Lâm Vân không biết lần này lão tổ Côn Luân tới Vân Môn cảm tạ và giao hảo hắn,
mang theo bao nhiêu quà tặng. Cho dù lão già này rất cung kính với hắn, nhưng
nhớ tới năm đó hắn thiếu chút nữa chết trong tay y. Hơn nữa y còn muốn giết cả
người nhà của hắn, khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức lấy mạng người này,
Tuy nhiên, cho dù muốn giết y cũng phải đợi cho y nói hết lời đã.
Niệm Tiêu nhìn lão tổ của mình kính cẩn với Lâm Vân như vậy, trong lòng không
biết là tư vị gì. Nếu nói là thống hận người này, nhưng người này lại cứu cô
một mạng.
Thấy Lâm Vân không lên tiếng, Khuôn mặt của lão tổ Côn Luân hơi đỏ vì xấu hổ.
Y cũng biết năm đó mình làm quá phận. Nhưng nói đi nói lại, nếu năm đó ngươi
đổi chỗ cho ta, ta cũng không tin ngươi không động tâm.
Đương nhiên là lão ta không dám nói lời này ra ngoài, mà cầm một cái hộp gỗ
rất lớn đưa cho Lâm Vân:
– Đây là một chút lễ mọn cảm tạ Lâm chưởng môn đã cứu mạng môn hạ và tiểu đồ
Niệm Tiêu của tôi. Phái Côn Luân tôi không có thứ gì quý giá, chỉ có một quả
trứng yêu thú mà mấy năm trước trong lúc vô tình tôi tìm được. Nhưng tôi không
có thời gian trông nom quả trứng. Cho nên mang tới tặng Lâm chưởng môn. Mong
Lâm chưởng môn nhận lấy.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Chỉ một quả trứng thôi đã muốn lấy lòng lão tử rồi
sao? Mấy thứ này thì ta thiếu gì, ngay cả tiên bảo ta cũng có vài cái. Lâm Vân
thật sự không nghĩ ra, ngoài tiên bảo, còn thứ gì đủ để vào mắt của hắn. Tuy
nhiên, hiện tại không phải là lúc phát tác. Chỉ có thể nghĩ biện pháp lấy cớ
thu thập người này.
Cận Thi Kỳ rất nhanh nhẹn nhận lấy hộp gỗ rồi đưa cho Lâm Vân. Lâm Vân mở cái
hộp ra nhìn, liền sững sờ. Một cỗ khí tức viễn cổ truyền tới, khiến cho sắc
mặt của hắn cũng phải thay đổi.
Người khác không biết đây là trứng con gì, nhưng hắn lại biết đây là trứng của
con Côn Bằng thời Viễn Cổ (Chim Côn Bằng trong Đạo Đức Kinh). Trong cái thẻ
ngọc mà hắn lấy được từ Tịch Mịch Cốc có miêu tả trứng chim Côn Bằng. Mà quả
trứng này giống hệt với những lời miêu tả. Lão tổ Côn Luân kiếm đâu ra quả
trứng này vậy. Bất luận quả trứng này còn sống hay là đã chết, nhưng bằng vào
việc nó là trứng của chim Côn Bằng, thì đã là bảo vật vô giá.
Xem ra Ứng Hư Tử cũng không biết giá trị của quả trứng. Trong lòng Lâm Vân rất
kích động. Hắn không rõ vì sao còn tồn tại trứng chim Côn Bằng. Không phải ở
Tu Chân Giới, chim Côn Bằng đã tuyệt tích rồi sao?
Lão tổ Côn Luân thấy sắc mặt của Lâm Vân thay đổi, trong lòng cũng lo sợ bất
an. Y biết quả trứng này là bảo vật, nhưng y giữ bên người mấy trăm năm rồi,
mà quả trứng vẫn không có chút biến hóa nào. Còn không bằng tặng cho Lâm Vân,
hòa hoãn quan hệ giữa đôi bên.
