Công Tử Điên Khùng – Chương 502: Kinh hãi – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 502: Kinh hãi

Tuy nhiên, Lâm Vân không có hối hận. Muốn mạng của hắn, thì trước phải để lại
mạng lại. Dù ngươi có bất kỳ nguyên nhân gì, cũng đừng hòng thương lượng.

Lâm Vân vung tay trái lên, vô số giới chỉ bị Sơn Hà Đồ thu lại. Còn bảo tàng
của Tịch Mịch Cốc thì do nơi này đã bị san thành bình địa, nên Lâm Vân căn bản
chẳng muốn đi tìm.

Tinh Diễm phóng khắp nơi, thi thể trên mắt đất biến thành tro bụi. Lâm Vân thử
hồi phục cánh tay, nhưng vẫn không thể hồi phục như cũ. Tay phải này bị một
tên tu sĩ béo dùng pháp bảo hình bánh xe màu xám làm bị thương. Tuy tên đó
cũng bị Phệ Hồn Thương đâm xuyên qua trán. Nhưng trước khi chết y đã tự bạo,
khiến cho cánh tay của Lâm Vân bị vỡ nát, đồng thời người của Tịch Mịch Cốc
cũng bị nổ chết không ít người. Tên này đúng là một tên ngoan độc.

Mà vết thương do y tạo thành rõ ràng không thể hồi phục như cũ. Ở miệng vết
thương có một lớp sương mù màu xám bao phủ phía trên. Nếu Lâm Vân không dùng
tinh lực làm dịu, thì không chừng lớp sương mù đó sẽ ăn mòn cả ngực phải của
hắn.

Ở bên ngực trái đứt ba cây xương sườn là do tên tu sĩ mặt trắng kia tạo thành.
Dù y liên tục đánh gãy ba cái xương sườn của Lâm Vân, thậm chí còn đưa tử khí
vào trong người Lâm Vân, khiến cho xương sườn của hắn cũng như cánh tay không
thể hồi phục. Nhưng y cũng bị tinh bạo của Lâm Vân đánh nổ đan điền.

Còn ở phổi của Lâm Vân có một cây châm cực nhỏ. Không biết là pháp bảo của ai
mà không thể lấy ra được.

– Khái khái.

Lâm Vân ho khan vài tiếng, xương sườn và phổi truyền tới sự đau đớn.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Vân xuất hiên một cảm giác hư không và trống vắng.
Hắn đã san bằng một môn phái đứng đầu, khiến cho hắn không còn hứng thú tới
việc đi tìm Âu Dương gia để tính sổ.

Thậm chí ngay cả hứng thú đi tới thành Quang Bình tìm người tiêu sư kia cũng
không còn. Liễu dược sư, Linh Nhi, Tân Nhai, Trác Âm, hắn không muốn gặp lại
một ai. Ngay cả việc đi tới núi Thiên Trì tìm kiếm ngọc thuộc tính Thủy, và
tới Loạn Vực Tinh Không tìm kiếm bảo vật còn lại, Lâm Vân cũng không còn tâm
tư. Hiện tại hắn chỉ muốn trở về nhà, trở về bên những người mình yêu. Cùng
mọi người sống tới già, hoặc là vĩnh hằng.

Phệ Hồn Thương lần nữa phóng ra. Vô luận là Thiên La Địa Võng, hay là đại trận
bên ngoài Tịch Mịch Cốc, đều bị một thương này của Lâm Vân nghiền nát. Một
trận pháp không còn người chủ trí sao có thể ngăn cản được một thương của Lâm
Vân.

Vô số tu sĩ vây quanh Tịch Mịch Cốc bỗng nhiên nhìn thấy đại trận hộ sơn bị vỡ
vụn, đều ngây người nhìn cảnh hoang toàn của Tịch Mịch Cốc. Cả Tịch Mịch Cốc
giống như chết lặng, chỉ có một người trẻ tuổi toàn thân là máu chậm rãi đi
ra.

Người trẻ tuổi kia nhìn vô số tu sĩ xung quanh, giống như không có chuyện gì
vậy. Chậm rãi đi ra Tịch Mịch Cốc, Phệ Hồn Thương cũng không thu.

Người này là ai? Cơ hồ tất cả ánh mắt đều tập trung về phía người trẻ tuổi,
khung cảnh lặng ngắt như tờ.

Tuy nhiên bọn họ vẫn tự động tránh ra một con đường cho hắn đi qua.

Người trẻ tuổi nhìn con đường được tách ra, nhíu mày lại, giống như nghĩ tới
cái gì đó, rồi hắn lại ho khan. Bỗng nhiên không gian trở nên vặn vẹo, người
trẻ tuổi chợt biến mất tại chỗ.

– Thuấn di?

Các tu sĩ có chút kiến thức đều nhận ra đó là thuấn di.

– Em nhận ra hắn rồi. Hắn chính là vị tu sĩ Trúc Cơ đã bán Thiên Diễm Tinh
Kim cho chúng ta.

