Công Tử Điên Khùng – Chương 487: Nhị thiếu gia Giản Lạc Phiến – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 487: Nhị thiếu gia Giản Lạc Phiến

Thanh âm của Lâm Vân không nhỏ, cơ hồ cả đại sảnh đều nghe thấy. Nhị thiếu gia
của Giản gia càng nghe thấy rõ ràng, thuận miệng nói:

– A Phúc, nếu người này đã thức thời như vậy, thì dẫn hắn đi theo. Chúng ta
đi thôi.

Mọi người ở đây đều ngầm hiểu nhưng không ai nói ra. Một tu sĩ mới chỉ Kết Đan
trung kỳ, mà lại có nhiều linh thạch như vậy. Cho dù một triệu linh thạch kia
có là linh thạch Hạ Phẩm đi chẳng nữa thì chứng tỏ người này vẫn rất giàu. Nhị
thiếu gia của Gian gia đang tính kế bóc lột hắn.

– Thiếu gia, người kia có nhiều tiền như vậy, tu vị lại thấp, có nên hỏi hậu
trường của hắn hay không? Hiện tại cả Thiên Dương Lâu cũng biết chúng ta mang
theo hắn đi…

Một nam tử có bộ râu cá trê nói thầm vào tai của Giản Lạc Phiến.

Nhị thiếu gia nhíu mày. Thủ hạ của mình nói cũng đúng. Nếu hắn là đệ tử của
một môn phái lớn, thì không chừng sẽ liên lụy tới Giản gia. Phải biết rằng
người trẻ tuổi kia xài tiền quá hào phóng.

Giản Lạc Phiến đi tới bên cạnh Lâm Vân, nhìn bộ quần áo bình thường của hắn,
mỉm cười nói:

– Bằng hữu, muốn đi tới Giản gia của chúng tôi cũng được. Nhưng không biết
bằng hữu từ đâu tới? Tôi nghĩ, một người trả tiền sòng phòng như bằng hữu,
chắc không phải là hạng người vô danh tiểu tốt chứ? Nếu như bằng hữu không nói
thật, thì đừng trách tôi không cho bằng hữu cơ hội. Tôi sẽ lập tức đánh gãy
chân của bằng hữu ở đây.

Lâm Vân nhìn Giản Lạc Phiến, nói:

– Ta đi theo ngươi về nhà không phải vì sợ ngươi. Ta chỉ muốn nói đạo lý với
gia chủ của ngươi mà thôi. Còn việc ta có nhiều tài sản như vậy, thì đó là do
sư phụ của ta để lại. Cho dù sư phụ đã mất, nhưng ta còn có mấy vị sư đệ. Tuy
tu vị của ta thấp, nhưng hai sư đệ của ta đều là tu sĩ Nguyên Anh. Hắc hắc.

Nói xong, Lâm Vân lại rót một chén rượu rồi uống. Lôi sư đệ cấp Nguyên Anh ra,
khẩu khí uy hiếp rất rõ ràng.

Lời này của Lâm Vân, khiến cho Nhị thiếu gia của Giản gia hơi tức giận. Có lẽ
những điều hắn nói là đúng. Nếu là đệ tử của một môn phái lớn, thì sao có thể
không biết giang hồ hiểm ác cơ chứ? Nghĩ tới đây, y cười ha ha nói:

– Tôi thấy có lẽ đây là lần đầu tiên bằng hữu đi ra ngoài trải nghiệm. Nhưng
không sao, đi thôi, tôi cho bằng hữu một cơ hội để giảng đạo lý.

Các tu sĩ xung quanh đều lắc đầu. Những người có thể vào đây ăn cơm đều là
những người giàu có. Nhưng không có ai nguyện ý đắc tội với Giản Lạc Phiến.
Chỉ có thể thầm than Giản gia vớ được một con dê béo.

Lâm Vân muốn tên Nhị thiếu này dẫn tới Giản gia là có kế hoạch riêng của mình.
Theo như lời của Thiên Cơ Tử, Giản gia là thế gia đệ nhất của thành Thác Mã,
cho nên hắn muốn kiểm tra xem ở đó có trận pháp hoặc cao thủ đặc biệt nào
không? Để cho người của Giản gia dẫn vào thuận tiện hơn so với việc lén lút
đột nhập.

Tuy tu vị của Lâm Vân đã là Ngũ Tinh điên phong, nhưng hắn không dám coi
thường tu sĩ trong thiên hạ. Kỳ nhân dị sĩ khắp nơi đều có. Nếu Giản gia có
một trận pháp lợi hại, lại có bảy tám cao thủ Đại Thừa Kỳ, thì hắn cũng rất
khó đối phó.

Tuy khả năng đó rất thấp, nhưng cẩn tắc vô áy náy. Hắn đã trị thương mười năm
rồi. Hắn không muốn lại đợi thêm mười năm nữa. Muốn làm, thì phải giải quyết
dứt khoát, không thể để các nhân tố bất ngờ diễn ra.

