Công Tử Điên Khùng – Chương 506: Thoát hiểm – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 506: Thoát hiểm

Lúc Lâm Vân bị hố đen hút vào, hắn lập tức biết là không tốt. Liền không chút
nghĩ ngợi chui vào Sơn Hà Đồ. Nếu chỉ chậm một chút thôi, hắn sẽ tiêu đời.

Sau khi chui vào Sơn Hà Đồ, Lâm Vân thử phóng thần thức ra ngoài. Nhưng thần
thức như gặp phải bức tường vậy, không thể nhìn thấy cái gì.

Thần thức đã bị hố đen thôn phệ, Lâm Vân thầm kêu không tốt, vội vàng thu thần
thức lại. Sơn Hà Đồ đã biến thành một viên bi rất nhỏ, nhưng Lâm Vân vẫn cảm
thấy bất an. Một khi xuất hiện khe hở không gian hoặc thời gian đảo loạn, thì
cho dù Sơn Hà Đồ không bị ảnh hưởng, nhưng Lâm Vân cũng không biết mình sẽ bị
đưa tới nơi nào.

Chẳng lẽ hắn lại phải trọng sinh một lần nữa sao? Lâm Vân đương nhiên không
muốn như vậy. Huống hồ Sơn Hà Đồ có thể ngăn cản không gian gãy nứt hay không,
Lâm Vân còn không biết.

Hố đen vẫn dùng sức hút vô cùng hút những vật xung quanh nó, mà thần thức của
Lâm Vân thì không thể phóng ra ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình
không nắm giữ được vận mệnh của bản thân. Hơn nữa hắn còn phát hiện không gian
xung quanh Sơn Hà Đồ trở nên bóp méo. Chẳng lẽ là do hắn giết chóc quá nặng,
mới có hố đen hút hắn đi?

Mặc dù Lâm Vân không tin thiên ý, nhưng có những chuyện mà trong lúc cố ý hay
vô ý vẫn tồn tại.

Chính xác hơn là công pháp hắn tạo ra đã khiến cho trời đất đố kỵ mà muốn lấy
mạng hắn. Nghĩ tới đây, Lâm Vân lấy một cái giới chỉ, rồi khắc công pháp của
mình lên một cái thẻ ngọc. Kèm theo đó là một ít tài liệu và linh thạch. Rồi
sau đó ném ra ngoài, mặc kệ cái giới chỉ trôi đi đâu thì đi.

(Chi tiết này tạo tiền đề cho bộ Tinh Vũ Cửu Thần, nvc trong đó nhặt được giới
chỉ rồi tu luyện Ngũ Tinh Quyết)

Sau đó hắn lớn tiếng nói:

– Tôi đã đem công pháp của mình truyền ra ngoài, nếu hố đen không dừng lại,
thì đưng trách tôi không khách khí.

Tuy mạnh miệng như vậy, nhưng Lâm Vân kiếm đâu ra biện pháp để ngăn cản hố đen
được. Hắn chỉ nói vậy là để uy hiếp mà thôi. Nếu hố đen vẫn không ngừng, hắn
chỉ có thể tiếp tục sống trong Sơn Hà Đồ.

Không biết là do Lâm Vân vứt công pháp ra ngoài có tác dụng, hay là do năng
lượng của hố đen đã hết, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hố đen đã biến
mất.

Lâm Vân bước lên Phệ Hồn Thương, đứng trong vũ trụ mênh mông, nhìn những chùm
sáng mà hố đen để lại. Hắn không khỏi say mê trong đó. Dù ai cũng không nghĩ
ra, cảnh đẹp như vậy, lúc trước vẫn còn là một con quái vật khổng lồ phá hủy
tất cả.

Lâm Vân thở dài, điều này chẳng lẽ cũng là Niết Bàn sống lại sao?

Dù đã thoát khỏi hố đen, nhưng Lâm Vân không có vẻ vui sướng gì cả. Hiện tại
hắn đã hoàn toàn lạc phương hướng. Hắn căn bản không biết mình đang ở đâu. Đây
chỉ là thứ yếu, ngay cả phi thuyền hắn cũng không có. Dựa vào Phệ Hồn Thương
để quay về Địa Cầu, thì quá khó khăn.

Lâm Vân đạp trên Phệ Hồn Thương đi loan khắp nơi. Hắn không biết nên đi về
hướng nào. Hắn chỉ mong chờ gặp được những chỗ quen thuộc.

Tuy nhiên Lâm Vân cũng biết đây chỉ như người si nói mộng. Bị hố đen đẩy đi xa
như vậy, thậm chí liệu có rơi vào không gian khác hay không cũng không biết.
Chứ đừng nói gì tìm được đường đi.

Một tháng sau, việc tìm kiếm đường đi của Lâm Vân vẫn không khởi sắc. Hai
tháng sau, Lâm Vân còn đang bay loạn khắp vũ trụ.

