Công Tử Điên Khùng – Chương 474: Sợ bóng sợ gió – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 474: Sợ bóng sợ gió

Mông Văn cũng đã không phục bình tĩnh, âm thầm thở dài. Nhưng Lam Tranh lại
nghe thấy tiếng thở dài đó. Dù bà ta không biết trong lòng Mông Văn nghĩ gì,
nhưng bà ta cũng có thể cảm giác được sự khổ sáp của đệ tử.

– À, vâng vâng…Tôi nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, Lâm tiền bối đã tới đây.
Còn hiện tại Lâm tiền bối ở đâu thì tôi không biết. Tôi chỉ biết ba người đệ
tử của Lâm tiền bối đang ở thành Quang Bình. Còn bọn họ ở đó làm gì, thì tôi
không rõ lắm. Mà các vị cứ yên tâm. Không ai dám động vào đệ tử của Lâm tiền
bối đâu. Thậm chí thành chủ của thành Quang Bình còn phái người bảo vệ bọn họ.
Bởi vì nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì y cũng khó mà gánh nổi.

Phó Trọng nói xong, thở phào một cái. Trong lòng may mắn hộ vệ của mình kịp
thời thông báo. Nếu Lâm tiền bối biết em vợ của hắn tới đây bái phóng mà mình
còn kênh kiệu không thấy. Thì vì Lâm tiền bối kia, dưới sự giận dữ, nói không
chừng mình chính là Sa Du thứ hai. Phó Trọng không có dũng khí để dò xét tình
tình của Lâm tiền bối.

– Sư nương…

Hàn Vũ Đình nhìn thoáng qua Lam Tranh.

Lam Tranh hiểu ý của Vũ Đình, đứng lên chắp tay nói:

– Đa tạ thịnh tình của Phó thành chủ, chúng tôi sẽ không quấy rầy thành chủ
nữa.

Phó Trọng thấy mấy người phải rời đi, cũng đứng lên nói:

– Đạo hữu đâu cần khách khí như vậy. Hoan nghênh ba vị lần sau lại tới. Đây
là một chút lòng thành, mong rằng ba vị không ghét bỏ.

Nói xong, Phó Trọng phất tay, một thị nữ bưng ba cái hộp nhỏ tới.

Dù không biết ba cái hộp nhỏ như vậy có thể đựng bao nhiêu thứ, nhưng Lam
Tranh không phải là người ham của cái, vội vàng đẩy trở về:

– Vô công bất thụ lộc, tâm ý của thành chủ tôi đã hiểu, còn thứ này thì mong
thành chủ thu lại.

Thấy ba người không ý nhận lấy cái hộp, Phó Trọng có chút khẩn trương, thành
khẩn nói:

– Ba vị nếu không thu lễ mọn này, thì chính là xem thường Phó Trọng tội. Như
thế sao được…

Thần thái rõ ràng lộ vẻ lo lắng.

Vũ Đình thấy sư phụ còn muốn chối từ, vội vàng nói:

– Sư phụ, Phó thành chủ đã nhiệt tâm như vậy, chúng ta thu là được.

Lam Tranh còn muốn chối từ, nhưng nghĩ một lát cũng đành thu lại. Lúc này Phó
Trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến khi ba người Lam Tranh rời đi, Phó Trọng mới lau mồ hôi trên trán.
Trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng để cho ba người đó hài lòng mà rời đi. Phó
Trọng quay đầu nhìn người hộ vệ:

– Không sai, lần này ngươi đã lập công lớn. Về sau chức hộ vệ trưởng do ngươi
đảm đương.

– Vũ Đình, chúng ta còn chưa quen thuộc với vị thành chủ kia, vì sao con lại
muốn thu lễ vật của y.

Ba người đi được khá xa, Lam Tranh mới hỏi.

– Sư phụ, nếu không thu thì con sợ vị thành chủ kia sẽ lo sợ bất an. Phỏng
chừng y rất sợ anh rể của con không vui. Mà nghe nói y chiếm được chức thành
chủ này là có quan hệ với anh rể. Nếu anh rể không giết Sa Du, thì cả đời y
chắc cũng không lên được tới chức thành chủ. Còn có một điều, đó là Nộ Thương
Vân của anh rể đã được y dùng để kiếm tiền. Chúng ta thu một ít lễ vật của y
cũng đâu có gì. Mà cái hộp này chắc chỉ cho có, chứ đâu chứa được nhiều.

Vũ Đình cười cười nói.

– Con nói vậy cũng đúng. Không biết trong ba cái hộp nhỏ này có cái gì.

Lam Tranh nói xong, liền mở ra một cái hộp.

Ngay lập tức ba người kinh hãi, bởi vì trong ba cái hộp là ba chiếc nhẫn giống
nhau, cũng chính là ba cái giới chỉ.

– Sư phụ, giới chỉ của con có một túi trà, nước sương sa mạc. Còn có…A, còn
có rất nhiều linh thạch Thượng Phẩm, một bộ áo giáp cực phẩm cho nữ. Vị thành
chủ này thật hào phóng, rõ ràng tặng nhiều thứ như vậy…

Mông Văn nhìn đồ đạc trong giới chỉ, kinh ngạc nói.