Nếu như Giản gia có bảo vật gì đó, mà Giản gia thức thời thì đôi bên có thể
trao đổi công bằng. Còn nếu không, thì hắn lại một lần cường đạo. Huống hồ,
qua vẻ kiêu ngạo của tên Giản Lạc Phiến này cũng biết, Giản gia không phải gia
tộc tốt đẹp gì.

– Đi thôi.

Nhị thiếu của Giản gia vung tay lên nói với Lâm Vân, mang theo hai tên hộ vệ,
xoay người rời đi.

Lâm Vân nhìn dáng vẻ của tên này, thật chẳng khác gì với Âu Dương Phụng năm
đó. Chẳng lẽ những tên thiếu gia đều yêu thích như vây?

– Chậm đã.

Một thanh âm trong trẻo vang lên.

– Cô là ai mà dám ngăn cản đường đi của ta? Tránh sang một bên.

Giản Lạc Phiến giận dữ nói. Nếu không phải y đang vội vã dẫn Lâm Vân về để bóc
lột, thì đã sớm động chân động tay rồi. Đâu cần quát lên như thế.

Lâm Vân thấy lại là cô gái mặc áo hồng vừa nãy, thì không khỏi cười khổ. Lần
đầu tiên hắn thấy một người có tinh thần trọng nghĩa như vậy ở thế giới này.
Lâm Vân dở khóc dở cười. Thật không biết cô ta đang giúp mình hay là đang quấy
rối mình nữa.

– Lưu người trẻ tuổi kia lại. Giản Lạc Phiến phải không, Giản gia thì rất ghê
gớm sao? Đừng tưởng rằng mọi người không biết tâm tư của ngươi. Ngươi định dẫn
người này tới Giản gia rồi cướp đoạt tài sản của hắn phải không. Ta nhổ vào!

Cô gái áo đỏ quát lớn.

Cô gái này nói trắng ra mục đích của Giản Lạc Phiến, giống như cô ta không để
quyền thế của Giản gia vào mắt vậy.

Sắc mặt của Giản Lạc Phiến liền tái nhợt. Không ngờ ở thành Thác Mã lại có
người dám coi thường Giản gia. Đây là điều mà y không thể nhẫn nhịn được.

– A Phúc, A Thọ, bắt con ả không biết tốt xấu này cho ta.

Giản Lạc Phiến vừa dứt lời, hai tên hộ vệ lập tức vọt lên, bao vây cô gái áo
hồng, chuẩn bị động thủ.

Lâm Vân thấy tu vị của cô gái này mới chỉ là Nguyên Anh. Tuyệt đối không phải
là đối thủ của A Phúc và A Thọ, vốn có tu vị Hóa Thần.

– Âm tỷ, những người này thật không biết xấu hổ, chỉ biết ỷ đông hiếp yêu.

Cô gái áo đỏ biết mình không phải là đối thủ của hai tên hộ vệ, cho nên dứt
khoát núp ở đằng sau cô gái che mặt.

Cô gái che mặt đứng lên, hừ lạnh một tiếng. Một cỗ khí thế khổng lồ lao tới,
đẩy mấy tên hộ vệ của Giản Lạc Phiến lùi lại đằng sau mấy bước.

– Luyện Hư…

Hai tên hộ vệ kinh hãi kêu lên. Bọn họ tuyệt đối không ngờ một người trẻ tuổi
như vậy đã là một tu sĩ Luyện Hư. Dù không biết cô gái che mặt này bao nhiêu
tuổi, nhưng bọn họ khẳng định cô ta không lớn tuổi. Một người trẻ tuổi đã là
tu sĩ Luyện Hư, thật là ngoài dự liệu của bọn họ.

Lâm Vân đã sớm nhìn ra tu vị của cô gái che mặt, là Luyện Hư sơ kỳ điên phong.
Thực lực của cô ta hơn xa hai hộ vệ Hóa Thần của Giản Lạc Phiến. Dù biết cô
gái mặc áo đỏ chỉ làm phiền hắn chứ không giúp được gì. Nhưng trong lòng Lâm
Vân vẫn rất cảm động với sự nhiệt tình của cô ta.

– Hai vị thực sự muốn gây sự với Giản gia của chúng tôi sao? Cho dù là tu sĩ
Luyện Hư, Giản gia cũng không coi là cái gì.

Giản Lạc Phiến hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói.

Lâm Vân sờ sờ cái mũi. Hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này.
Nhưng hắn đã không thể giả trang như không biết được nữa. Đành phải chắp tay
nói với cô gái áo hồng:

– Đa tạ cô nương. Nhưng tôi nghĩ Giản gia là một thế gia lớn, cho nên một số
đạo lý chắc họ vẫn phải phân biệt được. Tôi tự mình tới nói chuyện gia chủ của
bọn họ vẫn tốt hơn.

Nghe Lâm Vân nói vậy, cô gái áo đỏ tức giận suýt nữa ngất đi. Cô ta trừng Lâm
Vân một cái:

– Đúng là một tên ngốc, không nhìn ra được nhân tâm hiểm ác. Mặc kệ ngươi, Âm
tỷ, chúng ta đi thôi.

Cô gái che mặt ý vị thâm trường nhìn Lâm Vân, mới xoay người đi theo sư muội

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.