Công Tử Điên Khùng – Chương 459: Chiến đấu kịch liệt – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 459: Chiến đấu kịch liệt

– Tốt, tốt, trên đời lại tồn tại một tu sĩ ác độc như ngươi. Tử Vân Điện của
ta đã đắc tội ngươi ở chỗ nào, mà ngươi lại diệt hết người của Tử Vân Điện?
Lão tổ ta hôm nay nếu không nghiền xương ngươi ra thành tro, thì thật xin lỗi
với các đệ tử đã chết…

Mang theo khí thế cường đại, hai lão già xuất hiện trước mặt Lâm Vân. Một
người trong đó run giọng nói.

Lâm Vân bình tĩnh nhìn hai người. Một người là tu sĩ Đại Thừa Kỳ. Một người là
tu sĩ Hợp Thể điên phong. Tu vị của tu sĩ Đại Thừa kia khẳng định không thua
kém cái tên ở Úy tinh. Xem ra là một lão già khó xơi đây.

Tuy nhiên, Lâm Vân không có chút nào sợ hãi. Thương đạo vừa mới hoàn thành,
chính đang cần một cao thủ chân chính để thử thương. Hai lão già này tới là
vừa lúc. Trong từ điển của Lâm Vân không có hai chữ sợ chiến.

– Muốn đánh liền đánh, nói nhảm nhiều làm gì?

Lâm Vân biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng. Chẳng lẽ đôi bên còn có có thể
hòa giải sao? Thù oán đã kết sâu như vậy, Lâm Vân căn bản không muốn nói
nhiều.

– Thật là một tiểu tử cuồng vọng. Lão tử muốn xem ngươi có gì mà có thể cuồng
vọng như vậy. Lúc xuống âm phủ, đừng quên nói với diêm vương là Khoải Bằng của
Tử Vân Điện tống ngươi tới đây.

Lão già tóc dài nổi giận gầm lên một tiếng. Lời vừa dứt, hai tay đã tạo thành
thủ thế. Một cái kim ấn cực lớn đánh về phía Lâm Vân.

– Còn có ta Phó Hữu.

Lão giả còn lại cũng há mồm phun một tấm lưới lớn phóng tới đỉnh đầu của Lâm
Vân.

Đây là cái lưới gì vậy? Cộng thêm cái kim ấn kia, Lâm Vân có một cảm giác nguy
nhiểm nhàn nhạt. Hai thứ này chắc chắn không tầm thường.

Đại phái vạn năm quả nhiên là không đơn giản

Nếu mà trực tiếp đối diện, nói không chừng sẽ bị thương. Không có lý do gì,
chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Cho nên Lâm Vân liền lách mình tránh ra.

Nhưng con mắt của Lâm Vân lập tức co rút lại. Không gian xung quanh hắn rõ
ràng bị giam cầm. Có thể giam cầm hắn, đây là tu vị gì vậy? Lâm Vân cũng có
thể giam cầm không gian, nhưng chỉ đối mặt với những tu sĩ cấp thấp hơn. Hiện
tại hắn rõ ràng bị một người có tu vị tương đương hắn giam cầm. Chỉ nghe thôi
đã thấy rợn người rồi.

Đây là công pháp gì vậy? Thật là nghịch thiên. Công phá này nhất định phải học
với được. Phép thuật giam cầm không gian do mình tự mày mò lấy làm sao có thể
so sánh được.

Mắt thấy Lâm Vân sắp không thoát khỏi bị kim ấn đánh trúng và tấm lưới bao
phủ.

Trong nháy mắt đó Lâm Vân tạo Tinh Mang bảo vệ, rồi phóng Phệ Hồn Thương về
phía cái lưới.

Đồng thời mấy Tinh Bạo cũng oanh về phía đại ấn màu bạc.

– Tinh bạo, nổ cho ta…

– Ầm ầm, răng rắc…

Linh lực bắn ra bốn phía, chân nguyên cuồn cuộn.

Pháp bảo hình cái lưới bị một thương của Lâm Vân đánh bay. Phó Hữu cũng không
ngừng phun ra máu tươi. Một chiêu đã phân ra mạnh yếu.

Phó Hữu cầm pháp bảo trong tay, thẫn thờ nhìn Lâm Vân. Trong lòng y như kinh
đào hải lãng. Tử Vân Điện sao lại đắc tội với một tu sĩ lợi hại như vậy? Sư
thúc Khoái Bằng đã toàn lực công kích như thế, mà hắn vẫn có thể ngăn cản được
đòn tấn công của mình. Thậm chí còn khiến y bị thương nặng.

