Công Tử Điên Khùng – Chương 456: Hai tên tu sĩ – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 456: Hai tên tu sĩ

Cát Phi gật đầu:

– Tóm lại là phải cẩn thận, đừng quấy rầy hắn. Ngày mai các trưởng lão sẽ
tới. Hắn có cây trường thương không tồi lắm. Chứng tỏ tài sản của hắn rất
phong phú. Đến lúc đó thành chủ không phải lo thiếu thứ tốt.

Nghe Cát Phi hứa hẹn, Sa Du càng thêm nóng bỏng. Tài sản của một tu sĩ Hợp Thể
thì sao có thể toàn là đồ tầm thường được.

– Nơi này là biển Vô Nhai à?

Lâm Vân nhìn cái ao đầm rộng mênh mông. Hắn tưởng rằng biển Vô Nhai là một khu
vực biển rộng. Không ngờ lại là một cái ao đầm.

Khuôn mặt của Diệp Tiểu Điệp hơi lộ vẻ kinh hãi. Đoạn đường này cô ta đã liều
mạng chạy trốn vài ngày. Lâm Vân chỉ cần chưa tới nửa canh giờ là tới nơi. Mà
lúc phi hành, không thấy hắn cố sức gì cả. Chứng tỏ hắn chưa toàn lực. Lúc hắn
toàn lực thì tốc độ sẽ kinh khủng như thế nào?

Cô ta đang ngạc nhiên, nghe Lâm Vân hỏi, vội vàng trả lời:

– Đúng vậy, Lâm đại ca. Nơi này chính là biển Vô Nhai. Sư phụ chúng tôi vì
tránh né Tử Vân Điện, đi thật xa mới tới được đây. Nhưng không ngờ vẫn bị bọn
chúng phát hiện.

Diệp Tiểu Điệp nói xong, khuôn mặt đầy vẻ đau xót. Với tình cảnh lúc đó, chắc
mấy người đã lành ít dữ nhiều.

Lâm Vân thầm than. Khu vực biển Vô Nhai có mùi rất khó chịu. Nên có rất ít tu
sĩ tới đây tu luyện hay là tìm kiếm bảo vật. Điều này chứng tỏ sư phụ của Diệp
Tiểu Điệp đã rất bất đắc dĩ, không còn đường để đi. Mới dẫn đệ tử của mình tới
đây. Có lẽ bà ta muốn lợi dụng hoàn cảnh ác liệt ở chỗ này để trốn tránh bị
truy lùng.

Diệp Tiểu Điệp biết cũng có hạn, cho nên Lâm Vân không hỏi thêm. Hắn khống chế
pháp bảo phi thuyền kiểm tra mặt biển. Ở đây chỉ có một số tán tu đang tìm
kiếm những yêu thú cấp thấp. Càng đi xa, tu sĩ các thiếu. Đến sau cùng thì cơ
hồ không thấy một người tu sĩ nào.

Có vài con cá hổ cấp năm, cấp sáu nhảy lên muốn tấn công pháp bảo phi hành,
đều bị Lâm Vân một thương giải quyết. Thân thể của những con yêu thú cấp năm,
cấp sáu này đều là những tài liệu quý. Nhưng Lâm Vân chẳng có hứng thú thu
thập.

Lâm Vân không có hứng thú,, không có nghĩa là Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành
không khát vọng. Cho nên hắn cười nói:

– Hai người thích nhặt thì nhặt, cho đỡ lãng phí.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành lập tức nhảy vào trong ao
đầm nhặt xác yêu thú. Lâm Vân thì dừng ở không trung, cứ có con yêu thú nào
lao tới đều bị hắn giết chết. Thậm chí có vài con yêu thú cấp bảy, nhưng cũng
không ngăn cản được Phệ Hồn Thương của Lâm Vân.

Mấy người tìm khắp ao rộng, trời cũng đã sáng, nhưng vẫn không thấy tung tích
gì của sư phụ của Diệp Tiểu Điệp và mấy người. Mà yêu thú thì đã chết khá
nhiều rồi.

– Oanh..

Phệ Hồn Thương của Lâm Vân vừa giết thêm một con chim điêu màu vàng cấp bảy
điên phong. Hắc Kim Điêu là yêu thú phi hành, cực kỳ khó đối phó. Nhưng gặp
Lâm Vân, nó chỉ có số chết.

Thấy đôi sư tỷ đệ hưng phấn thu tài liệu, Lâm Vân nghĩ ở đây cũng không còn ý
nghĩa gì nữa. Đi xa hơn thì toàn là yêu thú cấp tám. Diệp Tiểu Điệp nói sư phụ
của cô ta chỉ có tu vị Hóa Thần điên phong. Chắc bọn họ không đi sâu vào đó
làm gì.

Đợi hai người thu thập xong tài liệu của yếu thú, liền mang hai người rời đi.
Hắn muốn diệt Tử Vân Điện trước rồi nói sau.

– Hắc Kim Điêu cấp bảy?

Một tiếng kinh hỉ truyền tới. Sau đó xuất hiện hai tu sĩ, một béo, một gầy.
Đều có tu vị Nguyên Anh.

Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành đang bề bộn thu thập yêu thú. Nghe vậy liền ngẩng
đầu lên. Bọn họ khó hiểu nhìn hai tu sĩ Nguyên Anh. Trong lòng tự nhủ, Hắc Kim
Điêu cấp bảy là thứ tốt, nhưng nó không thuộc các ngươi, các ngươi cao hứng
như vậy làm gì?

Hai tên tu sĩ Nguyên Anh vừa tới, liền cẩn thận đánh giá Diệp Tiểu Điệp và
Diệp Thành. Thấy hai người chỉ là Kết Đan sơ kỳ và Trúc Cơ sơ kỳ thì hơi ngạc
nhiên. Tu vị như vậy cũng tới đây bắt yêu thú à?

Tuy nhiên, con yêu thú cấp bảy kia khẳng định không phải do hai người này bắt
được. Lẽ nào đằng sau hai người còn có cường giả? Hai tên tu sĩ Nguyên Anh
phóng thần thức ra ngoài kiểm tra, nhưng vẫn không thấy tung tích của tu sĩ
nào cả. Lâm Vân vì ẩn thân thu hút yêu thú, cho nên hai người kia không nhìn
thấy.

Nếu xung quanh không có tu sĩ khác, lẽ nào Hắc Kim Điêu cấp bảy thực sự do hai
người này mèo mù vớ phải cá rán? Điều này sao có khả năng được? Hoặc là do Hắc
Kim Điêu bị trọng thương, nên hai người này nhặt được tiện nghi? Còn đang nghi
ngờ, cho nên hai tên chưa đi lên đoạt.

– Các ông muốn làm gì?

Diệp Tiểu Điệp thấy hai tu sĩ Nguyên Anh chỉ chăm chú nhìn Hắc Kim Điêu. Liền
biết hai người này có ý cướp đoạt.

– À, chuyện là như vậy. Chúng tôi đang đuổi bắt một con Hắc Kim Điêu, cuối
cùng khiến cho nó bị trọng thương. Chúng ta một đường đuổi theo, không biết có
phải là con Hắc Kim Điêu trong tay cô hay không?

Một tên bịa đặt nói, đồng thời không ngừng phóng thần thức kiểm tra phạm vi
100km xung quanh.

Diệp Tiểu Điệp đã tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Không ngờ vẫn có loại tu sĩ
không biết xấu hổ như vậy. Diệp Thành thì lộ vẻ cười nhạo, lấy một con cá hổ
cấp bảy từ túi trữ vật ra:

– Không biết con cá hổ này có phải cũng bị các ông đuổi tới không?

Lại là một yêu thú cấp bảy? Sự tham lam của hai tên tu sĩ Nguyên Anh rốt cuộc
đã chiến thắng lý trí. Bọn chúng nhìn nhau, lập tức muốn động thủ.

Hai con yêu thú cấp bảy có ý nghĩ như thế nào với tu sĩ Nguyên Anh, không nói
cũng biết. Cho dù hai tu sĩ cấp thấp này có chỗ dựa sau lưng, nhưng bọn họ
cướp đoạt rồi rời đi. Ai biết đấy là đâu.

Hai tu sĩ Nguyên Anh đoán chừng là do con cá hổ cấp bảy đánh nhau với con Hắc
Kim Điêu. Đôi bên đều trọng thương nên mới tiện nghi cho hai tên tu sĩ cấp
thấp.

– Động thủ.

Một người quát lên, đồng thời lao về phía Diệp Tiểu Điệp. Đối phó với tu sĩ
Kết Đan, bọn họ không cần phải phóng pháp bảo.

Tên tu sĩ kia đã lao tới Diệp Thành trước khi đồng bọn lên tiếng.

Nhưng ngay lập tức sắc mặt của hai tên liền thay đổi. Bọn họ rõ ràng bị giam
cầm trên không trung. Điều này chỉ có tu sĩ cấp cao mới làm được.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, gỡ bỏ thuật ẩn thân. Nhìn hai tên tu sĩ Nguyên Anh
sắc mặt đã trắng bệch.

– Lá gan của hai ngươi thật không nhỏ.

Hai tên này sợ tới mức hồn phi phách tán. Khí thế cường đại trên người Lâm Vân
khiến bọn chúng cơ hồ không thể thở được. Tu sĩ cấp Nguyên Anh là những cường
giả ở nhiều hành tinh. Nhưng ở Hạt Nguyên Tinh, bọn họ chỉ xếp phía cuối mà
thôi.

Trong lòng hai tên đã rất hối hận. Vì tham của mà mắc phải sai lầm cấp thấp
như vậy. Hai tu sĩ yếu kém dám tới đây. Nếu không phải do trưởng bối dẫn theo,
bọn họ dám tới sao? Hai người vì nhìn thấy yêu thú cấp bảy, nhất thời nổi lòng
tham, mà quên mất điều quan trọng đó.

– Tiền bối tha mạng. Chúng tôi mắt mù mới nên mạo phạm tới tiền bối. Mong
tiền bối tha cho một lần. Tôi nguyện ý giao toàn bộ tài sản của tôi cho tiền
bối.

Tu sĩ Nguyên Anh hơi béo liền vội vàng xin tha.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.