Lâm Vân dẫn theo mấy người vừa đi, vừa thu thập linh thảo. Hiện tại trong Tiếu
Nguyệt Cốc, ngoại trừ mấy người Lâm Vân ra, chỉ còn có vài tán tu ở bên ngoài.
Các tu sĩ khác cơ bản không dám tiến vào bên trong. Tuy nhiên, đám yêu thú đã
không còn thấy con nào, có lẽ là do hai Kim Bối Lục Long dẫn đầu.
Vô luận như thế nào, linh thảo thu thâp được càng ngày càng nhiều.
– Chúng ta muốn đi đâu?
Xung Hi nhin không được hỏi.
Lâm Vân cười nói:
– Em không thấy từ nãy giờ chúng ta đều theo chân hai con Kim Bối Lục Long
sao? Phía trước khẳng định còn có chỗ thú vị. Bằng không hai con Kim Bối Lục
Long đã không đi tiếp rồi.
Vũ Tích đi tới trước mặt Lâm Vân, nhẹ giọng nói:
– Em tưởng rằng anh rất coi trọng linh thảo cơ mà. Vì sao từ khi tới đây, anh
có vẻ như không để ý vậy?
Lâm Vân thấy mấy cô đều đang đợi chờ câu trả lời của hắn, liền nói:
– Bởi vì linh thảo ở nhà mới của chúng ta không hề thiếu. Còn vài ngày nữa,
các em sẽ biết. Anh không lừa các em đâu.
– Anh là kẻ lừa đảo lớn nhất…
Mấy cô không hẹn mà đều kêu lên.
Lâm Vân xấu hổ sờ cái mũi, đang định lên tiếng, thì chợt phát hiện Tiểu Tinh
vọt lên trước.
– Đừng gọi nó lại, xem nó đi đâu.
Lâm Vân phân phó một tiếng, liền đi theo.
– Cung điện?
Tĩnh Như kêu lên. Mấy người kia cũng nhìn thấy. Phía trước là một cung điện,
mà cửa thì đã được mở. Từ đây có nhìn thấy lờ mờ tình hình bên trong. Tiểu
Tinh ngồi xổm ở giữa cung điện, trước mặt nó là một bức tranh cực lớn vẽ hình
con sói có bộ lông màu vàng.
– Không vào được.
Mấy người Vũ Tích đi tới gần cửa cung điện thì phát hiện không thể đi vào
được. Lâm Vân đã sớm biết chỗ đó có giăng cấm chế. Nhưng cấm chế này lại không
ngăn cản Tiểu Tinh.
Dù với tu vị của Lâm Vân, phá hủy cấm chế là điều không khó khăn, nhưng hắn
không làm vậy. Bởi vì hắn cảm thấy có một khí tức cổ lão phát ra từ cung điện.
Lâm Vân biết rằng đây là một lực lượng truyền thừa. Tiểu Tinh vốn chỉ biết tu
luyện theo bản năng, không hề có kỹ năng gì đặc biệt. Lâm Vân vẫn tưởng rằng
nếu Tiểu Tinh tu luyện tới cấp bảy, thì nó sẽ thức tỉnh gì đó. Chính xác hơn
là hắn cho rằng Tiểu Tinh là một yêu thú rất bình thường, không hề có truyền
thừa.
Không ngờ Tiểu Tinh lại nhận được truyền thừa ở đây. Đây tuyệt đối là một sự
truyền thừa mạnh mẽ. Hiện tại Lâm Vân đã mơ hồ đoán ra được thân phận của Tiểu
Tinh. Khó trách lúc trước nó lại được đám sói ở dãy núi Vân Quý sùng bái như
hoàng tử vậy. Bức tranh treo trên đại điện kia rõ ràng là một con Tiếu Nguyệt
Lang Vương.
Như vậy xem ra tương lai Tiểu Tinh cũng là một con Tiếu Nguyệt Lang Vương,
hoặc là thuộc tộc của Tiếu Nguyệt Lang.
– Chuyện gì vậy Vân ca?
Thanh Thanh thấy hai con Kim Bối Lục Long khi đi tới gần cung điện, cũng phải
quỳ phục xuống mặt đất.
Lâm Vân thận trọng nói:
– Thì ra Tiểu Tinh thuộc loài Tiếu Nguyệt Lang. Nó tìm được truyền thừa ở
đây, không biết truyền thừa này có phải vì nó mà để lại không. Hay là tất cả
Tiếu Nguyệt Lang đều có thể tiếp nhận. Hiện tại chúng ta đừng xông vào, ở chỗ
này đợi cho Tiểu Tinh nhận hết truyền thừa rồi nói sau.
Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, đều mang theo vẻ mặt chờ mong, đợi Tiểu Tinh tiếp
nhận truyền thừa.