Phải biết rằng tu vị của Phó Hữu tương đương với tu sĩ Đại Thừa Kỳ a. Người
này thật quá khủng bố. Dù không biết Kim Ấn của sư thúc có thể có hiệu quả hay
không. Nhưng Phó Hữu khẳng định, Kim Ấn đó cũng không thể giết chết được hắn.
Người này thật cường đại.

Trên không trung vang lên những tiếng nổ kịch liệt. Tinh Bạo của Lâm Vân chỉ
ngăn cản được một phần của Kim Ấn, chứ không thể ngăn cản hoàn toàn. Kim Ấn
vừa tiếp xúc với Tinh Mang của Lâm Vân, Tinh Mang liền vỡ vụn.

Tuy vậy, uy lực của Kim Ấn đã bị giảm đi đáng kể. Đồng thời không gian giam
cầm cũng không còn. Lâm Vân dễ dàng thoát khỏi phạm vi công kích của Kim Ấn.

Nhưng bàn tay cầm thương của Lâm Vân đã run rẩy. Một kích vừa nãy đã tiêu hao
quá nhiều tinh lực của hắn. Chân nguyên trong cơ thể không ngừng sôi trào. Tuy
nhiên vẫn tốt hơn Phó Hữu không ngừng nhổ máu tươi.

Lâm Vân âm thầm sợ hãi. Hắn vẫn coi thường cao thủ trong thiên hạ rồi. Hắn vốn
tưởng rằng lĩnh ngộ được Ngũ Tinh Pháp Quyết và Tinh Thần Tự Nhiên Đạo là vô
địch thiên hạ. Có thể khẳng định, nếu không phải phần lớn các cao thủ của Tử
Vân Điện đã rời đi, thì Lâm Vân nhất định có đến mà không có về.

Đại phái vạn năm quả nhiên không tầm thường. Nếu hắn không thể nghĩ ra cách
đối kháng, thì nói không chừng nơi đây chính là nơi chôn xương của hắn. Nhưng
trận chiến này rất có lợi cho tương lai của hắn. Thành tựu hay thất bại, thì
xem ngày hôm nay.

Trong mắt của Lâm Vân lóe lên chiến ý cuồng nhiệt. Hiện tại trong đầu hắn chỉ
có một chữ chiến mà thôi.

Lâm Vân sợ hãi than,, thì hai tên tu sĩ của Tử Vân Điện càng chấn động vô
cùng. Khoái Bằng hiểu rằng tông môn của mình đã chọc giận tới một người có thể
hủy diệt tông môn của bọn họ. Dù thầm hận đám hậu bối vô năng, nhưng đã đến
nước này, cũng chỉ có thể chiến đấu đến cùng.

Vừa nãy thoạt nhìn như ông ta và sư điệt chiếm thượng phong. Nhưng Khoái Bằng
biết hai người bọn họ đã tung hết ra lá bài tẩy. Không gian giam cầm Lâm Vân
vừa này là do hai bọn họ kết hợp chân nguyên mới tạo thành được. Một khi chiêu
này vừa ra, tất cả tu sĩ cùng cấp đều phải bị giam cầm.

Chân nguyên của hai người bọn họ họ kết hợp với nhau không chỉ đơn giản như
phép cộng. Mà tương đương với ba bốn tu sĩ Đại Thừa Kỳ ra tay. Mấu chốt là Phó
Hữu còn có pháp bảo hình lưới hỗ trợ. Môt khi chiến đấu, địch nhân chỉ có thể
đối phó với đại ấn. Vừa bị không gian giam cầm, vừa có tấm lưới bao phủ. Có
thể nói là thiên la địa võng.

Không ngờ tên tu sĩ kia chỉ liếc một cái đã biết sự uy hiếp của cái lưới là
lớn nhất. Nên hắn mới đối phó cái lưới đầu tiên, khiến cho không gian giam cầm
bị phá hủy. Quả nhiên là một tên khó đối phó. Người của Tử Vân Điện đắc tội
với hắn thật không khôn ngoan.

