Công Tử Điên Khùng – Chương 472: Thành chủ Phó Trọng – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 472: Thành chủ Phó Trọng

Chương 471: Thành chủ Phó Trọng

– Thấy chưa, một người ân oán rõ ràng như vậy, sao có thể giết người bừa bãi.
Anh ấy là một anh hùng mới đúng. Đáng tiếc là tôi không biết anh ấy. Vì thân
nhân, mà tiêu diệt Tử Vân Điện. Vì môt người dẫn đường mà tiêu diệt Hóa Linh
Điện. Đây không phải là anh hùng thì là gì?

Thiếu nữ đầy vẻ si mê nói.

– Nếu lúc đó tôi cũng ở Tử Vân Điện thì tốt. Nói không chừng nhìn thấy một
thương của hắn, tôi lại đột phá bình cảnh. Thật sự hâm mộ những người được
chứng kiến Lâm tiền bối ra tay.

Một tu sĩ thanh niên hơn ba mươi tuổi nói, trong mắt cũng đầy vẻ sùng bái.

– Hắc hắc, cho dù ngươi ở đó, với cảnh giới của ngươi, nhìn cũng chẳng hiểu
gì đâu.

Lão già nói xong, thấy người thanh niên có vẻ không vui, vội vàng nói tiếp:

– Thực ra hiện tại cũng không phải là không có biện pháp.

– Biện pháp gì?

Người thanh niên còn chưa kịp hỏi, những người xung quanh vội vã xen ngang.

Lão già không trả lời, chỉ cười hắc hắc và cầm chén rượu lên uống. Người thiếu
nữ thấy thế, vội vàng nói:

– Chủ quán, lấy thêm một bình rượu tốt nhất cho lão bá này. Tiền rượu cứ tính
cho tôi là được.

Người xung quanh hơi ngứa mắt, nhưng không ai nói gì, chỉ chờ lão già tiếp tục
nói.

Lão già thấy tiểu nhị bưng một bình rượu tốt tới, liền đứng lên, chắp tay nói
với thiếu nữ:

– Đa tạ cô nương, thực ra điều tôi sắp nói đây cũng không phải là bí mật gì.
Lúc trước ở thành Bành Cách, Lâm tiền bối đã dùng một thương giết chết một tu
sĩ Luyện Hư điên phong và vài tu sĩ Hóa Thần. Nghe nói sát ý của một thương
này kéo dài hàng nghìn mét, tạo thành một vết nứt rất dài.

– Có tu sĩ cấp cao nói rằng đây không phải là thương ý, mà đã là thương đạo.
Có rất nhiều cao thủ tới đó tìm hiểu ý nghĩa của một thương này. Ít nhất hiện
tại dấu thương đó vẫn còn. Nếu mọi người muốn lĩnh ngộ ý cảnh trong đó, thì có
thể tới thành Bành Cách tìm hiểu. Vết nứt đấy đã được đặt tên là Nộ Thương
Vân.

Một thoáng lặng lẽ trôi qua, mọi người lại vang lên tiếng thán phục không
thôi.

– Tôi muốn đi.

– Tôi cũng muốn đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều lữ khách thay đổi hành trình, chuyển
mục tiêu sang thành Bành Cách.

Thiếu nữ kia thì càng lộ ra vẻ hướng tới, không hề để ý bầu không khí cuồng
nhiệt xung quanh. Cô ta thở dài một tiếng, quay sang hỏi tu sĩ Kết Đan:

– Xin hỏi tiền bối, ngài có biết Lâm tiên sinh đã đi đâu không?

Tu sĩ Kết Đan cũng biết thiếu nữ này không tầm thường. Gió bão lớn như vậy mà
cô ta vẫn dám ra ngoài. Mà bên cạnh của cô ta là hai người hầu một mực im
lặng, có tu vị phỏng chừng cũng không kém mình. Thấy thiếu nữ hỏi, y không có
làm ra vẻ cao nhân, mà lắc đầu cười khổ:

– Điều này tôi không biết. Lâm tiền bối như thiên mã hành không, loại người
như chúng ta sao có thể nắm bắt được.

Thiếu nữ lần nữa thở dài:

– Ài, muốn gặp mặt cao nhân như vậy đúng là không phải việc dễ dàng. Thật là
tiếc nuối.

Tu sĩ Kết Đan coi như có ấn tượng tốt với cô gái, chủ động nói:

– Dù tôi không biết Lâm tiền bối đi đâu, nhưng tôi biết hai người đệ tử và
một người đệ tử mới thu nhận của hắn. Ba người đó hình như không đi cùng.

Gió tuyết ngoài trời đã giảm dần, rất nhiều người lục tục rời đi. Lam Tranh
nói với Vũ Đình:

– Chắc không cần phải hỏi thêm nữa. Lâm Vân kia có phải là anh rể của con hay
không, chúng ta tới thành Bành Cách thử xem.

Thành Bành Cách, thành trì ở biên giới sa mạc.

