Lâm Vân lần nữa tiến vào trong Hàn Vụ, Tinh Mang của hắn vẫn không chịu được
sương mù trong này. Lâm Vân chỉ biết không ngừng tạo ra Tinh Mang.
Lâm Vân có thể khẳng định, nếu năm đó hắn tới không phải là tuyệt cảnh Thiên
Diễm, mà là tuyệt cảnh Hàn Vụ, thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Sương mù ở đây lợi
hại hơn Thiên Diễm năm đó nhiều lắm.
Huyền Ngưng Hàn Thủy cũng rất lạnh, nhưng đối mặt với sương mù thì có thể coi
như nước sôi.
Nhưng dù vậy sương mù này cũng không gây thưởng tổn gì lớn cho Lâm Vân. Dù sao
hiện tại hắn đã vượt qua Ngũ Tinh rồi, lại từng uống ba viên Tạo Hóa Đan. Thậm
chí còn có Tinh Mang và Tinh Diễm hộ thân.
Mặc kệ sương mù ở đây phá vỡ Tinh Mang bảo hộ của Lâm Vân, còn khiến một tầng
Tinh Diễm bị đóng băng lại. Nhưng vẫn không thể bằng tốc độ tạo vòng bảo hộ
của Lâm Vân.
Cho nên Lâm Vân không để ý tới sương mù nữa. Hắn đang tính cách làm sao thu
phục đám sương mù này.
Lâm Vân lấy Tinh Thần Châu ra. Đồng thời vung tay tạo mấy pháp quyết phóng ra
ngoài. Thu thập Hàn Vụ này không khó khăn như thu thập Thiên Diễm năm đó.
Tinh Thần Châu giống như một cái máy hút bụi vậy, sương mù không ngừng bị hút
vào trong đó. Lâm Vân rõ ràng cảm thấy Tinh Thần Châu có sự biến hóa. Trong
lòng hắn âm thầm mừng rỡ. Nếu tìm được Âm đỉnh và ba viên ngọc Nguyên Tố còn
lại, có lẽ hắn sẽ hình thành được thế giới hỗn độn, thậm chí còn là hoàn mỹ.
Vô số sương mù bị Lâm Vân hút vào Tinh Thần Châu. Tinh Mang bảo hộ không ngừng
bị đông cứng rồi nứt ra, rồi lại có cái mới xuất hiện. Tuy nhiên khác với năm
đó hấp thu Thiên Diễm, Lâm Vân vừa dùng Tinh Thần Châu hút sương mù, vừa luyện
hóa luôn. Đây là sự chênh lệch về tu vị.
Nếu đổi thành một tu sĩ Đại Thừa khác, thì không thể luyện hóa Hàn Vụ đơn giản
như vậy. Bởi vì thần thức của Lâm Vân rất mạnh, có thể nói là có một không hai
trong Tu Chân Giới.
Hàn Vụ dần được luyện hóa, cho nên Lâm Vân không cần phải tạo ra Tinh Mang bảo
hộ nữa. Thân thể của hắn cũng có thể chống cự được cái giá lạnh này.
Ba ngày sau, toàn bộ sương mù ở khe suối Hàn Vụ đều bị Lâm Vân hấp thu không
còn. Bốn phía là các khoáng thạch sáng long lanh. Tuy nhiên những khoáng thạch
đó không có tác dụng gì với Lâm Vân. Thứ mà hắn cần tìm là Cửu Diệp Liên Ngẫu.
Không để cho Lâm Vân thất vọng, hắn rất nhanh tìm thấy Cửu Diệp Liên Ngẫu.
Không chỉ có một cây, mà có cả hồ. Trong hồ mọc rậm rạp toàn là Cửu Diệp Liên
Ngẫu.
Lâm Vân không ngờ Cửu Diệp Liên Ngẫu quý như trân bảo, lại được hắn tìm thấy
nhiều như vậy. Hắn đương nhiên sẽ không đi móc từng cây một, như vậy quá lãng
phí thời gian. Hắn liền không chút do dự thu cả hồ nước vào trong Tinh Thần
Châu.
