Công Tử Điên Khùng – Chương 516: Vì sao tôi phải đáp ứng cô – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 516: Vì sao tôi phải đáp ứng cô

– Cô đi đi, hiện tại tâm tình của tôi đang tốt, nên tôi không muốn so đo với
cô. Lần sau cũng đừng làm phiền tôi. Nếu khiến tôi không kiên nhẫn, thì tôi sẽ
lấy mạng ngay lập tức.

Lâm Vân lần nữa uy hiếp. Rồi mặc kệ cô ta, đi vào cái sơn động gần đó. Tâm
tình bây giờ của hắn quả thực rất tốt. Tìm được cái Giới Đỉnh là có manh mối
tới Khôn Truân Giới.

Tần Nhan không ngờ Lâm Vân bỏ qua cho mình đơn giản như vậy, cho nên hơi sững
sờ. Nhìn bóng lưng của Lâm Vân, cô ta chỉ cảm thấy khổ sáp. Vài ngày trước, cô
ta còn đáng thương thay cho hắn. Hiện tại cô ta mới biết, người đáng thương
chính là mình.

Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng. Không phải sư phụ nói nếu ở Địa Cầu tu
luyện, thì chỉ tới Kết Đan là cùng sao? Với linh khí ở nơi này, muốn Kết Anh
là điều viển vông. Mà Lâm Vân có thể giết chết Dư Nguyên, thì chứng tỏ tu vị
của hắn đã trên cấp Nguyên Anh.

Nếu ở Địa Cầu đã không tu luyện được tới Nguyên Anh, vậy thì Lâm Vân đã tu
luyện ở đâu? Lẽ nào Lâm Vân có cách rời khỏi Địa Cầu? Nghĩ tới đây, trong lòng
Tần Nhan nóng lên. Cô ta muốn hỏi Lâm Vân rời khỏi Địa Cầu bằng cách nào. Phải
biết rằng, nếu cứ mãi ở Địa Cầu, cô ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ.

Đây là cơ hội duy nhất của Tần Nhan. Mặc kệ Lâm Vân có đáp ứng hay không,
nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần. Nếu không chớp lấy cơ hội này, có lẽ cô ta
sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

– Chờ một lát…

Nghĩ tới đây, Tần Nhan đã bất chấp hiềm khích lúc trước với Lâm Vân, liền đuổi
theo gọi.

– Còn có chuyện gì?

Lâm Vân không kiên nhẫn xoay người. Nếu Tần Nhan còn muốn dây dưa, thì hắn sẽ
lập tức phế tu vị của cô ta đi. Sau đó ném cô ta trở về Tần gia, khiến cho cô
ta trở lại thành người bình thường.

– Lâm đại ca, tôi chỉ muốn gọi anh lại để xin lỗi.

Thái độ của Tần Nhan bỗng chuyển biến. Đã không còn vẻ lạnh lùng như ban nãy.
Thậm chí còn gọi Lâm Vân là đại ca.

Lâm Vân hơi sững sờ. hắn không biêt vì sao trong một thời gian ngắn như vậy,
thái độ của Tần Nhan lại thay đổi. Nhưng chỉ ngạc nhiên nhất thời mà thôi, vô
luận Tần Nhan như thế nào, hắn cũng sẽ không để ý. Cho dù cô ta đang muốn tính
kế hắn, nhưng hắn không sợ cô ta. Tu vị chênh lệch như trời và đất, có dùng kế
cũng không thể san bằng khoảng cách đó.

– Cô không có việc gì phải xin lỗi tôi. Về sau cô đi đường của cô, tôi đi
đường của tôi. Còn có, đừng gọi tôi là Lâm đại ca, tôi không dám nhận là đại
ca của cô.

Lâm Vân không ăn một bộ của này của Tần Nhan.

Tần Nhan cắn chặt môi. Nếu không phải vì muốn cầu Lâm Vân trợ giúp rời khỏi
Địa Cầu, thì cô ta đã vung tay rời đi rồi, sao có thể tiếp tục ở lại bị Lâm
Vân khinh thường.

Nhưng Tần Nhan cũng biết, nếu mình thực sự rời đi, thì đúng như lời Lâm Vân
nói, hai người vĩnh viễn sẽ không có liên hệ gì.

