Công Tử Điên Khùng – Chương 447: Yêu thú Sa Kinh – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 447: Yêu thú Sa Kinh

Lâm Vân hơi nhăn lông mày:

– Chẳng lẽ người của Tử Vân Điện lại không thích xưng hô như vậy?

Tu sĩ này lắc đầu:

– Cũng không phải như vậy. Trên thức tế thì tu sĩ của Tử Vân Điện không quan
tâm người khác gọi như thế nào. Nhưng có một số tu sĩ thích vuốt mông ngựa,
cho nên nếu ai nói thẳng tên của Tử Vân Điện ra, mà không có chữ Tiên Cung,
thì sẽ bị họ đuổi giết. Về sau không có người nào của Tử Vân Điện ngăn cản,
nên thời gian dài, mọi người đều gọi như vậy.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Tử Vân Điện đúng là làm trò hề. Đang định hỏi
tiếp thì một tiếng rít gào truyền tới. Cả thương đội và tiêu sư nghe thấy
thanh âm này, sắc mặt liền trở nên khó coi. Thậm chí còn có người ngồi bệt
xuống mặt cát.

Tiếng thét gào này rất lớn, thậm chí có cảm giác như bị xé rách màng tai. Lâm
Vân thấy sắc mặt của đám thương nhân và tiêu sư đều trắng bệch. Chứng tỏ bọn
họ rất sự hãi tiếng kêu đó.

Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Đó là hơn mười con yêu thú kỳ lạ biết bay.
Tuy nhiên bọn chúng đang đuổi theo bốn tên tu sĩ.

Những con yếu thú này tuy có một sừng, nhưng toàn thân của chúng như được làm
từ cát vậy. Trên lưng chúng có những vết gai nhọn, chạy dọc theo lưng. Răng
nanh của chúng mọc xỉa ra bên ngoài, nhìn có vẻ sắc nhọn. Đây là yêu thú gì mà
xấu xí như vậy? Hơn nữa tu vị không hề kém. Con thấp nhấp cũng là cấp năm,
thậm chí có vài con có tu vị cấp sáu điên phong.

Theo như lý thuyết, thì yêu thú cấp sáu điên phong còn thấp hơn tu sĩ Nguyên
Anh một chút. Nhưng thực tế thì lực công kích của nó không hề thua kém chút
nào.

Mà trong này thoáng cái đã có hơn mười con. Lâm Vân nghĩ bụng, khó trách đám
người này sợ tới vỡ mật như vậy. Chỉ cần một con trong số đó cũng đủ tiêu diệt
toàn bộ bọn họ rồi.

Bốn tên tu sĩ bị đuổi giết, thì có ba nam một nữ. Trong đó có một người thiếu
niên. Mà cô gái thì mặc áo xanh, có tu vị Kết Đan sơ kỳ. Tuy nhiên quần áo của
cô ta đã cực kỳ rách rưới, còn dính đầy máu tươi. Mà có vẻ như không phải là
dấu vết do yêu thú cắn. Cô gái này không quan tâm làn da mình bị lộ ra ngoài,
chỉ tập trung chạy về phía trước.

Hai tên tu sĩ còn lại thì có tu vị cao hơn, là Kết Đan hậu kỳ. Nhưng bị đám
yêu thú đó truy kích, sắc mặt của hai người cũng tràn đầy hoảng sợ. Mấy lần
bọn họ muốn chia ra để chạy, nhưng đều bị yêu thú bức bách trở về.

Xem ra những con yêu thu này còn có chút trí lực. Rõ ràng biết gom con mồi lại
một chỗ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn chúng, có lẽ bọn chúng muốn dồn bốn tên
tu sĩ tới đám thương đội, rồi một hơi ăn hết.

Lâm Vân cũng không khỏi âm thầm ngạc nhiên với trí lực của bọn chúng.

Tên thiếu niên chỉ có tu vị Trúc Cơ sơ kỳ. Nếu không phải nhờ cô gái mặc áo
xanh bảo vệ, thì đã sớm bị yêu thú ăn thịt rồi.

Còn đang suy nghĩ xem đây là yêu thú gì thì ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh
lẽo, sát khí nổi lên. Đám yêu thú tựa như cảm nhận được sát khí từ Lâm Vân,
nhưng bọn chúng vẫn bay tới.

Lâm Vân xuất hiện sát khí bởi vì hắn đã nhìn thấy hình bông hoa màu tím thêu ở
áo của hai tên tu sĩ kia, giống với hình thêu trên tên tu sĩ Hóa Thần bị hắn
giết.

Là hai gã của Tử Vân Điện. Không biết cô gái và người thiếu niên kia cũng
thuộc Tử Vân Điện không? Nếu như bọn họ là đồng bọn thì Lâm Vân không chút do
dự tiêu diệt hết.

Mà áp lực tỏa ra từ đám yêu thú kia thật là lớn. Cách xa như vậy Lâm Vân cũng
có thể cảm giác được.

– Con đó là con gì vậy?