Một lúc sau, Lâm Vân mới bình tĩnh lại. Hắn biết để ấp trứng chim Côn Bằng cần
một nơi có linh khí cực kỳ sung túc. Đồng thời phải bố trí xung quah khoáng
thạch cực phẩm thuộc tính Phong. Nhưng những điều nà không làm khó được Lâm
Vân. Nguyệt Tinh của hắn vừa vặn thỏa mãn những yêu cầu này.
Mà khoáng thạch cực phẩm thì hắn có hơn mười viên. Còn có cả một viên Phong
Linh Châu nữa.
Lão tổ Côn Luân đã tặng mình một món quà quý như vậy, có thể tha cho y một
lần. Nghĩ tới đây, Lâm Vân gật đầu nói:
– Đạo hữu Ứng Hư đã có lòng như vậy, thì tôi xin nhận. Mời ngồi.
Nghe thấy Lâm Vân mời mình ngồi, lão tổ Côn Luân mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra
mình đã đi đúng nước cờ. Quả trứng kia có vẻ rất được Lâm Vân coi trọng.
Dù muốn hỏi Lâm Vân, quả trứng kia là trứng con gì, nhưng lão tổ Côn Luân lại
không dám hỏi.
Lâm Vân thu trứng chim Côn Bằng lại, sau đó cười ha ha nói:
– Tôi cứu Niệm Tiêu cô nương là thuận tay mà thôi, cũng không có gì to tát.
Niệm Tiêu nghe vậy thì khó chịu. Tên Lâm Vân này đúng là không có phong phạm
của tiền bối cao nhân gì cả. Nhìn thấy thứ tốt liền sáng cả mắt, ngay cả từ
chối nhã nhặn cũng không có. Kể cả chiếc giới chỉ có rất nhiều thứ mà năm đó
sư phụ mình bồi thường, hắn cũng không do dự nhận lấy. Người này hoàn toàn là
một kẻ tham tiền.
Hơn nữa hắn còn nói thuận tay cứu mình. Tuy điều đó là thật, nhưng giống như
tính mạng của mình không là gì với hắn vậy.
– Lâm chưởng môn quá khiêm tốn rồi. Lần này tại hạ mặt dày tới đây, ngoại trừ
tạ ơn ơn cứu mạng đồ nhi, còn có một việc muốn bẩm báo với Lâm chưởng môn.
Lão tổ Côn Luân thận trọng nói.
– À?
Bởi vì nhận được một quả trứng chim Côn Bằng, nên tâm tình của Lâm Vân không
tồi, liền hỏi:
– Có chuyện gì thì Ứng Hư đạo hữu cứ nói thẳng.
Khuôn mặt của Ứng Hư Tử lại lộ vẻ lo lắng:
– Bần đạo mới từ khe suối Hàn Vụ ở Cực Tây Khôn Truân tới. Vừa vặn gặp phải
Khổng Linh đạo hữu và hai vị đạo hữu khác của quý môn đi tới khe suối Hàn Vụ.
Dù pháp lực của Khổng Linh đạo hữu rất thâm hậu, nhưng khe suối Hàn Vụ chính
là một trong ba tuyệt cảnh của Khôn Truân Giới. Không biết sương mù ở nơi đó
do cái gì biến thành, nhưng rất là kinh khủng. Tôi chỉ sợ bọn họ…
Nhìn thấy Ứng Hư Tử lộ vẻ lo lắng, dù thật hay là giả, Lâm Vân cũng bắt đầu để
tâm. Đã xếp vào tuyệt cảnh thì không hề đơn giản chút nào.
Thấy sắc mặt của Lâm Vân thay đổi, lão tổ Côn Luân biết Lâm Vân cũng lo lắng,
tiếp tục nói:
– Bần đạo đoán chừng ba vị đạo hữu tới đó chính là vì tìm Cửu Diệp Liên Ngẫu.
Bởi vì Cửu Diệp Liên Ngẫu chính là kỳ vật có tác dụng khởi tử hồi sinh, phục
hồi tứ chi. Tôi thấy Khổng Linh đạo hữu đứt một cánh tay, có lẽ bọn ho tới đó
chính vì vật ấy.