– Là như vậy, Lâm đại ca. Tôi muốn hỏi tu vị của anh đã là gì rồi? Mà anh có
việc gì cần làm ở đây à? Tuy điều này đã đã phạm vào kiêng kị của anh, nhưng
đối với tôi, nó rất là quan trọng.

Tần Nhan cẩn thận nói.

– Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô có là gì của tôi đâu. Thật là kỳ quái.

Lâm Vân thuận miệng trả lời. Hắn căn bản không muốn trả lời những vấn đề này
của Tần Nhan.

Tuy nhiên, qua câu hỏi của Tần Nhan cùng với việc cô ta sửa chữa truyền tống
trận ở núi Cửu Hoa, Lâm Vân cũng đoán ra được cô ta muốn cái gì. Cô ta muốn
mình giúp cô ta rời khỏi Địa Cầu.

Nước mắt của Tần Nhan đã lưng tròng. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được gia đình
chiều chuộng, thích gì được nấy. Vô luận ở trường học hay ở bên ngoài, đều
được mọi người kính nể. Cho dù là lúc tu tiên, cô ta cũng được sư phụ yêu
thương như bảo bối. Nhưng ở trước mặt Lâm Vân, cô ta liên tục chịu thiệt thòi.

Cô ta không chỉ bị Lâm Vân một lần chế nhạo, thậm chí còn không đếm xỉa. Rất
nhiều năm trước, nếu không phải vì cô ta đã cứu được một mạng cho Vũ Tích, thì
nói không chừng Lâm Vân đã giết cô ta rồi. Không ngờ nhiều năm sau, khi cô ta
đã là người tu tiên, vẫn như vậy bị Lâm Vân chế nhạo.

Tần Nhan lau nước mắt, rồi vung tay lên, một đống linh thạch xuất hiện trước
mặt của Lâm Vân. Cô ta bình tĩnh nói:

– Nếu anh trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ cho anh số linh thạch này.

Lâm Vân nhìn đống linh thạch. Không ngờ cô nàng Tần Nhan cũng khá giàu có.
Đống linh thạch kia ít nhất phải có hai mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm, và
khoảng ba, bốn trăm nghìn linh thạch Trung Phẩm. Xem ra sư phụ của Tần Nhan
tích lũy được không ít.

Thấy Lâm Vân nhìn đống linh thạch không nói lời nào, Tần Nhan âm thầm cười
lạnh. Còn tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ như vậy. Dù số linh thạch này đã là
chín phần tài sản của cô ta, nhưng vì muốn rời khỏi Địa Cầu, Tần Nhan không hề
tiếc nuối.

Nhìn Tần Nhan khinh thường nhìn mình, Lâm Vân mỉm cười. Chẳng quan tâm tới cô
ta, xoay người rời đi.

Thấy Lâm Vân rời đi, Tần Nhan lại sững sờ. Có chút bội phục với . Nhiều linh
thạch như vậy mà có thể bỏ qua được, không khỏi nói:

– Chẳng lẽ anh không cần nhiều linh thạch như vậy sao?

Lâm Vân bỗng đứng lại, cũng vung tay lên. Một đống linh thạch nhiều gấp mấy
chục lần số linh thạch của Tần Nhan chất đống trên mặt đất. Tổng số lượng là
một triệu linh thạch Thượng Phẩm.

Số linh thạch này đối với Lâm Vân mà nói, chỉ như chín trâu mất một sợi lông
mà thôi.

Lâm Vân nhìn Tĩnh Như trợn mắt há mồm, thản nhiên nói:

– Nếu cô có thể biến đi cho khuất mắt tôi, thì số linh thạch đó sẽ là của cô.

Vài phút sau, Tần Nhan mới hồi phục tinh thần. Sư phụ của cô ta đã từng nói,
linhh thạch là thứ rất quý giá ở Tu Chân Giới. Một viên linh thạch Thượng Phẩm
có thể đổi lấy một trăm viên linh thạch Trung Phẩm. Một viên linh thạch Trung
Phẩm có thể đổi được một trăm viên linh thạch Hạ Phẩm.

Mà sư phụ để lại mấy vạn linh thạch Thượng Phẩm và Trung Phẩm. Sư phụ nói rằng
đây là số tài sản không nhỏ. Bởi vì sư phụ vốn là một vị luyện đan danh tiếng,
nên mới có thể tích cóp được nhiều linh thạch như vậy.