Một cô gái kinh ngạc nói với chồng của mình.

– Em thấy hắn chỉ có thể là tu sĩ Trúc Cơ sao?

Người nam tử nhìn chằm chằm vào chỗ người trẻ tuổi vừa biến mắt, trong mắt đầy
vẻ hoảng sợ.

– Tôi nhận ra hắn rồi, hắn chính là Lâm Vân. Tôi đã từng nhìn thấy cây thương
trong tay hắn.

Một tu sĩ bỗng nhiên kêu lên.

– Đúng là hắn, tôi cũng nhận ra. Không phải năm đó hắn đã chết ở thành Quang
Bình rồi mà?

– Nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết à. Hạng người hung ác như hắn sao có
thể chết dễ dàng như vậy được. Lần này hắn tới nhất định là để báo thù.

– Báo thù? Sao có thể được, Tịch Mịch Cốc đâu phải là nơi mà hắn có thể tới
báo thù?

– Ngu xuẩn, ngươi không thấy hiện tại trong Tịch Mịch Cốc không còn, dù chỉ
một con kiến đấy à? Người ta vừa báo thù rồi rời đi rồi. Lần này Tịch Mịch Cốc
đúng là đá phải thiết bản. Một tu sĩ có thể diệt cả Tử Vân Điện và Hóa Linh
Điện sẽ đơn giản như vậy sao? Đáng đời.

– Trời ạ…

Không ngừng vang lên tiếng tán thán. Không ai nghĩ tới một tu sĩ có thể tiêu
diệt cả Tịch Mịch Cốc.

– Tịch Mịch Cốc bị diệt, nói không chừng trong đó còn có thứ tốt…

Thanh âm này còn chưa dứt, đã có vô số tu sĩ lao vào trong cốc.

Cách đó mấy vạn dặm là Âu Dương Sơn Trang.

Trang chủ của Âu Dương Sơn Trang là Âu Dương Tuần cầm phi kiếm truyền tin, hai
tay không ngừng run rẩy. Y thật không ngờ năm đó cháu nội Âu Dương Phụng của
mình lại dẫn một đối thủ khủng bố như vậy tới cho gia tộc.

– Chuyện gì vậy, đại ca?

Một tu sĩ mặt đen hỏi. Y là nhị đệ Âu Dương Phi.

– Phân phó toàn bộ người của Âu Dương Sơn Trang mau chóng sắp xếp hành lý rời
đi, càng nhanh càng tốt. Trước đừng hỏi tại sao.

Âu Dương Tuần nghiêm mặt đứng lên phân phó. Trong lòng ông ta dâng lên một sợ
hãi vô tận với cái tên Lâm Vân mà ông ta đã phái người vây giết năm đó.

….

Ma Cốc Tông.

– Người này thật là khủng bố, không biết hắn đã tới tu vị nào rồi? Với thực
lực của Tịch Mịch Cốc, năm sáu Ma Cốc Tông chúng ta gộp lại cũng không phải
đối thủ. Mà tên Lâm Vân kia rõ ràng dùng sức một mình tiêu diệt toàn bộ. Một
tu sĩ bình thường có thể làm được như vậy sao?

Tân Chi Vấn khiếp sợ nói.

– May mà phó môn chủ Thải Hồng đã tính toán trước. Không để cho Ma Cốc Tông
của chúng ta tham gia vào lần vây công Lâm Vân. Bằng không, hiện tại Ma Cốc
Tông của chúng ta cũng xong đời.

Một trưởng lão sợ hãi nói.

– Đúng vậy, Thải Hồng sư muội thật không nhìn lầm. Ài, chỉ là Tân Nhai đã đi
ra ngoài hơn chục năm rồi còn chưa về. Không biết nó quen biết với Lâm Vân như
thế nào. Các cao thủ trên bảng Thiên Địa, so với Lâm Vân chỉ là cặn bã mà
thôi.

Tân Chi Vấn lắc đầu nói.

Phó môn chủ Thải Linh cau mày nói:

– Tuy Lâm Vân đã báo được thù, nhưng tôi khẳng định hắn cũng bị thương không
nhẹ. Nghe nói Tịch Mịch Cốc tồn tại cả Tán Tiên. Huống hồ, cho dù hắn không bị
thương, nhưng đạo tâm của hắn sẽ vì thế mà mắc tại đó.

– Vì sao phó môn chủ lại nói như vậy?

Một vị trưởng lão hỏi.

– Tôi đoán chừng tu vị của Lâm Vân đã là Đại Thừa điên phong, công pháp mà
hắn tu luyện nhất định rất bá đạo. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, vậy mà hắn lại
giết nhiều người như vây. Một khi tâm ma xuất hiện, thì rất khó vượt qua thiên
kiếp. Thậm chí vì thế mà tử vong cũng không phải là không thể.

Thải Linh thản nhiên nói, thanh âm có vẻ tiếc nuối.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.