Công Tử Điên Khùng – Chương 498: Vây công – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 498: Vây công

Lâm Vân không biết vì sao lão già kia lại phải thề độc như vậy, nhưng hắn luôn
có cảm giác không đúng. Lão già có râu tóc trắng bạc kia tạo cho hắn một cảm
giác cực ỳ nguy hiểm. Hắn có một loại linh cảm, một khi hắn xuất hiện, hắn sẽ
lập tức bị vây công. Bất luận lão già kia có động thủ hay không, nhưng lời thề
của y lại có vấn đề. Mấu chốt ở một câu, y nói một khi y gây hại cho mình, thì
hài cốt sẽ không còn. Cũng không nói người của Tịch Mịch Cốc gây hại cho hắn
thì như thế nào.

Huống hồ, cho dù hiện tại Tịch Mịch Cốc thực sự muốn hòa giải, hắn cũng không
đồng ý. Không nói mối thù của đôi bên đã đến tình trạng bất cộng đái thiên.
Lâm Vân căn bản không muốn hòa giải với Tịch Mịch Cốc. Hai bên chỉ có một bên
tồn tại mà thôi.

Nói nửa ngày không thấy có người nào đi ra, sắc mặt của lão già họ Khang trở
nên âm trầm. Ông ta vung tay lên, lập tức biến mất tại chỗ. Dù ông ta không có
cách nào biết vị trí cụ thể của Lâm Vân, nhưng ông ta có thể cảm giác được Lâm
Vân cách đại điện không xa. Một khi có người của Tịch Mịch Cốc xảy ra nguy
hiểm, ông ta và sư đệ lập tức sẽ tới đó. Lúc đấy, chỉ cần hai người liên kết
lại cuốn lấy hắn. Đợi cho các trưởng lão khác tới bao vây, thì cho dù hắn có
bản lĩnh hơn nữa cũng khó mà chạy trốn.

Lâm Vân thấy lão già rời đi, cũng rời đi. Hắn càng thêm tin tưởng phán đoán
của mình, lão già kia đang chờ mình mắc câu. Điều này chứng tỏ, một khi mình
có thêm hành động ám sát, thì lão già đó nhất định sẽ phát hiện.

Mà việc các cao thủ của Tịch Mịch Cốc họp lại, nhất định là thương lương việc
gì đó. Nói không chừng là đã hoài nghi tới mình.

Có lẽ hắn chỉ cần giết một người trong đó rồi sưu hồn, tìm hiểu nguyên nhân vì
sao năm đó Tịch Mịch Cốc phải vây công mình. Đối với với tu sĩ Đại Thừa, cho
dù Lâm Vân có biện pháp để cho người đó mở miệng, nhưng Lâm Vân thấy sưu hồn
vẫn an toàn hơn. Mặc dù thông tin lấy được không phải hoàn thiện, nhưng chỉ
cần điều tra nguyên nhân năm đó là đủ rồi.

Lâm Vân đã chấm một tu sĩ mặt trắng có tu vị Đại Thừa sơ kỳ. Người này thoạt
nhìn có lực công kích không mạnh lắm, ra tay rất thích hợp.

Tuy nhiên người này không đi một mình. Y đi cùng với một tu sĩ Đại Thừa và ba
tu sĩ Hợp Thể. Bên ngoài khó nhìn thấy, nhưng ở trong Tịch Mịch Cốc, tu sĩ Đại
Thừa và Hợp Thể thật nhiều như cẩu. Đủ biết thực lực của bọn chúng mạnh thế
nào.

Lâm Vân nghĩ tới năm đó lúc còn ở Úy tinh, các cao thủ của một môn phái tham
gia buổi đấu giá cũng chỉ là một vài tu sĩ Luyện Hư. Chỉ có lúc mình lấy được
Tinh Hà Trùy, mới đi ra một tu sĩ Đại Thừa. Nếu lúc ấy, ở Úy tinh cũng có
nhiều tu sĩ Hợp Thể như vậy, nói không chừng hắn đã chết ở đó rồi.

