Công Tử Điên Khùng – Chương 89: Tăng lương – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 89: Tăng lương

Cam dao có chút kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Không biết vì sao hắn đột nhiên lại
hỏi về tiền lương. Nhưng nàng vẫn trả lời vấn đề của Lâm Vân:

– Tôn Khởi Bình, 2600 nguyên. Hồ Thanh, 1800 nguyên. Kỷ Lam, 2300 nguyên. Em
là 2200 nguyên. Còn tiền lương của Lâm quản lý là do công ty Phần Giang trả.

Lâm Vân nghe xong trầm ngâm một lát nói:

– Từ nay về sau, tiền lương của mọi người đều tăng thêm một khoản. Bắt đầu
luôn từ tháng này, vẫn do Cam Dao quản lý.

– Tăng bao nhiều?

Mấy người ngồi đây nghe thấy là tăng lương, đều rất là hưng phấn. Bởi vì Cam
Dao là người quản lý tiền lương, nên nàng hỏi luôn.

– Ừ, hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu, tài chính của công ty cần được đầu
nhập nhiều hạng mục. Cho nên chỉ tăng một ít thôi, mọi người cố gắng làm việc,
về sau sẽ tiếp tục tăng thêm…

Trong đầu Lâm Vân đang tính toán nên tăng bao nhiêu mới phù hợp.

Mọi người nghe nói chỉ tăng ít, hơi có chút thất vọng. Tuy nhiên, tăng một ít
còn hơn không tăng đồng nào. Bình thường, ngẫu nhiêu cũng có lúc tăng lương,
chỉ là một năm xảy ra một lần mà thôi. Mà tăng lên nhiều lắm chỉ vài chục
nguyên tới mấy trăm nguyên mà thôi. Tăng ngoài một trăm, coi như là không sai.

– Tạm thời tiền lương của mỗi người sẽ tăng gấp đôi. Đến khi sản phẩm của
chúng ta đưa ra thị trường thì lại thêm.

Lâm Vân lo lắng nửa ngày, liền đưa ra quyết định này.

– Cái gì?

Vài người ở đây đều sững sờ. Có chuyện tăng tiền lương như vậy?

– Lâm quản lý?

Cam Dao còn tưởng rằng lâm Vân không biết giá trị thị trường. Tuy tiền lương
tăng gấp đôi, nàng cũng rất cao hứng. Nhưng nếu Lâm quản vì không biết giá trị
thị trường mà đưa ra quyết định đó, thì chính là hại hắn. Huống hồ, tăng lương
chỉ là tăng một số tiền mà thôi, có ai như hắn, tăng gấp đôi lên đâu.

Thấy biểu lộ chần chờ của Cam Dao, Lâm Vân lập tức minh bạch. Lần này mình
tăng lương có vẻ hơi nhiều. Phỏng chừng nàng lo lắng mình nên mới như vậy.

Nhưng hắn cảm thấy, tiền lương ba, bốn ngàn nguyên cũng không phải là cao a.

Khoát tay ngăn mọi người lên tiếng

– Cứ quyết định như vậy đi, từ nay về sau, tiền lương và tiền thưởng sẽ dựa
vào thành tích của mỗi người.

Mọi người thấy Lâm quản lý thực sự tăng tiền lương lên gấp đôi, có ai lại mất
hứng? Hồ Thanh thậm chí nghĩ mình là một nhân tài, vì đã đưa ra quyết định
chính xác.

– Cam Dao, em chuẩn bị cho anh một chi phiếu ba trăm nghìn nguyên, anh muốn
dùng số tiền đó để làm tiền đặt cọc mua máy móc.

Lâm Vân thấy mọi chuyện đã phân phó xong, yêu cầu Cam Dao chuẩn bị chi phiếu.

Tờ chi phiếu này chính là chuẩn bị đưa cho lão Hàn. Dù sao ông ấy cũng đã giúp
mình không ít.

Cam Dao rất nhanh đưa chi phiếu tới. Lúc này Lâm Vân mới phát hiện, tên chủ
chi phiếu chính là mình.

– A, do khi anh đến, người bảo hộ của công ty đã rời đi. Cho nên em chỉ phải
dựa theo ý tứ của Đường tổng, coi anh như người bảo hộ hiện tại của công ty.

Cam Dao thấy Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn mình, vội vàng giải thích. Chuyện
này nàng vốn định nói sớm cho hắn, nhưng lại quên mất.

– Đã như vậy, làm người bảo hộ cũng không sao.

Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, chắc chắn đây không phải là ý của Đường Tử Yên, mà
là ý của Tô Tịnh Như. Chỉ có nàng ấy mới có quyền cho phép Cam Dao làm như
vậy.

– Lâm quản lý, hôm nay anh có trở về phòng trọ không?

Cam Dao đưa chi phiếu cho Lâm Vân, không biết vì sao đột nhiên hỏi câu này. Có
thể vì nàng lo lắng cho Lâm Vân, hoặc bởi vì những món ăn mà Lâm Vân nấu? Đến
chính nàng cũng không rõ ràng lắm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.