– Ngươi rất lợi hại. Nhưng dù sao ngươi vẫn còn trẻ. Ngươi cho rằng một mình
ngươi có thể đối phó với cả môn phái chúng ta sao? Ta muốn hỏi một câu, Tử Vân
Điện của ta rốt cuộc đã đắc tội các hạ điều gì, khiến các hạ phải ra tay độc
ác như vậy?

Khoái Bằng là vị nguyên lão có tu vị cao nhất của Tử Vân Điện. Ông ta đã bế
quan được ngàn năm. Điều ông ta quan tâm nhất vẫn là truyền thừa của môn phái.

Dù hiện tại ông ta hận không thể lập tức giết Lâm Vân, nhưng ông ta cũng biết
giết người này không dễ dàng. Một khi không giết chết được hắn, Tử Vân Điện sẽ
đệ lại hậu hoạn vô cùng.

Mặc dù Lâm Vân đã giết hơn một trăm đệ tử hạch tâm của Tử Vân Điện, nhưng
trong lòng Khoái Bằng vẫn muốn giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa nhất.
Cho dù lửa giận trong lòng đã cháy hừng hực, nhưng ông ta hiểu rất rõ được mất
trong đó.

Trước hết cứ làm yên lòng tên tu sĩ này đã. Đợi cho cao thủ của môn phái trở
về, thì lại tìm cách trảm thảo trử căn. [/CHARGE][/HIDE]

Lâm Vân mỉm cười. Hắn đã sống hai đời người rồi, làm sao không biết lão già
kia nghĩ gì. Mềm lòng với địch nhân, chính là tàn nhẫn với bản thân. Nếu hắn
chỉ cô đơn một người, có lẽ hắn còn xem xét. Nhưng hắn đã có người thân phải
bảo vệ, cho nên hắn không thể mạo hiểm như vậy. Tử Vân Điện vì báo thù đã từng
diệt một tinh cầu. Ví dụ còn sờ sờ ra đấy.

– Tu sĩ của Tử Vân Điện đã đuổi giết người thân của ta. Còn muốn tìm kiếm và
hủy diệt hành tinh của ta nữa. Ngươi nói xem, như vậy ta có nên giết các ngươi
không? Lẽ nào ta phải đợi các ngươi tới giết? Xin lỗi rồi, ta không có thói
quen như vậy.

Qua lời Lâm Vân nói, Khoái Bằng biết Tử Vân Điện của mình nhất định gây sự
trước. Không vội bàn luận đúng hay sai. Ở thế giới này, cường giả mới là đúng,
không có lý do nào khác. Nhưng mấy tên hậu bối của mình kia, chẳng lẽ không
điều tra lai lịch của hắn trước khi động vào gia đình của hắn sao?

Tinh lực trong người Lâm Vân đang dần hồi phục. Trong lòng hắn cũng âm thầm sợ
hã than hai lão gia kia cường hãn. Mỗi người đều không thua kém tên tu sĩ Đại
Thừa ở Úy tinh kia.

Không thể lại để cho đối phương xuất thủ trước. Dù không biết vừa nãy vì sao
hai người đó không thừa thắng xông lên, nhưng Lâm Vân phỏng chừng hai người
này cũng bị thương. Bọn họ chắc muốn thông qua nói chuyện để tiến hành trị
thương.

“Thực lực của người này quá mạnh, cây thương của hắn càng lợi hại. Nếu đấu đơn
lẻ, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Cho dù liên thủ cũng không nắm
chắc một trăm phần trăm. Ta có một kế, đợi lát nữa lúc hắn ra tay, ngươi dùng
Cửu Tuyệt Võng bao phủ trường thương của hắn lại. Ta thì sử dụng Kim Ấn khiến
hắn hao tổn chân nguyên. Hắn còn trẻ tuổi, ta không tin chân nguyên của hắn
còn hơn hai chúng ta cộng lại. Lúc chân nguyên của hắn tiêu hao hết, thì đó là
lúc hắn thúc thủ chịu trói.”

Khoái Bằng âm thầm truyền âm trao đổi với Phó Hữu. Đây là biện pháp tốt nhất
bây giờ.

Phó Hữu sửng sốt một lát, mới truyền âm hỏi:

“Nếu như hắn tráng sĩ đứt cổ tay, cắt đứt liên lạc giữa trường thương thì phải
làm sao?”