Hắn sợ nếu thu vào trong Sơn Hà Đồ, không có sương mù thì củ sen sẽ không thể
sinh sống. Nên mới thu vào Tinh Thần Châu.
Ở trong tuyệt cảnh Hàn Vụ, ngoại trừ Cửu Diệp Liên Ngẫu ra, không có thứ gì
khác. Lâm Vân phỏng chừng hắn vào đây đã được ba bốn ngày. Chắc ba người Từ
Vinh chờ hắn đã nóng ruột. Cho nên Lâm Vân không chút do dự rời khỏi tuyệt
cảnh Hàn Vụ, nơi hiện giờ không thể coi là tuyệt cảnh nữa.
Nhìn Niệm Tiêu đang chờ ở bên ngoài, Lâm Vân nghĩ bụng, ba người Từ Vinh đi
đâu rồi nhỉ.
Nhìn thấy vẻ thắc mắc của Lâm Vân, Niệm Tiêu chủ động nói:
– Ba người đó đã về trước rồi.
Lâm Vân vừa nghe thì biết ba người Từ Vinh hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Niệm
Tiêu, liền sờ sờ cái mũi, nói:
– Chúng ta đi thôi.
Đảo mắt hai người đã tới gần Tiên Cảnh Côn Luân. Lâm Vân bay xuống, lấy ra hai
cây Cửu Diệp Liên Ngẫu đưa cho Niệm Tiêu:
– Cảm ơn cô đã vất vả đưa tôi tới khe núi Hàn Vụ.
– A, Cửu Diệp Liên Ngẫu?
Niệm Tiêu nhận lấy hai củ sen Lâm Vân đưa, liền sững sờ. Một thứ vô giá như
vậy, cô ta muốn cự tuyệt, nhưng lại không nỡ.
Đang lúc Niệm Tiêu do dự bất định, thì khuôn mặt của Lâm Vân bỗng trở nên
trắng bệch. Thậm chí cô ta còn cảm thấy bàn tay của Lâm Vân có chút run rẩy.
Hồi lâu, Lâm Vân mới thở dài một tiếng. Nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm. Hắn nở nụ
cười miễn cưỡng, nói với Niệm Tiêu:
– Tạm biệt cô, nếu có duyên thì gặp lại.
Nói xong, thân hình của Lâm Vân lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.
Niệm Tiêu cầm hai cây Cửu Diệp Liên Ngẫu vô giá, không biết suy cái gì. Thậm
chí khi Lâm Vân rời đi, ngay cả một câu chào từ biệt cô ta cũng không nói. Cô
ta chỉ sững sờ nhìn chỗ Lâm Vân biến mất.
Hồi lâu, cô ta mới khẽ thở dài một tiếng, thu Cửu Diệp Liên Ngẫu vào. Đột
nhiên cô ta cảm thấy có chút cô đơn.
– Chị Niệm Tiêu?
Một thanh âm vang lên, khiến Niệm Tiêu giật nảy mình. Vừa nãy do cô ta xuất
thần, rõ ràng không cảm thấy có người bên cạnh. Trong lòng cũng âm thầm kinh
hãi.
Tuy nhiên, vừa nhìn hướng phát ra âm thanh, liền nhận ra đó là Mông Văn của
Vân Môn. Chắc cô ta đang đi ra ngoài lịch lãm. Hơn nữa bên cạnh cô ta còn có
một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng, phong độ tuấn tú.
Sắc mặt của Niệm Tiêu hơi đổi. Cô rốt cuộc hiểu ra vì sao Lâm Vân lại như vậy.
Thì ra Mông Văn cũng là nữ nhân khiến hắn không thể quên.
– Chị Niệm Tiêu, chị không sao chứ?
Mông Văn hỏi.