Lâm Vân thấy đám thương nhân và tiêu sư đều sợ đến run rẩy, đành phải chủ động
hỏi.

Tên tu sĩ vừa nói với Lâm Vân lúc nãy run giọng nói:

– Đó là…Con…Sa Kinh. Những chỗ nó đi qua, đều không có sinh vật nào sống
sót…Ngay cả ngọn có cũng không có…

Lâm Vân sững sờ, điều đó thì liên quan gì tới ngọn cỏ cơ chứ? Nhưng cẩn thận
nhìn lại, thì quả nhiên những nơi mà con Sa Kinh kia đi qua đều trở thành màu
đen. Không ngờ con Sa Kinh còn là một yêu thú có kịch độc. Với thực lực như
vậy, loại này có lẽ là vô địch trong sa mạc. Đối phó với yêu thú cấp sáu đã đủ
mệt rồi, nói gì kịch độc của nó nữa.

Nếu là con Sa Kinh này lên tới tầng bảy, đoán chừng tu sĩ Hóa Thần cũng không
phải là đối thủ. Vài phút sau, bốn tên tu sĩ đã chạy tới thương đội. Tuy nhiên
bọn họ đã gần như sức cùng lực kiệt. Lâm Vân đoán không sai, đám yêu thú Sa
Kinh này quả thực muốn dồn bốn người tới đây rồi giải quyết luôn một thể.

Hai mươi con Sa Kinh thấy đã đạt được mục đích, liền lao lên vây tất cả mọi
người lại.

Hai tên tu sĩ của Tử Vân Điện nhìn lướt qua thương đội. Khuôn mặt dù vẫn trắng
bệch, nhưng ánh mắt không ngừng chuyển. Không biết bọn chúng mưu tính cái gì.

Còn người thiếu niên và cô gái thì biết không chạy được nữa, liền dứt khoát
lấy pháp bảo, rồi nhìn chằm chằm vào hai tên tu sĩ Tử Vân Điện.

Lâm Vân hơi kỳ quái. Hai người này có vẻ như không quan tâm tới đám Sa Kinh,
mà chỉ nhằm vào hai tên Tử Vân Điện.

– Rống….

Đám Sa Kinh vây quanh đám người, nhưng không tấn công luôn, mà chỉ nhìn chằm
chằm và kêu gào. Lâm Vân vốn định tiêu diệt hết bọn chúng rồi sưu hồn hai tên
Tử Vân Điện. Tuy nhiên hắn thấy đám Sa Kinh không tấn công, thì tạm thời theo
dõi tình huống.

Đám yêu thú này có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó. Chẳng lẽ bọn chúng thông
minh đến mức đang phân chia thức ăn?

Lâm Vân lại phóng thần thức ra ngoài. Quả nhiên cách đó vài nghìn dặm, có một
sự ba động truyền tới. Nơi này là sa mạc, nên phát hiện ra có dị động không
khó lắm.

Đó là một con Sa Kinh màu đỏ. Những con Sa Kinh ở đây đều có màu đen, nhưng
con kia thì có màu đỏ. Xem ra con đó chính là đầu đàn. Mà đám này thì đang đợi
đại ca của bọn chúng đến.

Đám Sa Kinh không tấn công, nhưng mọi người không có vẻ thư giãn gì cả, mà chỉ
càng thêm lo sợ khẩn trương. Bọn họ không có thần thần siêu mạnh như Lâm Vân,
đương nhiên là không nhìn thấy con Sa Kinh màu đỏ. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của
bọn họ, Lâm Vân đoán chừng những người này cũng biết vì sao đám Sa Kinh chỉ
bao vây mà không tấn công.

– Sa…Sa Kinh…Vương…

Tu sĩ Luyện Khí Kỳ run rẩy.

Quả nhiên là Sa Kinh VƯơng. Lâm Vân hơi gật đầu.

Lâm Vân nghĩ bụng. Một con Sa Kinh cũng là chết. Một trăm con tới cũng là
chết. Vì sao đám người này lại càng thêm sợ hãi? Thật là kỳ quặc.

– Chuyện gì vậy?

Lâm Vân không đoán ra, đành phải hỏi tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Lá gan của người này
vấn đỡ hơn những người khác.

Tuy nhiên lần này tu sĩ Luyện Khí Kỳ lại không thể trả lời được Lâm Vân, chỉ
không ngừng run rẩy. Ngược lại có một người tiêu sư, lạnh lùng nói:

– Những con Sa Kinh bình thường chỉ ăn thịt người thôi. Nhưng một khi Sa Kinh
Vương tới đây, nó lại muốn uống máu. Người mà bị Sa Kinh Vương hút máu, nhất
thời sẽ không chết. Lúc đó đám Sa Kinh còn lại mới ăn thịt.

Nguyên lai là như vậy, khó trách bọn họ hoảng sợ hơn lúc đầu. Có thể tượng
tưởng, máu bị uống cạn lại không thể chết được. Còn phải đợi đám Sa Kinh ăn
thịt, đúng là một cực hình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.