất mãn
nhìn sang cảnh vệ.

Tuy nhiên y vẫn đứng lại, khoát tay ngăn cảnh vệ đang đuổi theo sau, sau đó
nhìn Điền Hiểu Phù hỏi:

– Cô có chuyện gì cần tìm tôi?

– Tôi tới là xin ngày hỗ trợ tìm việc làm…

Điền Hiểu Phù còn chưa nói hết lời, đã bị Diệp bí thư cắt đứt.

– Vậy thì cô nên tới chợ việc làm mà tìm.

Cau mày nói xong liền xoay người rời đi. Trong nội tâm càng thêm bất mãn với
cảnh vệ. Tìm việc làm mà cũng dám tới tận đây hỏi bí thư thành ủy. Lá gan của
sinh viên ngày nay càng ngày càng lớn, việc gì cũng nghĩ ra được.

Thấy bí thư ngay cả lời của mình cũng không nghe hết liền rời đi. Điền Hiểu
Phù khẩn trương, tranh thủ thời gian nói:

– Tôi có một tờ giấy, là Lâm Vân ghi, anh ấy bảo tôi tới tìm ngài.

Diệp bí thư vừa nghe tới hai chữ Lâm Vân, lập tức xoay người lại, nhìn Điền
Hiểu Phù, có chút kích động hỏi:

– Cô nói là Lâm Vân bảo cô tới tìm tôi?

Diệp Vũ Phong sẽ không quên cái hôm Lâm Vân rời đi, phụ thân của y, Diệp Sở
Thiên đã dặn dò:”Vũ Phong, con đã là bí thư thành ủy, từ nay về sau có thể
thăng chức, không phải là vấn đề. Cha nghĩ, có một số việc con đã rõ, không
cần cha nhiều lời.”

– Người thanh niên Lâm Vân này, con nhất định phải giao hảo với hắn. Không
chỉ vì hắn đã chữa bệnh khỏi bệnh cho cha. Thử nghĩ, có thể trị được căn bệnh
này cho cha, trên thế giới liệu có thể tìm ra một người làm được như vậy? Cho
nên Lâm Vân tuyệt đối không phải là người thường. Nếu như cha không có đoán
sai, hắn hẳn là truyền nhân của một môn phái ẩn thế nào đó. Hiện tại đang vào
đời tu hành”

“Tuy nhiên, dù sao cũng chỉ là phán đoán. Về phần có tồn tại hay không những
môn phái ẩn thế, con không cần phải hoài nghi. Lúc cha còn trẻ đã từng gặp
qua. Những người này đều là cao thủ nội gia, đã luyện ra được chân khí. Bọn họ
không phải là những thế gia cổ võ có thể so sánh. Thậm chí, những người này
còn là những cao thủ về chữa bệnh, bói toán, âm dương. Tài nghệ của bọn họ,
người bình thường không thể tưởng tượng ra được.”

“Nếu lúc trước cha có điểm hoài nghi, thì hiện tại có thể xác định Lâm Vân
không tầm thường. Ở tài nhìn người, con không bằng con trai của Lục thổ phỉ.
Tiểu tử Lục Dược kia hẳn là đã nhìn ra sự bất phàm của Lâm Vân, cho nên mới
muốn kết giao với vị Lâm lão đệ này như vậy. Về điểm này con nên học hỏi Lục
Dược một ít. Có lẽ từ nay về sau, con còn cần sự hỗ trợ của người thanh niên
Lâm Vân này…”

Thấy Diệp bí thư sau khi hỏi mình, liền trở nên bần thần, Điền Hiểu Phù tranh
thủ thời gian nói ra:

– Đúng vậy, là Lâm Vân bảo tôi tới nhờ ngài.

– Tốt tốt, cô đi theo tôi. Mọi người đi trước đi, tí tôi sẽ qua đó.

Diệp Vũ Phong nói với Điền Hiểu Phù rồi quay sang bảo với mấy người kia.

Điền Hiểu Phù thật không ngờ, mình vừa mới nói tới tên Lâm Vân, Diệp bí thư
thực sự giữ mình lại. Trong nội tâm rất là kinh hỉ, xem ra vị quản lý tên Lâm
Vân kia không có lừa gạt mình.

– Đưa tờ giấy cho tôi xem một chút.

Diệp Vũ Phong dẫn theo Điền Hiểu Phù và Hải Huyên tới văn phòng làm việc của
mình, rồi mới nói với Điền Hiểu Phù.

Cầm lấy tờ giấy Điền Hiểu Phù đưa, Diệp Vũ Phòng nhìn vào, quả nhiên là chữ ký
của Lâm Vân. Y đã từng thấy qua chữ của Lâm Vân khi Lâm Vân viết đơn thuốc cho
phụ thân uống.

– Ừ, tên cô là gì?

Diệp Vũ Phong xem hết tờ giấy, nhẹ nhàng gật đầu. Giúp đỡ hai sinh viên mới
tốt nghiệp đại học y khoa tới một bệnh viện làm việc, đối với y mà nói ,thực
sự quá đơn giản.

– Tôi tên là Điền Hiểu Phù, còn đây là bạn tôi tên Hải Huyên, nàng đi theo là
để giúp tôi.

Điền Hiểu Phù đang lúc khẩn trương, không nghĩ tới Diệp bí thư lại hỏi tên
nàng.

– Ừ, cô chỉ xin cho mình tới bệnh viện Ái Thụy làm việc, hay là muốn xin cho
cả hai người tới bệnh viện Ái Thụy làm việc?

Nghe Diệp bí thư nói như vậy, Điền Hiểu Phù ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ hai
người đều có thể được tuyển vào. Hải Huyên cũng rất kích động. Cô ta cảm giác
ra được, ngay cả hai người Diệp bí thư cũng xin được, thì chuyện của Hiểu Phù
coi như đã xác định.

– Tốt, ngày mai hai người tới bệnh viện Ái Thụy báo danh. Điền đồng học, cô ở
đâu gặp được Lâm tiên sinh?

Thấy biểu lộ của hai người như vậy, Diệp Vũ Phong đương nhiên đoán ra hai
người đang suy nghĩ cái gì. Đối với y mà nói, tiến cử một người hay hai người
cũng như nhau mà thôi.

– A…

Điền Hiểu Phù và Hải Huyên bị hạnh phúc bất ngờ xông tới, nên có chút sững sờ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.