Khoái Bằng lạnh lùng nói:

– Như vậy hắn đã tới số chết. Người này lợi hại nhất là ở cây thương. Nếu như
lấy được thương của hắn,, thì hắn không còn là đối thủ của chúng ta nữa. Huống
hồ trong một tích tắc khi hắn cắt đứt mối liên hệ với cây thương, ta có nắm
chắc một kích giết chết hắn”

Phó Hữu ngẫm lại, đây quả nhiên là một biện pháp tốt. Tuy nhiên, nếu như không
khống chế được cây thương thì sao? Nhưng đảo mắt y cũng biết buồn lo vô cớ.
Chân nguyên của hai người kết hợp, chẳng lẽ còn không sánh bằng một tu sĩ có
tu vị thấp hơn? Đây là kế dùng sở trưởng của mình tấn công sở đoản của đối
phương.

Biện pháp tuy cũ kỹ nhưng rất có hiệu quả vào lúc này. Cho dù hắn có lợi hại
hơn nữa, nhưng chân nguyên của hắn làm sao có thể bằng mình và sư thúc gộp lại
được? Ha ha, người này chết chắc rồi. Nghĩ tới đây, Phó Hữu đã cảm thấy hết
giận. Đến lúc đó phải đem linh hồn của tên kia luyện luyện bốn mươi chín ngày
mới được.

Lâm Vân chẳng quan tâm hai tên nghĩ gì. Đã muốn chiến thì phải tốc chiến tốc
thắng.

Phệ Hồn Thương mang theo chiến ý, xé rách không gian, phóng tới Phó Hữu. Phó
Hữu có tu vị thấp hơn, nhưng lại có pháp bảo hình cái võng quá khủng bố. Nên
Lâm Vân muốn tiêu diệt y đầu tiên.

Nhìn uy thế của Phệ Hồn Thương như vậy, Phó Hữu cảm thấy nguyên thần của mình
như muốn thoát khỏi xác vậy. Trên đời lại có thương pháp như vậy? Da đầu của
Phó Hữu run lên.

Khoái Bằng cũng bị một thương này khiến cho toàn thân lạnh lẽo. Vừa nãy Lâm
Vân phóng thương là để phòng ngự, cho nên ông ta còn chưa cảm giác được sự
khủng bố trong đó. Đến hiện tại ông ta mới hiểu sự cường đại của Lâm Vân. May
mà hai người mình đã bố trí tốt kế hoạch. Nếu không phải chết trong tay hắn
rồi.

Khoái Bằng nhìn cây thương lao về phía Phó Hữu, hét lớn một tiếng:

– Phóng.

Phó Hữu bị một câu này làm cho thức tỉnh. Y liền phóng Cửu Tuyệt Võng ra
ngoài. Cửu Tuyệt Võng vừa ra, Kim Ấn cũng đi theo.

Cái lưới lớn không đối đầu trực tiếp với Phệ Hồn Thương, mà bao bọc cây thương
lại.

Nhưng Phệ Hồn Thương đâu dễ ngăn cản như vậy. Uy lực của cây thương khiến cho
Cửu Tuyệt Võng không ngừng rung động. Đã bắt đầu có tiếng vỡ vụn phát ra từ
tấm võng.

Phó Hữu và Khoái Bằng đã đánh giá cao một thương của Lâm Vân, nhưng vẫn không
ngờ nói lợi hại như vậy. Ngay cả pháp bảo đỉnh cấp như Cửu Tuyệt Võng cũng
không thể ngăn cản.

Oanh một tiếng, Cửu Tuyệt Võng sắp không chống cự được, thì Kim Ấn đã lao tới
chặn đỡ.

Sát ý vô biên dần dần bị thu nạp. Phệ Hồn Thương, Cửu Tuyệt Võng cùng với Kim
Ấn tạo thành một cục diện giằng co.

Lúc này Khoái Bằng và Phó Hữu mới thở phào một tiếng. Dù sắc mặt của hai người
đã trắng bệch, nhưng mục đích đã đạt được. Tu sĩ này quá lợi hại, chính xác là
cây thương quá lợi hại. Nếu không sử dụng phương án này, thật khó mà lưu lại
cây thương.

Sắc mặt của Lâm Vân thay đổi, nhưng không hề có vẻ uể oải. Hắn đã dự tính một
thương này còn chưa đủ giết tu sĩ Đại Thừa. Hắn phóng một thương này là để phá
vỡ cái lưới. Sau đó liên tục phóng ra bốn mươi chín thương. Xử lý tên tu sĩ
Hợp Thể, trước khi tu sĩ Đại Thừa kịp phản ứng.

