Công Tử Điên Khùng – Chương 7: Bà ngoại khen ta là cháu ngoan – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 7: Bà ngoại khen ta là cháu ngoan

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Lâm Vân, trong nội tâm Hàn Vũ Tích lại chán ghét. Rốt
cuộc không có hứng thú hỏi hắn vì sao có thể nấu cơm, chỉ đi lên tầng tiếp tục
công tác của mình.

Lâm Vân xem xong Dương lão biểu diễn, liền đi ra sân luyện tập. Hàn Vũ Tích ở
trên tầng, qua cửa sổ nhìn thấy Lâm Vân đang múa may, chỉ biết thở dài, tiếp
tục nhìn vào máy vi tính. Chỉ cần hắn không cãi lộn với mình là được rồi.
Chẳng lẽ còn trông cậy vào một người tâm thần làm ra được việc lớn?

Lâm Vân đánh xong một bộ Thái Cực Quyền, rõ ràng giống hệt với bộ Thái Cực
Quyền trên TV, trong lòng hắn cũng cảm thấy được hài lòng. Hóa ra trí lực của
mình vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng phải công nhận bộ Thái Cực Quyền trên Địa Cầu
này, quả thực không tệ chút nào. Tuy khoa học kỹ thuật ở nơi này phát triển
còn khá thấp, nhưng có nhiều điều mà đại lục Thiên Hồng không theo kịp.

Chẳng hạn như bộ Thái Cực vừa học kia, mặc dù chỉ là dùng cho việc dưỡng sinh
là chính. Nhưng nó xác thực có thể giúp mình ngưng tụ Tinh Nguyên nhanh hơn.
Còn có thơ ca và trung y ở nơi này. Mặc dù quan điểm y học ở nơi này trong mắt
mình, không coi là gì. Nhưng đối với một quốc gia chỉ có lịch sử năm nghìn
năm, làm được như vậy đã không tồi. Xem ra, về sau mình cần bớt thời gian đi
tới thư viện xem thêm sách vở, bổ sung thêm tri thức.

Đi vào trong nhà, trực tiếp chạy tới phòng bếp. Trông thấy trên bàn còn có ít
điểm tâm, Lâm Vân âm thầm may mắn. Khá tốt, cuối cùng có cơm ăn vào buổi sáng.
Nhai ngấu nghiến toàn bộ mười cái bánh bao xong, sờ sờ cái bụng, trong lòng tự
nhủ, có thức ăn ăn no, thế là đủ rồi.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ô tô, Lâm Vân từ phòng bếp đi ra. Không biết
là ai vậy? Rõ ràng lái xe đi vào sân nhỏ của nhà mình.

Vừa đi ra cửa chính, đã thấy một chiếc xe Lamborghini màu xanh nước biển rất
đẹp dừng ở cửa biệt thự. Một người thanh niên mặc một bộ quần áo Versace đi
xuống xe, tới thẳng chỗ của Lâm Vân.

Lâm Vân nhướn mày, nhìn thấy người thanh niên này, hắn liền cảm thấy không
thoải mái. Bởi vì y chính là Tam ca của hắn, Lâm Khải.

Lâm Khải tới gần, trông thấy Lâm Vân vuốt bụng thảnh thơi đi ra, ánh mắt của y
thoáng có chút kỳ dị. Đảo mắt liền khôi phục bình thường nói:

– Ha ha, không nghĩ tới lão Ngũ đã trở lại. Xem ra bệnh đã đỡ hơn trước rồi
nhỉ? À, mà sao không thấy Vũ Tích đâu?

Nói xong, cũng mặc kệ Lâm Vân, ánh mắt liền hướng bên trong nhìn.

Lâm vân hừ lạnh một tiếng, thừa biết tên Lâm Khải tới đây làm gì. Nhưng hắn
vẫn giả vờ ngu ngốc, nước miếng chảy ầm ầm từ khóe miệng, ánh mắt thì nhìn
chằm chằm vào Lâm Khải.

Lâm Khải bị người đệ đệ tâm thần này nhìn chằm chằm khiến y có chút nổi da gà.
Tiện tay móc một cái bật lửa ném cho Lâm Vân nói:

– Ngoan, cầm lấy ra bên ngoài chơi đi.

Nói xong liền đi qua Lâm Vân đi lên tầng. Trong nội tâm y cũng đang buồn bực.
Vài ngày trước, lúc còn đang ở bệnh viện, mình đã tận mắt thấy hắn ăn một trăm
viên thuốc ngủ, như thế nào còn chưa chết? Mệnh của tên này thật lớn.

Từ lâu Lâm Khải đã ngấp nghé sắc đẹp của Hàn Vũ Tích. Chỉ là trở ngại Lâm Vân,
mặc dù hắn chỉ là người điên, nhưng y cũng không dám làm quá phận. Chỉ là đùa
giỡn qua Hàn Vũ Tích mấy lần, đều bị Hàn Vũ Tích cự tuyệt. Vốn, y nghĩ người
điên này hẳn đã chết, không nghĩ tới vừa đến đã thấy mặt hắn. Bất quá, y cũng
không để người điên này ở trong mắt.

Lâm Vân trông thấy Lâm Khải rõ ràng dám đi lên tầng tìm Hàn Vũ Tích, một tia
ác độc hiện lên trong mắt. Trong lòng hắn đã nổi lên ý định giết tên Lâm Khải
này. Lúc Lâm Khải vừa đến, y nhìn thấy mình liền lộ ra vẻ kỳ dị, đã không
thoát được con mắt của hắn. Mình bị tiến vào bệnh viện khẳng định có liên quan
tới người này.