Lẽ ra Lâm Vân tu luyện tới mức này, linh thạch phải là thc quan trọng nhất với
hắn mới đúng. Tần Nhan lấy ra nhiều linh thạch như vậy, vốn tưởng rằng Lâm Vân
sẽ động tâm. Thậm chí cô ta còn chuẩn bị cười nhạo nếu Lâm Vân lộ ra vẻ tham
lam và kinh hỉ.

Nhưng Lâm Vân lại tiện tay lấy ra hàng triệu linh thạch Thượng Phẩm, Tần Nhan
đã như hóa đá. Cô ta rốt cuộc hiểu ra rằng, số tài sản của cô ta so với Lâm
Vân chỉ như một tên ăn mày mà thôi.

Ở thời khắc này, cô ta thậm chí có một loại xúc động. Lập tức lấy một triệu
linh thạch đó rồi rời đi.

Hồi lâu, Tần Nhan mới hít sâu một hơi. Lâm Vân đã lấy ra nhiều linh thạch như
vậy chỉ vì đuổi mình, chứng tỏ số linh thạch đó không là gì đối với hắn. Cô ta
cũng không hoài nghi lời Lâm Vân nói, mặc dù hai người là cừu nhân. Không vì
lý do nào khác, chỉ là trực giác mà thôi.

– Xin lỗi, tôi thu lại những lời vừa nãy nói.

Sắc mặt Tần Nhan ảm đạm, thu số linh thạch của mình lại. Buồn cười vừa mới đây
thôi, cô ta còn lo sợ một khi tài sản của mình bị bại lộ, Lâm Vân sẽ giết
người diệt khẩu, rồi cướp số tài sản của mình.

Thấy Tần Nhan trở nên ăn nói khép nép, Lâm Vân cũng không khiêu khích cô ta
nữa. Lâm Vân vốn không phải là người thích bới chuyện. Với hắn mà nói, nếu
không mạo phạm tới hắn, hắn sẽ không chủ động đi tới khiêu khích. Trừ khi
người đó có thứ mà hắn muốn.

Hắn hiểu suy nghĩ của Tần Nhan, cũng mặc kệ cô ta, tiện tay thu linh thạch
lại.

Lâm Vân xoay người, tiếp tục đi vào hang núi. Hắn cảm thấy hành động vừa rồi
của mình thật buồn cười. Khoe khoang trước mặt một cô gái như vậy thì có ích
gì cơ chứ. Chỉ tổ lãng phí thời gian.

– Cô còn đi theo tôi làm gì?

Lâm Vân nhìn Tần Nhan lẽo đẽo theo sau.

Tần Nhan bỗng giảo hoạt cười:

– Anh cho tôi một triệu linh thạch để tôi rời đi. Nhưng tôi không lấy, cho
nên tôi vẫn có thể đi theo anh.

Lâm Vân nhíu mày. Trong lòng tự nhủ, biểu hiện của Tần Nhan có vẻ không thích
hợp. Tính cách của cô ta đâu có nhí nhảnh như vậy. Chẳng lẽ cô ta đã trở nên
nhìn không thấu rồi?

Trong lòng Tần Nhan rất chua xót. Cô ta đâu muốn như vậy. Nhưng từ những biểu
hiện của Lâm Vân, chứng tỏ hắn nhất định đã từng rời khỏi Địa Cầu. Nếu mình
muốn nâng cao tu vị bản thân, ngoại trừ nhờ hắn giúp đỡ ra, cô ta thật không
nghĩ ra biện pháp nào khác. Mỉm cười với hắn cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.

– Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi. Tôi còn có việc phải làm, đừng mãi đi theo tôi
làm gì.

Lâm Vân dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tần Nhan nói.

– Có phải anh đã từng rời khỏi Địa Cầu không?

Tần Nhan hỏi. Đây cũng là điều mà cô ta muốn biết nhất.

– Đúng vậy.

Lâm Vân không cần phải nói dối.

Tần Nhan sững sờ. Suy đoán là một chuyện, nhưng chính miệng Lâm Vân nói ra lại
là một chuyện khác. Cô ta vẫn có chút rung động.

– Tôi muốn anh giúp tôi rời khỏi Địa Cầu.

Tần Nhan nói ra câu mà trong lòng cô mong muốn nhất.

Lâm Vân mỉm cười:

– Vì sao tôi phải đáp ứng cô?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.