– Sư phụ, của con cũng như vậy.

Đồ vật trong giới chỉ của Vũ Đình cũng giống như Mông Văn.

Lam Tranh mở giới chỉ của mình ra, thở dài một tiếng. Không khỏi thầm than vị
thành chủ này thật giàu có. Ba người mình vì quen biết Lâm Vân mà y đã tặng lễ
vật phong phú như vậy.

Lâm Vân rốt cuộc là hạng người gì? Mà các cô gái tuyệt sắc đều yêu hắn say đắm
như vậy. Ngay cả Vũ Đình cũng không thể thoát khỏi tưởng niệm.

Thậm chí đệ tử của hắn ở thành Quang Bình cũng khiến thành chủ của thành Quang
Bình chủ động bảo vệ. Danh tiếng của anh chàng Lâm Vân này thật quá lớn.

– Sư phụ, hiện tại chúng ta đi đâu.

Vũ Đình nhìn sư phụ, hỏi.

Lam Tranh cười cười, vỗ đầu Vũ Đình một cái:

– Con cứ yên tâm đi. Hiện tại chúng ta lập tức tới thành Quang Bình.

….

Với tốc độ của Lâm Vân, có thể nói cả Hạt Nguyên Tinh không ai sánh bằng. Bản
thân Tinh Quyết đã coi trọng tốc độ rồi. Nói gì tới Tinh Quyết đã được hắn sửa
đổi. Một khi hắn đã phi hành, thì ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Tuy nhiên Lâm Vân đã chạy khắp các đại lục nam bắc của Hạt Nguyên Tinh, gần
như là đi một nửa Hạt Nguyên Tinh rồi. Nhưng vẫn không thấy tung tích của Mông
Văn và Vũ Đình đâu.

Tuy nhiên, tìm người ở một hành tinh lớn như hành tinh này, thật không khác gì
tìm kim đáy bể. Mấu chốt là nếu vứt một cây kim xuống Thái Bình Dương, Lâm Vân
còn có thể tìm được. Nhưng biển ở Hạt Nguyên Tinh còn lớn hơn Thái Bình Dương
hàng vạn lần.

Một mình hắn phải đi tìm hai người đúng là khó khăn. Biện pháp tốt nhất là nhờ
người hỗ trợ. Nhưng ở Hạt Nguyên Tinh, hắn chỉ quen biết vài người đệ tử mà
thôi. Hơn nữa cũng không thể tùy tiện mời người giúp đỡ đươc.

Ít nhất, người này phải có quyền lực, quyền lực càng lớn càng tốt. Đây là thứ
yếu, chính yếu là người này không có ác ý với hắn. Nếu không không phải là mời
người hỗ trợ, mà là mời người đuổi giết Vũ Đình và Mông Văn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Vân đã nghĩ ra một người. Chính là Tân Nhai, thiếu chủ
của Ma Cốc Tông. Đó là một người đáng để kết giao.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân bắt đầu thăm dò vị trí của Ma Cốc Tông. Nhưng hắn thật
không ngờ, việc hắn nghe ngóng Ma Cốc Tông đã gây ra một trường sóng gió.

Bởi vì mọi người hiểu lầm, cho nên tin tức Ma Cốc Tông sẽ trở thành tông môn
thứ ba bị Lâm Vân tiêu diệt đã nhanh chóng truyền khắp nơi.

– Xin hỏi, ngài có phải là Lâm tiền bối?

Lâm Vân vừa tới Ma Cốc Tông, ngay lập tức có ba tu sĩ Hóa Thần và một tu sĩ
Luyện Hư đi lên ngăn cản. Nhưng thần sắc của bọn họ rất ôn hòa, không vì lời
đồn mà hoảng sợ.

Lâm Vân hơi ngạc nhiên. Sao người của Ma Cốc Tông cũng gọi mình là tiền bối
nhỉ? Tuy nhiên, lần này tới đây là nhờ Tân Nhai hỗ trợ, cho nên lập tức trả
lời:

– Không sai, tôi chính là Lâm Vân. Tôi và Tân Nhai của quý môn là bằng hữu.
Đây là viên ngọc truyền tin của cậu ta. Nhưng viên ngọc này hình như đã vô tác
dụng rồi thì phải. Làm phiền mấy người đi thông báo hộ tôi, nói rằng Lâm Vân
đã tới chơi.

Nói xong, Lâm Vân đưa viên ngọc truyền tin lúc trước cho tu sĩ Luyện Hư. Người
này nhận lấy viên ngọc, nhìn một lúc rồi nói:

– Đúng vậy, đây chính là ngọc truyền tin của thiếu chủ. Chỉ là thiếu chủ của
chúng tôi tới Úy tinh vẫn chưa về. Cho nên nhất thời không liên lạc được với
thiếu chủ.

Nói xong câu đó, tu sĩ Luyện Hư âm thầm thở ra, trả lại ngọc truyền tin cho
Lâm Vân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.