Hai người này kết hợp tạo uy hiếp quá lớn cho hắn. Hắn cũng đã chuẩn bị liều
mạng chịu một kích của tu sĩ Đại Thừa, cũng phải xử lý tên tu sĩ Hợp Thể kia.
Nhưng không ngờ lại tạo thành tình huống như vậy.

Tuy nhiên hai người này đã xem thường năng lực của Lâm Vân rồi. Phệ Hồn Thương
bị trói dễ dàng như vậy sao?

Lâm Vân có nắm chắc tùy thời thu hồi Phệ Hồn Thương lại. Nhưng sau khi hiểu ra
ý đồ của hai người, hắn chẳng muốn thu lại thương. Muốn đấu chân nguyên với
ta? Rất tốt, ta yêu mến điều này.

Thấy Lâm Vân không có tính toán thu hồi cây thương, Khoái Bằng và Phó Hữu liền
mững rỡ. Người này rốt cuộc vẫn còn trẻ, trong khoảng thời gian ngắn không
nghĩ ra được ảo diệu bên trong.

Khoái Bằng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. May mà các tiền bối linh thiêng vẫn phù hộ
Tử Vân Điện, giúp Tử Vân Điện không rơi vào tuyệt lộ. Tên kia muốn rút thương
đã là điều bất khả thi rồi.

Nghĩ tới đây, Khoái Bằng và Phó Hữu nhìn thoáng qua nhau. Hai người phóng chân
nguyên điều khiển Cửu Tuyệt Võng và Kim Ấn. Đồng thời phóng pháp thuật về phía
Lâm Vân.

Bọn họ không tin tên tu sĩ trẻ tuổi kia có thể vừa cung cấp chân nguyên cho
cây thương, vừa chống đỡ pháp thuật công kích của bọn họ.

Chứng kiến đủ loại pháp thuật phóng tới , Lâm Vân lạnh lùng cười. Nếu hiện tại
sử dụng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, hai tên này chắc chắn sẽ đờ ra vì kinh hãi. Nhưng
Lâm Vân căn bản không muốn làm vậy.

Hắn chỉ cần Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực là đủ rồi. Cho nên hắn không
ngại đấu chân nguyên với hai người.

Sở dĩ chỉ phóng pháp thuật tấn công Lâm Vân, là vì chín phần chân nguyên của
hai người đều để chống cự Phệ Hồn Thương của Lâm Vân. Còn một phần thì không
có cách nào phóng ra pháp bảo.

Nhưng Lâm Vân bất đồng. Hắn có Sơn Hà Đồ có thể không ngừng cung cấp linh lực.
Thậm chỉ bản thân hắn không cần linh lực để cung cấp cho Phệ Hồn Thương.

Thấy bộ dáng đắc ý của hai lão già, Lâm Vân âm thầm cười nhạt. Hắn giơ tay
lên, hơn mười Tinh Bạo lao về phái hai lão già của Tử Vân Điện.
[/CHARGE][/HIDE]

Lâm Vân vốn định khiến cho hai người này hao hết chân nguyên, sau đó thì xông
lên giết. Nhưng hai tên này đã vô sỉ như vậy, Lâm Vân cũng không cần phải dây
dưa nữa. Sau khi phóng liên tiếp Tinh Bạo và Tinh Đao. Lâm Vân lại phóng thêm
một cây phi kiếm cực phẩm và một cổ bảo hình cái rìu.

Khoái Bằng và Phó Hữu đều ngây dại. Lúc linh lực trên cây Phệ Hồn Thương gia
tăng, bọn họ còn tưởng rằng Lâm Vân muốn liều mạng. Đang âm thầm kinh hỉ. Đã
muốn liều mạng, thì chứng tỏ hắn đã không kiên trì được lâu nữa.

Nhưng còn chưa kịp cao hứng, thì vô số Tinh Bạo, Tinh Đao ập tới. Cái này còn
chưa tính, ngay cả phi kiếm, phi phủ đều đã tới. Cái nào cũng là pháp bảo cực
phẩm. Hắn là thần tiên sao? Rõ ràng có thể khống chế nhiều thứ như vậy trong
khi trường thương của hắn vẫn còn đang đấu với bọn họ.

