Công Tử Điên Khùng – Chương 504: Bị đánh cướp – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 504: Bị đánh cướp

– Chỉ cần bên Bắc Lĩnh bố trí xong, thì chúng ta cũng không cần để ý tới việc
đi lại.

Xung Hi lên tiếng. Năm đó sau khi Lâm Vân rời đi, nàng cũng không chút do dự
đi theo Chu Linh Tố tới Yên Kinh.

– Ừ, chỉ hy vọng bên đó làm nhanh một chút.

Thần sắc của Hàn Vũ Tích rất ưu sầu. Dù nàng tin tưởng Lâm Vân không xảy ra
chuyện gì, nhưng nàng rất nhớ hắn. Từ mười năm trước, Lam Tranh dẫn theo mấy
người Thanh Thanh, Vũ Đình trở về Địa Cầu, sợ lo lắng của Hàn Vũ Tích chưa bao
giờ dứt.

Hiện tại nàng chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Vân mà thôi, mặc kệ chuyện tu luyện hay
không. Nếu như không có Lâm Vân, nàng căn bản sẽ không tu luyện. Nhưng nàng
lại e ngại khoảng cách giữa mình và Lâm Vân quá xa, nên mới đồng ý tới Khôn
Truân Giới.

Cũng may năm đó Lâm Vân để lại rất nhiều tài liệu tu luyện. Cộng thêm cổ phần
của Vạn Bảo Các. Bây giờ Liễu San đang giúp Lâm Vân quản lý, đồng thời cô ta
đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Còn một đệ tử khác của Lâm Vân là Thất Tín thì đang phụ trách xây dựng Bắc
Lĩnh, dưới sự chủ trì của Luyện Hư. Bắc Lĩnh chính là nơi ở của Vân Môn tại
Khôn Truân Giới.

Bắc Lĩnh được xây dựng ngay trên truyền tống trận di chuyển giữa Địa Cầu và
Khôn Truân Giới. Một khi nơi này xây dựng xong, mọi người không cần phải lén
lút di chuyển nữa rồi. Mỗi lần có thể trực tiếp rời đi.

Bởi vì tài nguyên của Lâm Vân để lại rất phong phú, cho nên các trận pháp bố
trí xung quanh Bắc Lĩnh đều dùng tài liệu cao cấp.

Đang lúc mấy người nói chuyện, thì Lam Cực mang theo thần sắc khẩn trương chạy
vào.

– Không tốt rồi, Bắc Lĩnh đã bị hủy, cả truyền tống trận cũng bị hủy theo.

– Cái gì?

Sắc mặt của Vũ Tích liền biến đổi. Điều đầu tiên mà nàng nghĩ tới, đó là một
khi truyền tống trận bị hủy, thì Lâm Vân làm sao có thể tới được Khôn Truân
Giới.

– Đã xay ra chuyện gì?

Sắc mặt của Thanh Thanh cũng trở nên trắng bệch.

– Một tu sĩ Hóa Thần nhìn trúng tài liệu bố trí trận pháp của chúng ta. Y
liền giết pháp sư bố trận, sau đó cướp đoạt tài liệu rời đi. Khổng đại ca thấy
thế muốn đi lên ngăn cản, nhưng Khổng đại ca lại không phải là đối thủ của y.
Kết quả là bị người đó đánh cho trọng thương. Trước khi cướp tài liệu rời đi,
y đã phá hủy toàn bộ khu vực xung quanh truyền tống trận.

Lam Cực tức giận nói. Trong lòng cậu ta âm thầm quyết tâm mình phải nhanh
chóng trở nên mạnh mẽ.

– Tranh di thì sao?

Sắc mặt của Tĩnh Như cũng rất khó coi.

– Khổng đại ca đã truyền tin tức cho Tranh tiền bối. Tranh tiền bối chạy tới
và đánh nhau với tên tu sĩ kia một lúc. Tên tu sĩ kia không phải là đối thủ
của Tranh tiến bối, nên đã bỏ chạy. Hiện tại Tranh tiền bối đang đuổi theo.

Lam Cực vội vàng trả lời.

– Chúng ta tranh thủ thời gian đi xem. Lúc đợi Tranh di trở về còn kịp sửa
chữa truyền tống trận.