Mà ở hành tinh Thiên Hồng, tu vị cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh. Xem ra giữa
các hành tinh Tu Chân cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Đối phương có sáu người, Lâm Vân muốn một kích giết chết thì hơi khó khăn.

Tuy nhiên, cho dù không thành công, hắn muốn chạy trốn cũng rất đơn giản. Lâm
Vân không phải là người thích do dự. Nghĩ tới đây, hắn liền phóng Phệ Hồn
Thương ra.

Phệ Hồn Thương mang theo khí tức và sát ý mãnh liệt, giống như một tia sáng
màu tím đâm xuyên qua đan điền của một tu sĩ Hợp Thể. Rồi lại đâm xuyên qua
một giữa trán một tu sĩ Đại Thừa. Lúc đâm về tên tu sĩ Đại Thừa thứ hai thì bị
một thanh trường kiếm màu trắng ngăn lại.

Chính là tên tu sĩ mặt trắng. Khuôn mặt của y cũng giống như thanh trường
kiếm, trắng bệch vô cùng.

Lâm Vân thu hồi Phệ Hồn Thương. Còn chưa kịp Tinh Dời thì đã có hai khí tức
cực kỳ cường hãn bao vây hắn lại. Lâm Vân biết hai người này nhất định là hai
lão già râu bạc.

Lâm Vân cầm Phệ Hồn Thương trong tay, ngạo nhiên đứng đó. Căn bản chẳng quan
tâm nhiều cao thủ đang đi tới.

– Ngươi chính là Lâm Vân?

Lão già họ Khang ngạc nhiên nhìn Lâm Vân đứng sừng sững ở đó, giống như không
để các tu sĩ Tịch Mịch Cốc xung quanh vào mắt.

– Không sai, ta chính là Lâm Vân.

Lâm Vân bình tĩnh nói.

– Ta có chút bội phục ngươi. Trẻ tuổi như vậy đã tu luyện tới mức cực hạn,
thật là hiếm có. Nhưng ngươi lại quá thiếu kiên nhẫn. Lão phu tưởng rằng ngươi
có thể kiên trì ba ngày rồi mới động thủ. Không ngờ mới ba canh giờ, ngươi đã
không chịu được rồi. Dù tu vị của ngươi đã là vạn năm khó gặp, nhưng vẫn phải
chết ở đây mà thôi. Ài…

Lão già họ Khang nói xong, lắc đầu thở dài.

Lâm Vân cười ha hả:

– Lão già kia, đừng giả mù sa mưa nữa, đỡ khiến ta xem thường. Đã làm trễ nãi
nhiều năm như vậy, hôm nay Lâm Vân ta tới đây là để đòi nợ. Rửa cổ chờ chết
đi.

Lão già râu trắng nói như vậy để khiến cho đạo tâm của Lâm Vân có sơ hở. Nhưng
năm đó Lâm Vân được tôi luyện trong Thiên Hỏa năm năm, lại ở Hạt Nguyên Tinh
ngộ ra được thương đạo, sao có thể dao động tâm tình chỉ vì mấy câu được.

Phệ Hồn Thương đã phóng ra, hai tên tu sĩ Hợp Thể vừa tới gần đã bị giết chết.

Lão già họ Khang hơi kinh hãi. Ông ta thấy tuổi của Lâm Vân không lớn lắm,
không ngờ ý chí của hắn lại kiên định như vậy. Điều này hơi ngoài dự đoán của
ông ta.

Thấy Lâm Vân ở trước mặt mình giết người, ông ta sao có thể nhịn được nữa. Ông
ta vung tay một cái, một ngọn núi cực lớn đè xuống người Lâm Vân. Sự đè nén
không gian này khác với sự xé rách không gian của Phệ Hồn Thương. Không gian
xung quanh Lâm Vân như bị nghiền nát vậy.

Cảm giác ngột ngạt và nguy hiểm xuất hiện, khiến Lâm Vân phải rùng mình một
cái. Hắn đã lường trước hai lão già này lợi hại, nhưng không ngờ pháp bảo của
bọn họ lại càng lợi hại hơn. Nó giống như một ngọn núi đè xuống người Lâm Vân.