Phải biết rằng chân nguyên của hai người chỉ còn đủ phóng ra vài pháp thuật
nhỏ mà thôi. Đến phóng ra pháp bảo còn khó nữa là. Tên này tu luyện kiểu gì mà
biến thái như vậy? Thật sự là quá biến thái.

Vừa ngăn cản được Tinh Đao và Tinh Bạo, lại phải đối đầu với phi kiếm và phi
phủ. Trong mắt của hai đại trưởng lão của Tử Vân Điện rõ ràng lộ ra vẻ tuyệt
vọng. Bọn họ đã không dư lực để ngăn cản nữa rồi.

Một khi rút pháp bảo lại, không chỉ chân nguyên sẽ cắn trả, mà trường thương
sẽ hủy diệt bọn họ.

Khoái Bằng và Phó Hữu mang theo vẻ tuyệt vọng và không cam lòng, cứ thể bị phi
kiếm và phi phủ đánh rơi xuống mặt đất. Hai tu sĩ tương đương với Đại Thừa Kỳ
lại bị chết đơn giản như vậy. Hai người thất bại vì chiến thuật sai lầm. Nhưng
cho dù bọn họ có đánh tiếp thì kết cục cũng thế.

Lâm Vân thở phào một tiếng. Dù điều khiển Phệ Hồn Thương không tốn quá nhiều
khí lực. Nhưng vừa nãy hắn đã bị thương. Cộng thêm một phen chiến đấu kịch
liệt, tinh thần của hắn đã cực kỳ mệt mỏi.

Lâm Vân vội vàng nuốt vài viên đan được, thu thập pháp bảo và giới chỉ của hai
người. Rồi tiếp tục đi vào bên trong Tử Vân Điện tìm tòi.

Kho hàng của Tử Vân Điện cất giấu không bí ẩn nhưng có một trận pháp phòng
ngự. Tuy nhiên đã lĩnh ngộ ra thương đạo rồi, Lâm Vân quả thật không để sát
trận này vào mặt. Chỉ mất ba thương, sát trận hoàn toàn tê liệt.

Mở cửa kho hàng của Tử Vân Điện, Lâm Vân mới biết cái gì là giàu có. Công
pháp, đan dược xếp thành đống. Pháp bảo, linh khí nhiều vô số kể. Linh thạch
thì chồng chất thành núi. Thậm chí còn có không ít linh thạch cực phẩm. Thứ
này phải nói là quý giá. Cả tài sản của Lâm Vân cũng chỉ có mười viên từ tay
của Thánh Nữ phái Dao Hoa mà thôi. Nhưng ở đây đã có hơn một trăm viên. Linh
thảo thì xếp đầy một phòng. Thậm chí còn có vô số hạt giống linh thảo.

Lâm Vân âm thầm kinh hãi. Tồn kho của Tử Vân Điện quả thật phong phú. Có thể
tượng tưởng Hóa Linh Điện cũng không thua kém chút nào. Nghĩ tới Hóa Linh
Điện, trong lòng Lâm Vân lại nóng bỏng.

Lâm Vân không chút do dự thu hết số tài sản này vào nhiều giới chỉ. Sau đó thì
bỏ giới chỉ vào Sơn Hà Đồ. Cuối cùng, có một dược đỉnh cực lớn thu hút sự chú
ý của Lâm Vân. Cái dược đỉnh này có vẻ cổ xưa, còn tỏa ra khí tức thời Viễn
Cổ. Lâm Vân không biết ngoài tác dụng luyện đan của nó ra, nó còn có tác dụng
gì. Nhưng đây tuyệt đối không phải thứ tầm thường. Liền không chút nghĩ ngợi
cũng thu dược đỉnh vào trong Sơn Hà Đồ. Lâm Vân còn tới vườn linh thảo thu
toàn bộ những linh thảo trên trăm năm, rồi cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Tử Vân
Điện.

Có thể nói lần tới Tử Vân Điện này, Lâm Vân thu hoạch được rất lớn. Xem ra hắn
có thể trở về mở tông lập phái. Nhiều tài nguyên như vậy, đến hắn cũng thật
không ngờ.

Môn phái lớn và môn phái nhỏ quả nhiên có sự chênh lệch. Bao gồm cả thực lực
và tài sản.

Lâm Vân vừa đi ra cửa chính của Tử Vân Điện, thì phát hiện bên ngoài có rất
đông tu sĩ. Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành thì đang khẩn trương nhìn cánh cửa.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

– Lâm đại ca ra ngoài rồi.

Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành vừa thấy Lâm Vân đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm.
Rồi vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Vân.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn lướt qua hơn một nghìn đệ tử của Tử Vân Điện ở bên
ngoài. Có thể tưởng tượng, nếu Lâm Vân ra muộn một lát, thì đôi sư tỷ đệ này
khẳng định bị đánh thành cặn bã.

Lâm Vân nhìn những đệ tử ngoại môn và vô số tu sĩ vây xem, hắng giọng nói:

– Người của Tử Vân Điện vì muốn tìm kiếm linh quáng của quê hương ta mà tiêu
diệt cả một hành tinh. Rồi giết sạch toàn bộ người của hành tinh đó. Thậm chí
còn đi khắp nơi đuổi giết thân nhân của ta. Hôm nay ta tới đây là để báo thù
cho những người đã chết. Các ngươi nói xem ta có nên báo thù hay không?

Người bên ngoài nghe vậy liền hiểu ra. Khó trách người ta lại muốn tiêu diệt
Tử Vân Điện. Tử Vân Điện này cũng thật độc ác, rõ ràng vì một ít linh thạch mà
hủy diệt cả một hành tinh.

Ở trong mắt bọn họ, Lâm Vân là tu sĩ, thì hành tinh hắn sống khẳng định cũng
là hành tinh Tu Chân. Hành tinh Tu hân và hành tinh của phàm nhân căn bản là
bất đồng. Ở trong mắt của người Tu Chân, một trăm hành tinh phàm nhân cũng kém
một hành tinh Tu Chân. Nếu Tử Vân Điện đã hủy diệt hành tinh Tu Chân của người
ta, thì việc người ta giết tới tận cửa cũng là hợp lý.

Mọi người bắt đầu nghị luận. Phần lớn bọn họ đều ủng hộ cách làm của Lâm Vân.
Đều cho rằng Tử Vân Điện làm hơi quá đáng, bị đánh như vậy cũng không oan.

Những lời này của Lâm Vân có một phần là nói dối. Hắn không nói Tử Vân Điện
tiêu diệt hành tinh của mình, mà chỉ nói tiêu diệt một hành tinh. Mà quả thật
Tử Vân Điện đã diệt Kỷ Minh Tinh đó thôi. Nói như vậy khiến những người ở đây
tự suy đoán. Căn bản không cần giải thích.

Nếu nói giúp Kỷ Minh Tinh báo thù, Lâm Vân chưa từng nghĩ qua. Hôm nay diệt Tử
Vân Điện, coi như trả thù giúp bọn họ.

Cho dù Tử Vân Điện biết cũng không có cách nào giải thích. Bởi vì bọn họ xác
thực đã tiêu diệt một hành tinh. Lâm Vân không hề oan uổng bọn họ. Lâm Vân tin
rằng, nếu Tử Vân Điện tìm thấy Địa Cầu, thì Địa Cầu cũng có kết cục như vậy.
Lâm Vân nói dối nhưng không đổ oan cho Tử Vân Điện.

Còn việc tìm kiếm linh quáng, Lâm Vân cố ý nói như vậy. Lúc trước Tử Vân Điện
đi theo người Kỷ Minh không phải là muốn tìm bảo bối sao? Nói thành linh quáng
cũng chả sao.

Linh quáng cho dù trân quý, nhưng ở đâu cũng có, chưa đủ để người ta bỏ công
tìm kiếm. Một khi Lâm Vân nói là tìm bảo vật, thì nói không chừng những người
này lại động tâm tư tìm Địa Cầu.

Đợi cho tiếng nghị luận nhỏ bớt, Lâm Vân nhìn những đệ tử ngoại môn của Tử Vân
Điện:

– Ta thấy xấu hổ thay cho các ngươi khi làm đệ tử của Tử Vân Điện. Nếu các
ngươi còn có một ít lương tri, thì hãy nghĩ tới môn phái của các ngươi đã từng
giết hàng tỷ người. Các ngươi nên rời đi thôi. Nếu có người không phục thì cứ
lên đây.

Lâm Vân nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua đệ tử ngoại môn của Tử Vân Điện.
Phần lớn bọn họ đều do dự. Nhưng vẫn có hơn mười người tu sĩ hung hãn không
tin lời của Lâm Vân, phóng ra pháp bảo đánh về phía hắn

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.