Niệm Tiêu chỉ cười nói:
– Chị không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi. Chị phải quay về đây, tạm biệt
em.
Niệm Tiêu không nhìn lại Mông Văn, mà bay rất nhanh về Tiên Cảnh Côn Luân. Đảo
mắt đã không thấy bóng dáng.
– Chị Niệm Tiêu bị sao vậy nhỉ?
Mông Văn kinh ngạc nhìn bóng lưng của Niệm Tiêu.
– Không phải cô nói quay trở về gặp Lâm đại ca sao?
Nam tử mặc áo trắng lên tiếng hỏi.
Mông Văn thở dài một tiếng:
– Tôi rất muốn gặp lại anh ấy, chỉ là, chỉ là, tôi…
…
Lâm Vân bay thẳng về Vân Môn. Hắn vốn cho rằng có thể quên được Mông Văn,
nhưng khi hắn nhìn thấy nàng ấy đi cùng với một người nam tử khác, hắn vẫn
không bình tĩnh lại được. Đây là do lòng tham muốn giữ lấy của hắn quá mạnh mẽ
sao?
Bỗng có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay của Lâm Vân. Lâm Vân nhìn Vũ Tích, Thanh
Thanh, Tĩnh Như và Nhược Sương đầy vẻ lo lắng đứng bên cạnh, lông mày của hắn
liền dãn ra.
– Chúng ta đi thôi.
Lâm Vân ôm Thanh Thanh và Vũ Tích vào trong ngực.
Ngay ngày hôm đó, Lâm Vân dẫn theo tất cả người thân yêu của hắn, kể cả một số
đệ tử nguyện ý rời đi Vân Môn Bắc Lĩnh, ly khai Khôn Truân Giới.
Trương Chí Hòa dẫn theo một đám đệ tử của Vân Môn đứng ở bên ngoài Bắc Lĩnh,
tiễn đưa mọi người.
Ở cửa ra vào của Vân Môn Bắc Lĩnh có một ngọn núi cực lớn. Nếu có người quen ở
đây, lập tức biết đây chính ngọn núi Lang Sơn của Lang Sơn Tông. Hiện tại ngọn
núi đó đã bị Lâm Vân di dời tới đây.
Trên ngọn núi có khắc hai chữ do Lâm Vân lưu lại: Vân Môn.
– Chưởng môn liệu có quay trở về đây không?
Vương Tuyết Sinh hỏi.
– Chắc chắn…
Trương Chí Hòa kiên định trả lời.
….
– Lão Yêu, sao ông cũng tới?
Lúc Lâm Vân trở lại Yên Kinh, rõ ràng trông thấy Lục Dược đang chờ hắn, liền
kinh hỉ hỏi.
– Hắc hắc, tôi không muốn làm Thần Tài nữa, mà muốn đi cùng cậu. Như thế nào,
không chào đón tôi à, Lâm lão đệ?
Lão Yêu cười ha hả.
– Đương nhiên là hoan nghênh rồi. Chỗ ở mới của tôi rất rộng, càng nhiều
người càng náo nhiệt. Mỹ Na, Diệp Điềm, hai em không đi cùng à?
Lâm Vân nhìn Mỹ Na và Diệp Điềm đứng bên cạnh.
Diệp Điềm lắc đầu, khẽ cười:
– Em đã quen sống ở đây rồi. Mỹ Na cũng nói không muốn rời đi. Không ngờ có
nhiều người đi theo anh như vậy, cả Lâm gia gia, Từ gia gia, Lục gia gia nữa.
Mỹ Na lại nói:
– Lâm đại ca, anh mua sắm nhiều thứ như vậy, anh thực sự muốn tới mặt trăng
cử hành hôn lễ sao?
Lâm Vân lắc đầu nói:
– Là ở Nguyệt Tinh, chứ không phải mặt trăng.
Mỹ Na có chút mơ hồ:
– Hai nơi này có gì khác nhau?