Pháp bảo hình ngọn núi khiến cho Lâm Vân rõ ràng có một cảm giác không thể
trốn tránh được. Lẽ nào pháp bảo này cũng tồn tại đạo niệm sao?

Không đúng, làm sao y có thể lợi hại như vậy? Nghĩ tới đây, Lâm Vân liếc nhìn
sang lão già bên cạnh, thấy lão già này đang lạnh lùng cười. Hắn đã hiểu ra
hai người này liên thủ. Rõ ràng có thể hợp tác hoàn hảo như vậy. Coi như là
bản lĩnh của bọn chúng.

Nhưng đã là liên thủ, thì cho dù hoàn mỹ vô khuyết vẫn có sơ hở.

Những ý niệm trong đầu này của Lâm Vân chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi.
Pháp bảo hình ngọn núi đã đè xuống.

Phệ Hồn Thương phóng ra. Oanh một tiếng, pháp bảo ngọn núi bị ngăn cản, nhưng
lực ép vẫn rất kinh khủng. Lâm Vân có thể khẳng định, qua một thời gian ngắn
nữa thôi, hắn sẽ bị ép tới xương cốt bột phấn cũng không còn.

Tuy nhiên, giờ đây Lâm Vân không còn vẻ sợ hãi. Hắn đợi đúng là thời khắc này.
Khi Phệ Hồn Thương ngăn cản pháp bảo hình núi, ở giữa áp lực xung quanh và áp
lực từ ngọn núi đã xuất hiện một khe hở.

Lâm Vân không chút do dự thu hồi Phệ Hồn Thương. Bất chấp ngọn núi lần nữa rơi
xuống, Phệ Hồn Thương đã xuyên qua khe hở kia.

– Răng rắc…

Một tiếng giòn tan vang lên, áp lực trên người Lâm Vân bỗng nhiên biến mất.
Hắn nhanh chóng lách người thoát khỏi phạm vi khống chế của pháp bảo. Cùng lúc
là một tiếng ầm ầm cực lớn, pháp bảo hình núi rơi xuống mặt đất, tạo thành một
cái hố sâu vài chục mét.

Khí tức trong người Lâm Vân chạy loạn xạ, thiếu chút nữa phun ra máu. Hai lão
già kia thật lợi hại, không một dấu vết gì đã liên thủ tấn công.

Lâm Vân còn chưa phun ra máu tươi, lão già đứng bên cạnh lão già họ Khang đã
nhổ một bãi máu màu tím xen lẫn màu đỏ.

Sau đó ông ta hoảng sợ nhìn về phía Lâm Vân. Ông ta không ngờ Lâm Vân lại lợi
hại và nắm bắt tình huống hoàn mỹ như vậy. Ông ta và Khang sư huynh đã hợp lực
lại rồi mà hắn vẫn tránh được, thậm chí còn khiến mình bị thương. Điều này
thật quá kinh khủng.

Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Hai người này nguy hiểm nhất khi kết
hợp. Dù hắn đã tránh được một lần, nhưng lần thứ hai thì chưa chắc.

Mà vừa rồi cũng là tránh hiểm. Một khi hắn chậm đi một vài giây thôi, thì hắn
sẽ bị pháp bảo kia đè chết.

Lâm Vân không chút do dự phóng ra Phệ Hồn Thương đánh về phía lão già vừa phun
ra máu kia. Động tác cực kỳ liền mạch.

– Ngươi dám…

Lão già họ Khang thấy Lâm Vân trực tiếp bỏ qua mình và các tu sĩ xung quanh,
đánh về phía sư đệ, thì cực kỳ tức giận.

Tuy nhiên trong lòng ông ta cũng âm thầm bội phục sự quyết đoán của Lâm Vân.
Một khi Lâm Vân tấn công các tu sĩ xung quanh thì ông ta và sư đệ có thời gian
để bố trí lần tấn công thứ hai. Nhưng Lâm Vân rõ ràng xá cận cầu viễn, xá
nhược cầu cường, trực tiếp buông tha người xung quanh mà đánh về phía sư đệ
của ông ta.

