Công Tử Điên Khùng – Chương 486: Thiên Cơ Tử – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 486: Thiên Cơ Tử

– Đạo hữu, dù đạo hữu không thích tôi ngồi cùng, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ
giúp ích được đạo hữu. Hắc hắc.

Thiên Cơ Tử nói xong, định cầm bầu rượu tự giót.

Lâm Vân giống như lơ đãng chụp lại bầu rượu. Thiên Cơ Tử thấy mình rõ ràng
không lấy được bầu rượu, ánh mắt liền thay đổi. Lần nữa nhìn Lâm Vân một cách
cẩn thận. Nhưng dù y nhìn kiểu gì, cũng chỉ thấy người này có tu vị Kết Đan
trung kỳ. Lẽ nào vừa nãy chỉ là trùng hợp?

Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Tên Thiên Cơ Tử này đã là cường giả Luyện Hư hậu kỳ
điên phong. Hắn không tin y không có khả năng mua nổi thức ăn và rượu. Lâm Vân
có thể khẳng định, là do y không nhìn thấu tu vị của hắn. Hoặc là y muốn giả
vờ để lợi dụng mình.

– Thiên Cơ Tử phải không? Ông muốn uống rượu thì ít nhất phải hỏi chủ nhân
của nó chứ? Lẽ nào cả bàn thức ăn này là do ông trả tiền?

Lâm Vân rót đầy một chén, uống một ngụm rồi nói.

Thiên Cơ Tử lại sửng sốt. Thần Cơ Môn của y cho tới bây giờ còn chưa nhìn lầm
tu vị của một ai. Cho dù là tu sĩ có cấp bậc cao hơn y một cấp, y cũng có thể
nhìn ra. Tên này rõ ràng chỉ có tu vị Kết Đan trung kỳ, vì sao động tác của
hắn thoạt nhìn rất chậm, nhưng trên thực tế lại nhanh như vậy? Hơn nữa y tới
đây tìm người này, xác thực là có việc.

Đó là bởi vì, một tu sĩ Kết Đan như hắn, mà lại tiêu xài lại xa xỉ như vậy.

– Đạo hữu cứ nói đùa rồi. Nói thật, tôi thấy tu vị của đạo hữu không cao, chỉ
có Kết Đan trung kỳ, nhưng mệnh cách của đạo hữu rất kỳ quái. Làm cho người ta
nhìn không thấu. Cho nên tôi mới nổi lên ý muốn kết giao. Có chỗ nào đắc tội,
mong đạo hữu bỏ quá cho.

Thần thái của Thiên Cơ Tử đã không còn vẻ phóng đãng như vừa nãy. Mà trở nên
thận trọng nói.

– Tại sao thấy vậy?

Lâm Vân sững sờ. Trong lòng tự nhủ, tên Thiên Cơ Tử này cũng có chút bản lĩnh.
Nói cái gì mệnh cách của hắn nhìn không thấu. Nói cách khác, đó là hắn đã
không còn là người do số mệnh an bài. Điểm ấy thì Lâm Vân lại tin.

– Không dối gạt đạo hữu, môn phái của tôi chuyên về xem tướng mạo để luận số
phận. Tôi cũng đã học được nhiều năm rồi, tôi tin rằng mình còn chưa từng nhìn
lầm. Tôi thấy đạo hữu hợp với tính tình của tôi, cho nên nếu đạo hữu muốn bất
kỳ thông tin gì, thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ nói cho đạo hữu biết. Nhưng giá cả
có khả năng rất cao.

Thiên Cơ Tử cẩn thận nói.

Nguyên lai là thần côn muốn kiếm tiền. Lâm Vân mỉm cười:

– Đạo hữu thích uống rượu thì cứ tùy tiện. Nhưng còn chuyện mệnh cách, thì
thôi vậy. Tôi không có ý định cho người khác tính toán mạng của tôi thế nào.
Số mạng của tôi nắm giữ trong tay của tôi. Không một ai có thể thay đổi được.

Lâm Vân nói đầy vẻ tự tin. Sự tư tin đến mức cường đại khiến cho Thiên Cơ Tử
cũng phải ngạc nhiên. Bỗng nhiên y rùng mình một cái. Thậm chí y có cảm giác,
ở trước mặt người này, ngay cả một chiêu của hắn mình cũng không đỡ được. Tuy
cảm thấy hoang đường, nhưng cảm giác đó rất chân thật.

– Hừ, thật là một tiểu tử càn rỡ. Mạng của ngươi do ngươi định đoạt sao? Hôm
nay ta lại muốn thay đổi số mạng của ngươi. A Phúc, chặt đứt chân của hắn cho
ta.

Một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo truyền tới.

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn. Là một tên thanh niên mang theo vẻ mỉa mai đang nhìn
về phía bàn của hắn. Lâm Vân thầm than, loại thiếu gia coi trời bằng vung này,
sao ở đâu cũng thấy nhỉ? Mình nói chuyện của mình, liên quan quái gì tới y, mà
y lại muốn can thiệp. Đúng là vũ trụ to lớn, không chuyện gì là không có.