Hàn Vũ Tích mở cửa, trông thấy người gõ cửa không phải là Lâm Vân mà là Lâm
Khải. Trong mắt nàng liền hiện lên vẻ chán ghét, hỏi:

– Ngươi tới nơi này làm gì?

– Ha ha, Vũ Tích, hôm nay không phải cuối tuần sao, anh muốn mời em đi ăn
cơm. Không biết lần này em có đồng ý hay không?

Vừa hỏi, ánh mắt đầy dâm tà của Lâm Khải vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực của
Hàn Vũ Tích.

Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, lập tức đi qua Lâm Khải xuống cầu
thang:

– Không rảnh, ta muốn cùng Lâm Vân đi mua thức ăn.

Lông mày của Lâm Khải nhíu lại. Trong lòng tự nhủ, nàng ta chỉ muốn lấy cớ
tránh mặt mình. Hôm nay đại gia ta quyết định không buông tha ngươi. Vừa nghĩ
tới đây, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ‘Ầm, ầm’ liên tục. Lâm Khải nghe
vậy liền cảm thấy buồn cười. Trong lòng tự nhủ, không biết người điên này đang
chơi trò quái quỷ gì. Bất quá, khi hắn nhìn qua cửa sổ, lập tức giống như con
chó hoang bị đốt mông, vội vã chạy xuống tầng, xông ra ngoài, trong miệng
không ngừng hô:

– Lâm kẻ điên, dừng lại cho ta.

Lâm Vân chính đang cầm một hòn đá lớn, dùng sức đập vào cỗ Lamborghini màu
xanh nước biển kia. Cả cỗ xe, trước và sau đều bị Lâm Vân đập bể không thành
bộ dáng. Một bên đập, một bên không ngừng nói:

– Ta đập trái, ta đập phải, ta đập trước, ta đập sau. Nếu muốn khỏe mạnh,
phải đập từ đầu tới chân. Chúng ta cùng nhau đập bể a…Đập bể, đập bể, bà ngoại
còn khen ta là cháu ngoan…

– Ầm, ầm…

Trông thấy Lâm Khải nổi trận lôi đình chạy tới, Lâm Vân dừng tay, ra vẻ si
ngốc nhìn Lâm Khải nói:

– Cái này để ta đập bể, ngươi không thể đập, ngươi đi nơi khác đập đi.

Nói xong, Lâm Vân chỉ về mấy cỗ xe đang chạy ngang qua.

Lâm Khải đẩy Lâm Vân ra, vuốt ve chiếc xe yêu quý. Chiếc xe mới mua được một
tháng, đã bị đập đến bóp méo. Lâm Khải khóc không ra nước mắt:

– Lâm kẻ điên, ngươi…

Vừa nói xong câu đó, liền giống như bị ong vò vẽ đuổi theo, xoay người vào xe,
dùng tốc độ nhanh nhất, khởi động cỗ xe Lamborghini, thoáng cái đã không thấy
bóng dáng. Phỏng chừng với tốc độ khởi động xe này, cho dù Schumacher cũng
phải than không bằng.

Lâm Vân ngây ngốc cầm một cái bật lửa, ngờ nghệch nói:

– Ta mới đánh vài cái, sao không cho ta đốt, ô ô, các ngươi khi dễ ta.

Trong nội tâm lại hừ lạnh một tiếng. Hôm nay tiện nghi cho tên hỗn đản này.
Bây giờ còn chưa đến lúc dùng bạo lực. Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết
sự lợi hại của lão tử.

Hàn Vũ Tích ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng tự nhủ, hắn thật cường hãn
a. Một chiếc xe giá trị mấy triệu nguyên, hắn nói đập bể là đập bể. Nếu không
phải Lâm Khải chạy trốn nhanh, không chừng xe đã bị đốt cháy.

Nhìn nhìn Lâm Vân cầm cái bật lửa chơi đùa, trước kia không thấy hắn làm như
vậy a. Chẳng lẽ bệnh tình của hắn càng ngày càng nặng rồi?

Rời đi căn biệt thự, trong lòng Lâm Khải như phát điên, hận không thể giết
chết Lâm Vân. Đem xe của mình biến thành cái dạng này, bắt hắn bồi thường chỉ
là chê cười. Bảo một người điên bồi thường tiền xe, vạn nhất phụ thân biết
được, mình cũng không có quả ngon để ăn. Trong nội tâm y âm thầm thề rằng, sớm
muộn gì cũng phải tống tên điên này xuống địa ngục.

Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Khải chạy trốn, trong nội tâm rất vui vẻ. Đập bể tốt. Bất
quá nhìn Lâm Vân còn đang cầm cái bật lửa, lập tức lại cả người lại phát lạnh.
Nếu chẳng may người này cầm cái bật lửa đốt nhà, hoặc là đi tới nhà người khác
đốt xe, chả phải mình cũng xong đời.

– Mau đưa cái bật lửa kia cho ta, đây không phải là đồ chơi.

Hàn Vũ Tích vội vàng lấy cái bật lửa trong tay của Lâm Vân. Nhìn sắc mặt của
Hàn Vũ Tích, Lâm Vân ở đâu còn không biết nàng ta đang nghĩ gì. Liền tiện tay
quăng cái bật lửa, không biết cái bật lửa bị ném đi đâu, chỉ là không thấy
bóng dáng.

Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng thở ra. Ném đi cũng tốt. Bỗng nghĩ tới, hôm qua tên này
còn ở trong nhà nấu cơm. Nếu lần sau mình không ở nhà, hắn lại nấu cơm, không
biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hàn Vũ càng nghĩ càng kinh hãi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.