Lão già vừa phun ra máu cũng thật không ngờ Lâm Vân tấn công về hướng của ông
ta. Phải biết rằng, ông ta cách hắn xa nhất. Lâm Vân đã lựa chọn tấn công ông
ta, chứng tỏ hắn đã phát hiện ra sự lợi hại của ông ta và sư huynh khi liên
thủ. Chỉ là không biết vì sao Lâm Vân phát hiện ra, có phải vì do mình bị
thương hay không.

Phệ Hồn Thương cơ hồ chỉ trong nháy mắt đi tới trước người lão già. Lão già
không nghĩ ngợi, liền phóng ra một pháp bảo hình cây roi, ngăn cản Phệ Hồn
Thương. Ông ta muốn đỡ một kích này rồi, sau đó đợi sư huynh tới hỗ trợ.

Mặc dù là vội vàng phóng ra, nhưng uy lực của cây roi không hề giảm.

Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Phệ Hồn Thương bỗng nhiên biến mất, quay ngược trở
về đâm lão già họ Khang. Hai lão già râu trắng đều kinh hãi sửng sốt với sự
biến hóa quỷ dị của cây thương. Thẳng đến lúc này, sát ý trên Phệ Hồn Thương
mới bành trướng.

Lão già họ Khang tuyệt đối không ngờ một thương này của Lâm Vân lại nhắm vào
ông ta.

Lão già họ Khang hừ lạnh một tiếng. Một cái khiên lớn màu xám xuất hiện trước
người ông ta. Đồng thời pháp bảo hình núi cũng quay trở về tấn công Lâm Vân.

Nhưng Phệ Hồn Thương bỗng nhiên chia ra làm hai. Một cái vẫn đâm về lão già họ
Khang, một cái thì đâm vào lão già kia.

Lão già kia còn chưa kịp dùng cây roi phản kích Lâm Vân, thì Phệ Hồn Thương
của Lâm Vân lại đánh tới. Trong lòng ông ta không khỏi sợ hãi than thần thức
của Lâm Vân thật là khủng bố. Có thể điều khiển cây thương tùy ý như vậy. Cho
dù là pháp bảo bổn mạng, cũng không làm được như hắn.

– Không tốt.

Lão già này vừa rút cây roi để phòng ngự thì phát hiện đây chỉ là cây thương
giả. Trong lòng ông ta thầm giận. Đang định bất chấp cây thương giả, phóng cây
roi giết chết Lâm Vân.

Bỗng nhiên, một cảm giác cực nóng truyền tới. Cảm giác này không phải là hư
ảo, mà là một ngọn lửa đã được huyễn hóa thành một thương. Đây là lửa gì vậy,
rõ ràng khiến cho mình có một cảm giác khủng bố?

Lão già này rốt cuộc bất chấp tập kích Lâm Vân, mà vung tay lên. Một con mãng
xà một sừng xuất hiện trước người ông ta. Con mãng xà há mồm phun ra một luồng
sương trắng đầy hàn khí. Nhưng ngọn lửa kia chỉ nhạt đi một ít mà thôi, vẫn
tiếp tục lao tới lão già.

Con mãng xà rống lên một tiếng. Lớp da cứng rắn của nó đã bị xuyên qua. Lão
già này không chút do dự thu mãng xà lại, đồng thời tạo ra mấy cái khiên bằng
băng bảo hộ.

– Răng rắc…

Mấy cái khiên bằng băng dần dần vỡ vụn. Tuy đã ngăn cản được ngọn lửa khủng bố
kia, nhưng lão già này lần nữa phun ra máu tươi.

Trong lòng ông ta càng thêm khiếp sợ. Đấy là lửa gì mà kinh khủng như vậy?

Lão già họ Khang nhìn thấy sư đệ đầy chật vật, muốn đi lên hỗ trợ, nhưng Phệ
Hồn Thương đã giết tới. Cái khiên màu xám vừa phóng ra, cũng đã bị Phệ Hồn
Thương đánh vỡ vụn.

Sau khi phá nát cái khiên, Phệ Hồn Thương dùng tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua
cánh tay của lão già họ Khang, máu tươi lập tức bắn ra ngoài. Tuy nhiên, lão
già họ Khang chỉ vung tay lên một cái, cánh tay của ông ta lập tức hoàn hảo
như lúc đấu. Không hề còn dấu vết của Phệ Hồn Thương vừa đâm xuyên qua.