Dù nơi này vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng gần đây lại náo nhiệt hơn mức bình
thường. Mặc dù thành chủ của thành Bành Cách đã thay đổi, nhưng không hề ảnh
hưởng gì tới người dân ở đây.

Trị an ở đây vẫn kém cỏi như vậy, chỉ tốt hơn lúc trước một ít. Thành chủ mới
vì phòng ngừa người bên ngoài tới ức hiếp người dân trong thành, nên đã tăng
cường lực lượng bảo vệ.

Tuy nhiên, gần đây thành Bành Cách vẫn náo nhiệt vô cùng. Cũng không phải bởi
vì vị trí địa lý của nó, mà là vì di tích của một thương kia. Mọi người tới
đâu đều để ngắm nhìn Nộ Thương Vân. Cũng có một nhóm người tới là học tập
thương pháp trong đó.

Nộ Thương Vân rõ ràng đã trở thành một thắng cảnh của thành Bành Cách. Nghe
nói thành chủ mới muốn đổi tên thành Bành Cách thành thành Nộ Thương. Nhưng
vẫn chỉ là suy nghĩ, còn chưa thành hiện thực.

Lúc ba người Lam Tranh tới đây, đường cái vốn buôn bán phồn hoa đã bị dọn đi
rồi. Khu vực xung quanh Nộ Thương Vân đã được lắp đặt hàng rào. Ai muốn đi vào
phải mua vé mới được xem.

Lúc trước chỉ là nghe nói, nhưng khi ba người Lam Tranh chính thức nhìn thấy
Nộ Thương Vân, thì mới biết cái gì là rung động. Đây tuyệt đối không phải là
do cây cỏ hình thành. Một vết nứt dài chừng nghìn mét, rộng 2m vắt ngang đường
cái. Xung quanh vết nứt còn có vô số vết rạn nứt nhỏ, giống như được khắc lên
vậy, tản ra sát ý nổ ì ầm.

– Sát ý lúc đó của anh rể kinh khủng thật. Không biết là ai làm cho anh rể
tức giận như vậy.

Vũ Đình lẩm bẩm nói.

Lam Tranh kỳ quái nhìn đệ tử của mình:

– Vũ Đình, sao con có thể khẳng định là do anh rể của con làm?

Hàn Vũ Đình nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

– Đó là cảm giác của con. Sát ý tỏa ra xung quanh tạo cho con một cảm giác
rất quen thuộc. Ngoại trừ anh rể ra, không còn ai nữa. Lúc trước anh rể của
con ôm con đi nhiều ngày, trải qua rất nhiều nguy hiểm, nên con biết anh ấy
nhất định đã tới đây.

Lam Tranh thật không biết nói gì cho phải. Bà ta thật không ngờ đệ tử của mình
lại cố chấp như vậy. Mông Văn thì chỉ lặng lẽ nhìn vết nứt, không biết trong
lòng nàng đang nghĩ gì.

– Sư phụ, con muốn tới chỗ thành chủ mới để hỏi xem.

Hàn Vũ Đình bỗng mở to mắt, kiên định nói.

– Cũng được.

Lần này Lam Tranh không phản đối đệ tử. Bà ta nghĩ rằng, nếu người đó thực sự
là anh rể của Vũ Đình, thì bà ta có thể giao Vũ Đình và Mông Văn cho hắn. Đối
với bà ta mà nói, báo thù cho sư môn đã là việc xa xỉ. Hiện tại bà ta không có
năng lực làm việc đó, thậm chí còn không có năng lực để bảo vệ đệ tử của mình.

Bà ta chỉ muốn đưa hai người trở về, sau đó thì đi tìm chồng mà thôi.

Thành chủ mới của thành Bành Cách tên là Phó Trọng. Y vốn là con nuôi của
thành chủ trước, đáng ra người tiền nhiệm kế tiếp phải là y. Nhưng bởi vì Sa
Du có một con gái là đệ tử của Hóa Linh Điện, cho nên y không thể được lên làm
thành chủ. Chỉ có thể rời khỏi thành Bành Cách, tham gia đoàn thám hiểm ở sa
mạc.

Về sau Sa Du chết, y được một số thủ hạ thân tín của nghĩa phụ duy trì. Cộng
thêm tu vị của y đã là Luyện Hư sơ kỳ. Vì vậy mà y liền trở thành thành chủ
mới của thành Bành Cách. Có thể nói, trong lòng y rất biết ơn Lâm Vân. Hành
động vô ý của hắn đã giúp Phó Trọng lấy lại thứ vốn là của y.

Hiện tại Phó Trọng đang cải tạo lại thành Bành Cách. Còn có hoàn thiện lại
pháp luật ở đây. Nói chung đây là lúc y rất bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ
ngơi cũng không có. Nhưng lúc này hộ vệ đi tới thông báo,

nói rằng có người cầu kiến. Phó Trọng đương nhiên là không muốn gặp rồi, bởi
vì y có rất nhiều việc phải làm

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.