Lâm Vân không trả lời mà đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Diệp Điềm:
– Diệp Điềm, em giúp anh chia số tiền trong này cho người nhà của các đội
viên Long Ảnh. Sau này nếu bọn họ có gặp phiền toái gì, thì em chiếu cố họ một
chút. Cảm ơn em.
….
Ba ngày sau, Lâm Vân dùng Tinh Hà Trùy dẫn theo mọi người đi vào vũ trụ mênh
mông.
– Đẹp quá…
Cam Dao nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa kính, không khỏi cảm thán.
– Em không tin nơi chúng ta sắp tới còn đẹp hơn.
Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vân một cái.
– Vân ca, không phải anh nói còn muốn tới di tích thời Thượng Cổ ở Úy Tinh
một chuyến sao?
Thanh Thanh hỏi.
Lâm Vân nhìn những người xung quanh, mỉm cười nói:
– Anh chỉ cần mọi người bên cạnh là đủ rồi. Những việc khác chỉ là thứ yếu.
Tinh Hà Trùy dưới sự điều khiển của Lâm Vân bay xuyên qua vũ tru mênh mông.
Chỉ mất chưa tới hai ngày là tới Nguyệt Tinh.
Khi Lâm Vân điều khiển Tinh Hà Trùy bay xuyên qua trận pháp ẩn dấu và trận
pháp hộ tinh, đáp xuống Nguyệt Tinh, mọi người đều đờ ra kinh hãi với cảnh đẹp
trước mắt.
Núi cao, mây trắng, thảo nguyên xanh tốt và những hồ nước êm đềm. Động vật
nhàn nhã gặm cỏ, chim chóc bay lượn khắp nơi. Linh thảo đâu đâu cũng thấy.
Linh khí thì nồng đậm khiến các tu sĩ nhịn không được muốn kêu lên một tiếng.
“Thế ngoại đào nguyên”
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người.
Ngoại trừ mấy cô gái kích động vây quanh Lâm Vân, còn lại thì đều tản ra khắp
nơi, tận hưởng cảnh đẹp.
– Lão công, đây chính là Nguyệt Tinh mà chúng ta sẽ sinh sống sao?
Vũ Tích kích động nắm chặt lấy tay của Lâm Vân. Đây chính là nơi sinh sống lý
tưởng nhất mà nàng từng mong muốn.
Lâm Vân mỉm cười nói:
– Để anh dẫn mọi người tới một nơi.
Lâm Vân dẫn theo mọi người tới trước một cánh cửa cung điện thật lớn.
– Cung Quảng Hàn?
– Anh ấy đúng là nói thật. Anh ấy thực sự dẫn chúng ta tới cung Quản Hàn.
Thanh Thanh không còn rụt rè nữa, liền nhào vào lòng của Lâm Vân.
Lâm Vân lấy ra một thanh trúc xinh đẹp, nói:
– Vũ Tích, Thanh Thanh, Tĩnh Như, Nhược Sương, một tháng sau anh sẽ cử hành
hôn lễ của chúng ở đây. Anh sẽ luyện chế thanh trúc này thành cây bút hoàn mỹ
nhất, rồi vẽ lông mày giúp các em.
– A…
Bốn cô gái kinh hỉ nhìn Lâm Vân và cung Quản Hàn xinh đẹp trước mắt, cõi lòng
đầy chờ mong.
– Anh rể, còn có em…
Vũ Đình lập tức đi tới, kéo tay Lâm Vân. Nàng rất bất mãn với việc Lâm Vân
quên mình.
Xung Hi cũng quệt mồm đi tới trước mặt Lâm Vân:
– Lẽ nào anh không quan tâm tới em?
Cam Dao thì không lên tiếng, mà mím môi, kiên định đi tới bên cạnh Lâm Vân.
– À…
Khuôn mặt của Lâm Vân lộ vẻ xấu hổ và mừng rỡ. Cây trúc rơi xuống mặt đất từ
khi nào không biết.
HẾT