Lâm Vân nghe vây liền khẩn trương. Hắn hiểu ý của Khổng Linh. Cậu ta sợ làm
phiền tới mình, liền đích thân đi tìm Cửu Diệp Liên Ngẫu. Nhưng Lâm Vân biết
rất rõ sự lợi hại của tuyệt cảnh. Với tu vị của Khổng Linh cũng không thể đối
phó được.
Nhớ ngày đó khi hắn ở bên trong tuyệt cảnh Thiên Diễm, Thiên Diễm đã suy yếu
tới mức thấp nhất, vẫn khiến cho hắn suýt chút nữa chết trong đó. Nếu như
sương mù ở khe suối không bị yếu đi, thì ba người Khổng Linh tới đó chỉ chịu
chết mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không thể ngồi yên được nữa, liền đứng lên nói với Lam
Tranh:
– Chị Lam, chuyện ở đây giao cho chị xử lý, tôi phải đi tới khe suối Hàn Vụ
một chuyến. Ứng Hư đạo hữu, ông dẫn đường tới đó cho tôi. Ân oán giữa chúng ta
coi như xóa hết.
Lâm Vân không biết vị trí của khe suối Hàn Vụ. Cho dù có thể bảo lão tổ Côn
Luân vẽ bản đồ, nhưng như vậy quá phiền toái. Còn không bằng để cho y dẫn
đường.
Lão tổ Côn Luân đương nhiên biết Lâm Vân đang rất sốt ruột, cũng đứng lên nói:
– Niệm Tiêu của bổn môn đã đi tới khe suối Hàn Vụ mấy lần. Để Niệm Tiêu dẫn
Lâm chưởng môn tới đó một chuyến cũng được.
Lâm Vân biết lão tổ Côn Luân muốn tác hơp mình với Niệm Tiêu , nhưng hiện tại
hắn không có thời gian để so đo với y. Liền dẫn theo Niệm Tiêu, đảo mắt biến
mất trước mặt mọi người.
Lão tổ Côn Luân sững sờ nhìn Lâm Vân biến mất, hồi lâu mới thì thào lẩm bẩm:
– Trời ạ, là thuấn di…
Niệm Tiêu bị Lâm Vân mang đi, tuy trong lòng không muốn, nhưng đây là mệnh
lệnh của sư tổ. Hơn nữa lần này coi như là báo ơn cứu mạng của Lâm Vân, cho
nên không còn mâu thuẫn. Nhưng khi Lâm Vân thuấn di, cô ta vẫn đờ ra kinh hãi.
Sư tổ đã từng nói, cho dù là thần tiên bình thường cũng không thể thuấn di.
Vậy mà Lâm Vân rõ ràng làm được.
– Mau chỉ đường.
Thanh âm của Lâm Vân khiến Niệm Tiêu hồi phục lại. Cô mở to mắt ra, thì thấy
mình đã tới vùng đất Cực Tây. Xem ra mình chỉ cần nói vị trí cụ thể cho hắn
biết là được rồi. Nhưng Niệm Tiêu vẫn âm thầm líu lưỡi. Lúc cô mới kết thành
Nguyên Anh, sư phụ liền dẫn cô tới đây để lịch lãm. Nhưng hai người phải mất
vài ngày mới từ Côn Luân bay tới đây. Vậy mà Lâm Vân chỉ cần nháy mắt là tới.
Chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch?
Khe suối Hàn Vụ nằm trong một ngọn núi băng ở Cực Tây Khôn Truân. Với tu vị
Nguyên Anh của Niệm Tiêu thì không sợ giá rét ở đây. Nhưng cô ta không dám tới
gần khu vực sương mù.
Lâm Vân dẫn theo Niệm Tiêu còn chưa vào bên trong Hàn Vụ, thì đã nhìn thấy ba
người Khổng Linh, Từ Vinh và Lam Cực ở biên giới của Hàn Vụ.
Trong lòng hắn liền buông lỏng. Dù ba người có vẻ gặp nguy hiểm, nhưng còn
chưa ảnh hưởng tới tính mạng. May mà lão tổ Côn Luân báo kịp thời.
Lâm Vân dặn dò Niệm Tiêu đứng ở bên ngoài, còn hắn thì bước vào trong Hàn Vụ.