– Người này là Nhị thiếu gia của Giản gia, Giản Lạc Phiến. Giản gia là thế
gia đệ nhất của thành Thác Mã, cao thủ thì nhiều như mây. Nếu có thể không đắc
tội với y thì đừng nên đắc tội.

Thiên Cơ Tử nhìn thấy người thanh niên kia, liền vội vàng nói nhỏ với Lâm Vân.

Lâm Vân vốn định hỏi Thiên Cơ Tử một vài chuyện bởi vì y tự xưng là chuyện gì
cũng biết. Phỏng chừng đây cũng là mục đích chính mà y làm quen với mình. Một
tu sĩ Kết Đan trung kỳ mà có thể gọi một bàn thức ăn có giá năm trăm linh
thạch Thượng Phẩm. Chứng tỏ là kẻ có tiền. Nói không chừng, trong mắt của
Thiên Cơ Tử, mình chính là một con dê béo.

Mà hiện tại tên thiếu niên kiêu ngạo kia lại muốn cắt đứt chân hắn. Trong lòng
hắn liền nổi lên sát ý. Nhưng vừa nghe nói là người của Giản gia, hắn bỗng
thay đổi chủ ý.

– Xin lỗi bằng hữu, thiếu gia của nhà tôi đã ra lệnh đánh gãy chân của cậu.

Người tên A Phúc đi tới trước mặt Lâm Vân, sầu mi khổ kiểm nói.

– Sao ngươi không tự cắt đứt chân của mình đi?

Một cô gái ngồi bên cạnh thất bất bình liền lên tiếng bênh vực cho Lâm Vân.

Lâm Vân ngạc nhiên nhìn cô gái. Cô ta ngồi cạnh một cô gái che mặt khác. Ở
trên bàn là hai chén linh trà. Không ngờ ở thế giới Tu Chân này lại có người
nghĩa hiệp, dám đứng lên bênh vực cho kẻ yếu. Lâm Vân chỉ âm thầm cười khổ.
Một người cô ta giống như là động vật trong sách đỏ vậy.

Thấy Lâm Vân nhìn sang, khuôn mặt của cô gái đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Vân
một cái:

– Nhìn gì vậy? Chưa thấy qua nữ hiệp à?

– Chỉ Phán, em không ít lời đi được sao?

Cô gái che mặt nói

Nghe cô gái che mặt nói vậy, cô gái mặc áo hồng hừ một tiếng, hung hăng nhìn
Lâm Vân một cái rồi im lặng.

Lâm Vân nói với người tên A Phúc kia:

– A Phúc, ngươi chờ một lát, tôi có vài câu muốn hỏi vị Thiên Cơ Tử này.

– Hừ, còn chưa từng thấy một tên ngốc như vậy. Người ta muốn đánh chân hắn,
vậy mà hắn còn bảo người ta đợi. Lẽ nào chỉ số thông minh của hắn thấp như
vậy?

Cô gái áo hồng nhịn không được nói.

Lâm Vân mặc kệ cô ta, quay sang Thiên Cơ Tử, hỏi:

– Tôi thực sự có vài chuyện muốn hỏi đạo hữu. Số linh thạch này coi như là
tiền đặt cóc. Đạo hữu tạm thời đưa cho tôi một lá bùa truyền tin.

Lâm Vân tiện tay ném xuống bàn một cái túi trữ vật. Thiên Cơ Tử mỉm cười nhận
lấy, rồi mở ra xem. Đảo mắt, sắc mặt y liền thay đổi, nhịn không được kêu lên:

– Một triệu…

Lâm Vân mỉm cười không đáp. Thiên Cơ Tử kịp thời thu liễm vẻ kinh ngạc. Nhưng
trong lòng y như sóng to gió lớn. Môt triệu linh thạch, rõ ràng chỉ là tiền
đặt cọc. Người này muốn hỏi điều gì vậy nhỉ? Hơn nữa, người này cũng thật là
giàu có.

Đây không phải là dê béo, mà là con dê cực béo. Mà hắn đưa cho mình nhiều linh
thạch như vậy. Chẳng lẽ hắn không sợ mình chạy trốn sao?

Tuy kinh dị, nhưng Thiên Cơ Tử vẫn đưa một lá bùa truyền tin cho Lâm Vân. Rồi
cáo từ rời đi.

Lâm Vân không lưu lại Thiên Cơ Tử, mà quay đầu nhìn với A Phúc:

– Tôi muốn đi cùng công tử của ngươi tới nhà của các ngươi để nói phải trái
với gia chủ của các ngươi. Không biết có được không?

Nghe Lâm Vân nói vậy, cô gái áo đỏ chu miệng lên:

– Không biết là thiếu gia của nhà ai, đúng là ngốc hết thuốc chữa. Sinh ý còn
chưa làm, đã đưa một đống linh thạch cho một người vừa mới quen biết rồi. Hiện
tại lại tới nhà của kẻ muốn hại hắn để nói chuyện đạo lý. Trên đời này sao lại
có loại người như hắn nhỉ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.