Cả linh khí của Tiếu Nguyệt Cốc lao ùn ùn tới, thoáng chốc liền tụ lại phía
trên đại cung. Sau đó giống như một phễu rót vào đại điện.
Linh khi vẫn không ngừng kéo tới. Lâm Vân thật không ngờ Tiểu Tinh tiếp nhận
một cái truyền thừa lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Rõ ràng tiến lên cấp
bảy. Chỉ một truyền thừa mà đã khiến môt con yêu thú thăng cấp trong khoảng
thời gian. Đúng là lực lượng truyền thừa cường đại.
Ba canh giờ sau, một tiếng thét kéo dài tới tận trời.
– Ngao…
Tiểu Tinh đứng lên, bỗng nhiên lao nhanh ra khỏi đại điện.
Mấy người rõ ràng cảm thấy khí thế biến hóa trên người của Tiểu Tinh. Cho dù
nó chỉ là yêu thú cấp bảy, lại vừa tấn cấp, nhưng uy phong của nó không hề
thua kém yêu thú cấp tám. THậm chí hai con Kim Bối Lục Long nhìn về nó cũng
phải lộ vẻ sợ hãi.
Nhìn vẻ khí phách của Tiểu Tinh, Vũ Đình hừ lạnh một tiếng:
– Chiếm được truyền thừa rất kiêu ngạo phải không? Vậy thì để ngươi ở lại chỗ
này, cho ngươi tha hồ mà kiêu ngạo.
Vừa nghe Vũ Đình nói vậy, Tiểu Tinh lập tức cúi đầu, ủy khuất vung vung cái
đuôi, nhưng không dám gầm rú nữa, mà xám xịt chạy tới đằng sau Thanh Thanh.
Cảm nhận được khí tức trong cốc biến hóa, Lâm Vân lập tức nói:
– Chúng ta rời khỏi đây thôi. Nơi này sắp đóng lại rồi.
Lâm Vân phóng ra pháp bảo phi thuyền, đợi mấy người đi vào hết, liền điều
khiển phi thuyền bay ra Tiếu Nguyệt Cốc. Các tu sĩ còn đang hái linh thảo cũng
cảm nhận được sự biến hóa của cốc, liền nhanh chóng rời khỏi.
Các tu sĩ mới đi ra không lâu, cả Tiếu Nguyệt Cốc lại bị sương mù che lấp, rồi
biến mất không thấy đâu nữa. Giống như lần này Tiếu Nguyệt Cốc mở ra là vì chờ
đợi Tiểu Tinh tiếp nhận truyền thừa vậy.
Nhưng không có ai thất vọng. Lần này thu hoạch thật là lớn. Chẳng những Tiểu
Tinh có tiến bộ vượt bậc, mà còn thu được hai con Kim Bối Lục Long và rất
nhiều linh thảo cao cấp.
Lúc rời đi Lâm Vân không nhìn thấy mấy người Thẩm Uyển ở trong cốc. Xem ra mấy
người đó đã rời đi trước rồi.
Lần này có mấy nghìn tu sĩ tiến vào Tiếu Nguyệt Cốc thì bị chết hơn nửa. Đại
bộ phận là bị yêu thú ăn hoặc là bị con Kim Bối Lục Long nuốt vào bụng. Tuy
nhiên, những tu si còn sống sót, đều có một mùa bội thu.
Tiểu Tinh vừa đi lên phi thuyền, liền tới phòng của mình tu luyện. Bởi vì nó
mới tiếp nhận truyền thừa, cần thời gian để tiêu hóa bớt.
Lâm Vân thì điều khiển phi thuyền tới tuyệt cảnh Thiên Diễm.
– Lâm đại ca, anh đã từng bị nhốt trong này năm năm cơ à?
Liễu Nhược Sương nhìn địa phương hoang vu trước mặt, có chút không tưởng tượng
được mà hỏi. Trong này không chỉ nói người, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
Lâm Vân gật đầu:
– Năm đó chỗ này còn có rất nhiều Thiên Diễm. Mặc dù anh đã thu phục hết số
Thiên Diễm đó, nhưng không thể không công nhận ngọn lửa đó rất lợi hại. Nếu
không phải nó đã bị suy yếu, thì anh đã sớm chết ở đây rồi.
– Ủa, một nơi có linh khí yếu như vậy, cũng có người từng tu luyện ở đây sao?
Vũ Đình phát hiện ra một động phủ, còn có cấm chế che dấu.
Nhưng trong động phủ không có ai.
Động phủ này khá là mới, chắc đã được mười năm. Lâm Vân nhìn động phủ hoang
phế đó, lại có một cảm giác quen thuộc.
Tuyệt cảnh Thiên Diễm tuy suýt nữa lấy mạng hắn, nhưng coi như cũng là nơi mà
Lâm Vân lột xác. Nơi này đã giúp hắn sửa đổi Cửu Tinh Thần Quyết, hơn nữa còn
giúp hắn nhận ra được sự thiếu hụt của công pháp luyện tinh.