Sương mù lạnh tới tận xương lập tức bao vây Lâm Vân. Lâm Vân đã sớm phóng ra
Tinh Mang bảo hộ. Nhưng vài tiếng rắc rắc vang lên, vòng bảo hộ lập tức bị rạn
nứt. Lâm Vân âm thầm cả kinh. Hắn không ngờ sương mù lại lợi hại như vậy. Rõ
ràng còn lợi hại hơn Thiên Diễm hắn gặp năm đó gấp mấy lần.
Sương mù lợi hại như vậy, ba người Khổng Linh làm sao chịu được? Lâm Vân lập
tức hiểu ra. Đó là do ba người Khổng Linh còn chưa bước vào Hàn Vụ, vẫn còn
đang ở biên giới. Mà Khổng Linh cũng có một pháp bảo cực phẩm là Thiên Môn
Thuẫn có thể ngăn cản sương mù. Đây là pháp bảo mà Lâm Vân bỏ vào trong giới
chỉ khi tặng cho cậu ta.
Thiên Môn Thuẫn kia có thể ngăn cản sương mù ở biên giới, nhưng rõ ràng không
kiên trì được lâu. Cả cái thuẫn đều có vết rạn, Lâm Vân lập tức đi lên rồi
mang ba người ra ngoài.
– Sư phụ…
Khổng Linh hổ thẹn kêu lên một tiếng. Trong lòng cậu ta suy nghĩ, mình chết
thì không sao, nhưng thiếu chút nữa gây hại cho hai vị sư thúc.
– Đại ca, Tam đệ, nơi này là tuyệt cảnh, không phải là nơi bình thường. Cho
nên đừng tùy tiện đi vào như vậy.
Lâm Vân muốn nhắc nhở thêm vài câu, nhưng mấy người Từ Vinh dù sao cũng đã
thoát hiểm, thì đành thôi.
Lam Cực lên tiếng:
– Nhị ca, chuyện này đều là do lỗi của đệ. Đệ nhớ năm đó Nhị ca mới có Kết
Đan đã có thể ở trong tuyệt cảnh Thiên Diễm năm năm. Mà Khổng Linh đã là Hóa
Thần rồi, cho nên tưởng rằng đi tới đây tìm ít thứ thì không có gì khó khăn.
Chính là không ngờ nó lại lợi hại như vậy.
Niệm Tiêu ở bên cạnh nghe thấy vậy âm thầm líu lưỡi, cũng âm thầm lắc đầu. Các
ngươi sao có thể so với tên Lâm Vân biến thái này chứ.
Lâm Vân biết mình vì sao sống sót được ở trong đó vài năm, nhưng bây giờ không
phải là lúc giải thích, liền nói:
– Mọi người nghỉ ngơi trước đi. Để tôi vào đó xem có Cửu Diệp Liên Ngẫu
không, rồi sẽ trở lại.
Mấy người gật đầu đồng ý. Năm đó Lâm Vân đã có thể đối phó với tuyệt cảnh
Thiên Diễm. Hiện tại tu vị của hắn đã hơn trước rất nhiều, thì càng an toàn.
Lâm Vân lấy ra ba viên đan dược đưa cho ba người. Sau đó lập tức đi vào Hàn
Vụ. Hắn cảm thấy hắn sẽ kiếm được gì đó trong đám sương mù kia.
Ba người Từ Vinh uống xong đan dược mới cảm thấy thoải mái hơn. Ba người thấy
Lâm Vân có vẻ vội vàng đi vào tuyệt cảnh, lại nhìn Niệm Tiêu đứng ở bên, giống
như hiểu ra cái gì đó. Khổng Linh nói:
– Hai vị sư thúc, nếu không chúng ta trở về trước đợi sư phụ.
Từ Vinh và Lam Cực nhìn Niệm Tiêu, cũng gật đầu đồng ý. Ba người cáo từ Niệm
Tiêu rồi trở về.
Niệm Tiêu đang muốn giải thích, thì lại không biết nói gì. Người ta chỉ nói
trở về, cũng không có nói tại sao trở về. Vậy thì mình cần giải thích cái gì?