Đồng thời, pháp bảo hình núi đã lần nữa đè xuống người Lâm Vân. Lần này không
còn sự hỗ trợ của lão già kia, Lâm Vân hét lớn một tiếng, vận chuyển tinh
nguyên vào cánh tay, rồi tung một quyền về pháp bảo hình núi.

Do lão già họ Khang đã bị thương, nên lực công kích của pháp bảo hình núi đã
bị giảm đáng kể. Lâm Vân chỉ cần tung một quyền, pháp báo kia liền bị đập vỡ.
Nhưng cho dù như vậy, cánh tay của hắn cũng bị tổn thương, vang lên tiếng vỡ
vụn của xương ngón tay.

Vận chuyển tinh nguyên tới vết thương, cánh tay của Lâm Vân cũng giống như lão
già họ Khang, nhanh chóng khôi phục.

– Thống khoái.

Lâm Vân gầm lên một tiếng. Phệ Hồn Thương lại phóng ra, một kịch giết chết bốn
tu sĩ Hợp Thể và một tu sĩ Đại Thừa, không hề có sự cố kỵ. Hắn có Hỗn Độn Sơn
Hà Đồ cung cấp linh lực, nên sợ gì vây công.

Pháp bảo hình núi kia tạo uy hiếp quá lớn cho Lâm Vân. Tuy Lâm Vân rất muốn
lấy Hỗn Độn Sơn Hà Đồ thu pháp bảo kia lại, nhưng hắn lại không nắm chắc có
thể tiêu diệt hết các tu sĩ xung quanh. Một khi có người nào chạy thoát rồi
truyền tin tức ra ngoài, thì nói không chừng sẽ khiến các vị đại năng ngấp
ngé.

Lâm Vân vốn cho rằng hắn đã đứng ở đỉnh của giới Tu Chân. Cho dù giết tu sĩ
Đại Thừa cũng như giết gà vậy. Nhưng hôm nay đối kháng với hai lão già râu
trắng, dù ở chiến thuật hắn đã lấy được thắng lợi, nhưng thực lực của hai
người này không hề kém hắn. Không ngờ ở thế giới Tu Chân vẫn còn cường giả như
vậy.

Hai lão già thu lại pháp bảo, nhưng trong lòng như sóng to gió lớn. Đối với
việc Lâm Vân lạm sát các đệ tử tinh anh của mình, bọn họ chỉ có thể trơ mắt
nhìn, không còn năng lực để đi cứu viện.

Dù rất phẫn nộ, nhưng hai người lại không có cách nào khác. Hai người đã đánh
giá cao thực lực của Lâm Vân, nhưng thực lực của hắn vẫn nằm ngoài dự liệu của
hai người. Rõ ràng khủng bố tới trình độ như vậy. Hai người có thể khẳng định,
nếu một đấu một, thì hai người không thể lưu lại Lâm Vân.

Tịch Mịch Cốc lại chọc phải một người như hắn. Thậm chí còn là hỗn độn tinh
thể.

Lâm Vân thu thương, ngạo nhiên mà đứng. Việc hắn vừa đánh lén các tu sĩ Hợp
Thể, hắn không thấy có gì xấu hổ cả. Bọn chúng đã vây công hắn, vậy thì hắn
phải dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng.

Tuy nhiên, tinh nguyên và thần thức của hắn đã hao tổn rất nhiều. Mặc cho Hỗn
Độn Sơn Hà Đồ không ngừng cung cấp linh lực. Mà hắn chỉ khiến hai lão già kia
trọng thương mà thôi, còn chưa thể giết được. Nếu hiện tại hai người lại liên
kết lại, hắn rất khó mà ngăn cản.

Lâm Vân quyết định, một khi hai lão già ra lệnh vây công hắn, hắn sẽ lập tức
rời đi. Cho dù hắn không biết hai lão già này đã đạt tới cảnh giới như thế
nào, nhưng năng lượng tỏa ra từ hai lão vẫn rất kinh khủng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.