Cộng thêm việc hắn thu phục được ngọn lửa lợi hại như Thiên Diễm ở đây. Có thể
nói, nơi này thay đổi hắn rất nhiều. Cho nên trước khi rời khỏi Khôn Truân
Giới, hắn muốn dẫn theo các nữ nhân của mình thăm lại nơi đây.
….
Hai ngày sau, Lâm Vân và mọi người mới quay trở về Vân Môn ở Bắc Lĩnh. Lúc này
Trương Chí Hòa đã thu mua đủ số tài liệu mà Lâm Vân yêu cầu. Hơn nữa Lam Tranh
cũng đã xuất quan, trở thành một tu sĩ Luyện Hư.
Lam Tranh dừng lại ở Hóa Thần điên phong đã lâu. Lần này thành tựu Luyên Hư
chỉ dùng có một viên Tử Hư Đan. Còn bốn viên bà ta muốn trả lại Lâm Vân, nhưng
Lâm Vân không cần, bảo bà ta thu lại.
– Đại ca và Tam đệ đâu?
Lâm Vân không thấy Từ Vinh và Lam Cực, liền thuận miệng hỏi. Hắn chuẩn bị rời
khỏi Khôn Truân Giới rồi. Hiện tại Lam Tranh đã xuất quan, cho nên hắn không
hy vọng tiếp tục chờ đợi.
Du Tiểu Thiết trả lời:
– Đại ca và Tam ca nói rằng có chuyện, rất nhanh sẽ trở về. Có đại ca Khổng
Linh đi cùng, nên chúng ta không phải lo lắng cho bọn họ. Lúc đi, bọn họ còn
nhờ đệ nhắn lại cho Nhị ca là không phải lo lắng. Nhiều nhất là ba ngày bọn họ
sẽ trở lại.
Lâm Vân gật đầu. Có Khổng Linh cùng đi, không cần phải lo lắng cho sự an toàn
của mấy người. Dù Khổng Linh đã đứt một cánh tay, nhưng cậu ta vẫn là một tu
sĩ Hóa Thần. Hơn nữa Từ Vinh cũng đâu kém, đã là Kết Đan hậu kỳ điên phong.
Cộng thêm ba người là người của Vân Môn. ở Khôn Truân Giới còn có ai dám đắc
tội Vân Môn?
Thần thức của Lâm Vân phóng ra ngoài, không nhìn thấy tung tích của ba người.
Thì biết ba người rời đi đã xa. Phải biết rằng hiện tại phạm vi thần thức của
Lâm Vân cũng là một hai vạn km. Vậy mà thần thức của hắn không quét tới. Xem
ra ba người tới một nơi khá là xa.
– Lâm đại ca, có một vị đạo trưởng tên là Ứng Hư Tử tới bái phỏng.
Cận Thi Kỳ nói.
Lâm Vân nhìn Cận Thi Kỳ, hỏi:
– Hiện tại em kiêm luôn việc đón khách à?
– Đâu có, em đang đi tìm sư phụ, thì thấy người đó tới liền báo luôn cho anh.
Cận Thi Kỳ cười một tiếng, liền chạy tới bên người Lam Tranh.
– Y tới đây làm gì?
Ứng Hư Tử chính là lão tổ Côn Luân. Mình không đi tìm y đòi nợ, y phải cảm ơn
trời đất mới đúng. Vậy mà vẫn dám chủ động tới đây bái phỏng. Lẽ nào y cho
rằng mình không dám giết y sao?
Tuy bây giờ Lâm Vân không quan tâm có người tới đoạt Sơn Hà Đồ. Nhưng hắn vẫn
không có hảo cảm gì với lão tổ Côn Luân.
– Bảo y vào đi.
Lâm Vân nói với một đệ tử trông cửa.
Một lúc sau, lão tổ Côn Luân Ứng Hư Tử dẫn theo Niệm Tiêu đi vào.
Ứng Hư Tử quả nhiên đã là tu sĩ Hóa Thần. Lâm Vân thấy y dẫn theo Niệm Tiêu
tới, liền hiểu ra mục đích của y. Chắc là tới biểu đạt sự cảm kích vì mình đã
giúp đỡ phái Côn Luân. Đồng thời là muốn lôi kéo làm quen với Vân Môn.
– Côn Luân Ứng Hư Tử dẫn theo môn nhân Niệm Tiêu, bái kiến Lâm chưởng môn,
bái kiến Lam tiền bối.
Thái độ của cung kính của Ứng Hư Tử khiến trong lòng của Lâm Vân thư thái một
chút. Nghĩ tới năm đó lão già râu bạc đuổi giết mình, hiện tại y phải cúi
người khom lưng trước mặt mình, cảm giác quả thật không tệ.