Cuối cùng Lâm Vân không thể không dừng lại. Trải qua hai tháng, ngay cả đường
đi không tìm thấy, cho dù là một hành tinh quen thuộc trên tinh không đồ cũng
không thấy một cái. Nếu cứ tiếp tục như vậy là không thể trở về được. Xem ra
phải nghĩ một biện pháp khác rồi.

Lâm Vân lấy ra một đồng tiền xu rồi tạo thành một cái mũi tên. Hắn nhắm mắt
lại rồi xoay tròn đồng tiền xu. Đồng tiền xu lắc lư trong không gian rồi dừng
lại. Lâm Vân mỉm cười nhìn phương hướng mà đồng xu chỉ, cũng chẳng quan tâm
đúng sai, trực tiếp bay về hướng đồng xu chỉ.

Hắn đã không có biện pháp nào khác. Đi loạn khắp nơi còn không bằng lựa chọn
một phương hướng rồi bay đi. Nếu đúng thì do hắn may mắn, nếu không đúng thì
chắc chắn có một ngày hắn sẽ tìm được một hành tinh có sự sống.

Vừa điều khiển Phệ Hồn Thương, Lâm Vân vừa tìm kiếm pháp bảo phi hành trong
Sơn Hà Đồ. Cuối cùng tìm được một cái. Đây là một pháp bảo hình bánh xe.

Cho dù pháp bảo hình bánh xe bất lợi trong việc phi hành vũ trụ, nhưng đây đã
là pháp bảo tốt nhất mà Lâm Vân có. Hắn một bên đạp thương phi hành, một bên
luyện hóa pháp bảo. Nếu vài năm mà vẫn đứng trên Phệ Hồn Thương bay đi, tốc độ
vừa chậm, vừa mệt mỏi.

Một khi hắn luyện hóa xong pháp bảo hình bánh xe, hắn có thể ngồi trên đó rồi
thoải mái bay trở về. Dù tốc độ kém Phi Diệp, nhưng ít nhất là đỡ tốn sức. Hắn
cũng có thể lợi dùng thời gian đó xem Phi Diệp có thể sửa chữa lại được không.

Hai năm qua, Tần Nhan đã đi khắp Thế Giới, thậm chí một số nơi nguy hiểm ít
người tới, Tần Nhan cũng đều đã đi qua. Có một lần cô ta may mắn phát hiện ra
Thiên Tinh Cát. Nhưng Huyền Thiết Tinh thì vẫn không thấy có manh mối gì cả.

Tuy nhiên, Tần Nhan đăng trên mạng thông tin tìm kiếm Thiên Thạch với món giải
thưởng kếch xù, cuối cùng cũng có người trả lời. Phải biết rằng chỉ cần cung
cấp vị trí cụ thể của thiên thạch rơi xuống, lập tức có thể nhận được một trăm
nghìn tới một triệu đô la, tùy theo kích thước của thiên thạch lớn hay nhỏ.

Dù thiên thạch rất quan trọng trong việc nghiên cứu, nhưng dù sao cũng có rất
nhiều thiên thạch rơi xuống chỗ vắng vẻ mà ít người biết.

Một người Mĩ tên là Perth đã phát hiện ra một thiên thạch khổng lồ ở rừng rậm
Amazon. Nhưng thiên thạch này đã bị đục phá. Ai đó đã đục thành cái hố lớn
trên thiên thạch.

Tần Nhan nhận được thông tin liền bay tới Amazon. Dù cô ta không biết tại sao
có người phải đào một cái hố lớn trên thiên thạch, nhưng cô ta có thể xác định
đó đúng là một khối thiên thạch. Bất kể có Huyền Thiết Tinh hay không, nhưng
đều khiến Tần Nhan rất hưng phấn. Không chút do dự trả cho người kia một trăm
nghìn đô la.

Viên thiên thạch lúc trước Lâm Vân đào lấy đá Tinh Minh Thạch, không ngờ hôm
nay lại rơi vào tay của Tần Nhan. Chỉ khác là cô ta cần là cần Huyền Thiết
Tinh trong đó.

Thiên thạch cực lớn bị Tần Nhan mang đi hết. Rồi cô ta tìm một động phủ, dùng
thời gian ba tháng luyện chế ra ba lạng Huyền Thiết Tinh

Tuy chỉ có ba lạng, nhưng đối với Tần Nhan đã là niềm vui ngoài ý muốn. Với số
Huyền Thiết Tinh này, cô ta có thể làm theo lời sư phụ dặn, sửa chữa thành
công truyền tống trận.

Tần Nhan thở phào một cái. Có lẽ mấy ngày nữa, mình sẽ được tới thế giới Tu
Chân rồi. Dù sư phụ nói thế giới Tu Chân rất nguy hiểm, nhưng Tần Nhan cho
rằng, với tu vị của cô ta hiện tại, cho dù đánh không được thì chạy trốn cũng
không có vấn đề gì.

Tần Nhan và sư phụ coi như đã mất mười ba năm để tìm đủ tài liệu sửa chữa
truyền tống trận. Cho nên Tần Nhan đã không thể chờ thêm được nữa, lập tức đi
tới núi Cửu Hoa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.