Vũ Tích đứng lên nói. Vài cô gái cũng đi theo Vũ Tích ra ngoài.

Nhìn truyền tống trận bị phá hủy thành từng mảnh, thần sắc của mấy cô gái đều
rất thê lương. Một khi không có truyền tống trận, chắc Lâm Vân phải mất thêm
vài năm mới tới được đây.

– Sớm biết như vậy thì chúng ta đã không tới đây rồi. Nếu anh ấy trở về mà
không nhìn thấy chúng ta, chắc anh ấy rất sốt ruột.

Vũ Tích lẩm bẩm nói.

Tĩnh Như cảm thấy có lỗi trong chuyện này, bởi vì nàng chính là người đề nghị
tới Khôn Truân Giới tu luyện. Bỗng nhiên nàng nhớ tới một việc, vội vàng nói:

– Vũ Tích, em nhớ ra rồi. Lâm đại ca vẫn có thể tới được đây. Năm đó lúc anh
ấy tới Khôn Truân Giới, hình như anh ấy không đi bằng đường này, mà là theo
kết giới tới.

Nghe Tĩnh Như nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn còn lo lắng,
nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Đúng vậy, chỉ cần Lâm Vân có thể tới là tốt
rồi.

– Chúng ta phải nhanh chóng bố trí đại trận thôi. Bằng không chị vẫn luôn cảm
thấy không an toàn. Thất Tín, ông đi xem Từ đại ca đã mua đủ tài liệu bày trận
chưa. Còn có tài liệu đã bị cướp đi, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm về.

Mặc dù biết Lâm Vân vẫn có thể tới, nhưng Thanh Thanh vẫn muốn sớm bố trí trận
pháp phòng ngự.

Mấy người đang nói chuyện, thì một thân ảnh lảo đảo rơi từ không trung xuống.

– Sư phụ, người không sao chứ?

Hàn Vũ Đình thấy là sư phụ Lam Tranh của mình, vội vàng đi tới đỡ.

Ở Khôn Truân Giới, Lam Tranh coi như là vô địch. Một Hóa Thần điên phong, còn
có ai có thể khiến bà ta bị thương?

– Sư phụ bị tên tu sĩ kia ám toán. Không ngờ y lại có một tấm Hư Phù. Hiện
tại chúng ta phải tranh thủ thời gian bố trị đại trận hộ sơn thôi. Bằng không
y kéo thêm người tới, thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.

Lam Tranh nuốt một viên đan dược rồi vội vàng nói.

Khóe mắt của Khổng Linh hơi run. Người khác không biết về Hư Phù, nhưng anh ta
lại biết. Hư Phù là một loại bùa đặt tên theo cảnh giới của người luyện chế.
Một tu sĩ Nguyên Anh luyện chế ra Anh Phù, thì tương đương với một kích toàn
lực của tu sĩ Nguyên Anh.

Đồng dạng, tu sĩ Luyện Hư luyện chế ra gọi là Hư Phù. Tu sĩ Hợp Thể luyện chế
ra gọi là Hợp Phù. Nếu Lam Tranh đã bị người kia sử dụng Hư Phù đánh trọng
thương, thì chứng tỏ đằng sau tên tu sĩ Hóa Thần kia nhất định có một tu sĩ
Luyện Hư. Không ngờ ở một nơi như Khôn Truân Giới vẫn còn tồn tại tu sĩ Luyện
Hư.

Sau khi Khổng Linh nói ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nhất thời mọi người đều
im lặng.

– Sư phụ, ý của người là ở đây có tu sĩ Luyện H Lam Tranh suy ngẫm cẩn thận
rồi nói.

Tin tức mà Lam Tranh mang về, đối với mọi người mà nói, không khác gì là một
mối nguy hiểm lớn. Vì vậy mọi người đều bắt tay vào việc xây dựng Tông Môn.
Một khi chăm chú thì tốc độ xây dựng rất nhanh.

Vài năm sau, danh tiếng của Vân Môn dần dần lan khắp Khôn Truân Giới. Tuy
nhiên, cái tên tu sĩ Luyện Hư kia vẫn chưa thấy xuất hiện. 0

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.