Công Tử Điên Khùng – Chương 442: Suy nghĩ của Mông Văn – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 442: Suy nghĩ của Mông Văn

– Sư phụ, chắc chúng ta đã chạy thoát khỏi sự truy lùng của Liệt Dương Môn và
Âm Ma Tông rồi.

Bốn nữ tử và hai người nam tử trẻ tuổi chật vật chạy ra truyền tống trận.
Người lên tiếng là người quen của Lâm Vân, Mông Văn.

Mỹ phụ trung niên không vội trả lời Mông Văn mà thu truyền tống trận lại rồi
mới nói:

– Nơi đây là Hạt Nguyên Tinh. Nếu như không có truyền tống trận, thì Liệt
Dương Môn và Âm Ma Tông không thể tới được đây.

Nói xong, mỹ phụ nhẹ nhàng thở ra, nhưng thần sắc rất là cô đơn.

Mông Văn biết sư phụ đang tưởng niệm trượng phu. Chắc sư phụ cũng biết vị trí
của truyền tống trận bị bại lộ.

– Nếu không phải truyền tống trận tới Địa Cầu bị hỏng, thì con đã trở về đó
nói cho anh rể của con rồi. Chỉ cần anh rể của con tới đây, anh ấy khẳng định
có thể tiêu diệt hai tông môn kia.

Một cô gái trẻ oán hận nói.

– Vũ Đình, hiện tại không phải nói những lời này. Hơn nữa…

Mông Văn không nói hết câu. Nàng biết cho dù Lâm Vân có tới, thì cũng không
làm gì được mấy cao thủ Tu Chân.

Cho dù Lâm Vân có lợi hại, thì công pháp của hắn cũng chỉ là cổ võ gì đó. Sao
có thể so với thế giới Tu Chân được. Thậm chí có lẽ bây giờ tu vị của Lâm Vân
còn kém xa mình. Vũ Đình nói vậy chắc là vì con bé quá ỷ nại Lâm Vân mà thôi.

– Đúng vậy đó, Vũ Đình sư muội. Một người phàm,, cho dù luyện võ tới cực hạn,
cũng không thể so sánh được với người Tu Chân. Em đừng suy nghĩ nhiều. Hiện
tại chúng ta đang chạy nạn, nên nghe theo lời của sư phụ mới đúng.

Một người nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Mông Văn nói.

Nhìn người sư huynh có tướng mạo anh tuấn bất phàm kia, Hàn Vũ Đình hừ lạnh
một tiếng:

– Không ai có thể lợi hại hơn anh rể của tôi. Anh ấy là người giỏi nhất. Hoa
Thường sư huynh, cho dù anh trẻ như vậy đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng bản
lĩnh của anh rể tôi, anh không thể biết hết được đâu. Trong lòng tôi, anh ấy
vẫn là giỏi nhất.

Mông Văn thở dài, kéo tay Vũ Đình:

– Vũ Đình, hiện tại nói những lời này làm gì. Phải nghe lời đại sư huynh chứ.

Mỹ phụ trung niên giống như không nghe thấy ba người đệ tử khắc khẩu, mà chỉ
lặng lẽ nhìn truyền tống trận. Bà ta biết, đã không còn khả năng gặp lại
trượng phu nữa rồi.

Hàn Vũ Đình thấy Mông Văn nói giúp cho Hoa Thường, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng
qua hai người, rồi đi tới bên cạnh mỹ phụ trung niên:

– Sư phụ, chúng ta đi thôi.

Một câu nhắc nhở này của Vũ Đình khiến mỹ phụ trung niên tỉnh lại. Bà ta thở
dài một hơi, nói:

– Ừ, chúng ta đi thôi.

Thấy sư phụ vẫn rầu rĩ không vui, Vũ Đình bỗng nhiên nói:

– Sư phụ, người không phải lo lắng đâu. Chỉ cần tương lại trở lại Địa Cầu,
con sẽ nhờ anh rể của con giúp chúng ta tiêu diệt Âm Ma Tông và Liệt Dương
Môn. Anh ấy nhất định sẽ giúp Song Tử Tông báo thù.

Mỹ phụ trung niên cười khổ một tiếng, vuốt tóc của Vũ Đình với vẻ trìu mến,
nhẹ nhàng nói:

– Vũ Đình, ta biết con rất tin tưởng vào anh rể của con. Nhưng nơi này là thế
giới Tu Chân. Hiện tại con và Mông Văn đều có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ. Con chẳng
lẽ còn chưa biết chênh lệch giữa giới người phàm và giớ Tu Chân sao?

– Có lẽ tu luyện cổ võ tới cực hạn cũng có thể phi thăng. Nhưng điều này khó
mà xảy ra. Bởi vì tu luyện cổ võ chỉ có thể làm chậm quá trình lão hóa, chứ
không thể sống lâu. Tu Chân thì bất đồng, nó là nghịch thiên, mà cổ võ lại là
thuận thiên. Cho nên cho dù anh rể của con có lợi hại, cũng không thể so sánh
với cường giả của thế giới Tu Chân được…

Vũ Đình im lặng không nói. Nàng không đồng ý với ý kiến của sư phụ, nhưng
không dám phản bác.

Nam tử anh tuấn xen lời:

– Vũ Đình sư muội, em suy nghĩ những điều thừa đó làm gì? Việc quan trọng
nhất hiện tại, đó chính là tu luyện. Đợi tu vị cuả chúng ta tăng lên, chúng ta
sẽ có thực lực để báo thù.

Vũ Đình không dám cãi lời sư phụ, nhưng lại không lưu tình với vị Hoa Thường
sư huynh kia:

– Hoa sư huynh, tôi cũng muốn muốn báo thù cho sư môn, nhưng tôi sẽ không tự
mình đi làm việc đó. Mà tôi muốn nhờ anh rể. Anh đừng có liên lụy tới tôi đấy.

Bị hai ba lần Vũ Đình lôi người anh rể trong giới người phàm ra so sánh, trong
lòng Hoa Thường đã rất khó chịu. Nếu không phải vì có tình ý với vị sư muội
này, thì y đã trở mặt quát lớn rồi.

Mông Văn thấy Hoa Thường không vui, vội vàng nói:

– Vũ Đình, mặc dù Lâm đại ca rất lợi hại, nhưng đó chỉ là ở Địa Cầu mà thôi.
Có rất nhiều chuyện không như em nghĩ đâu. Em quá mù quáng tin tưởng vào Lâm
đại ca rồi.

– Văn sư tỷ, em biết Song Tử Tông của chúng tu luyện tới mức cuối cùng phải
cần nam nữ song tu. Cho nên em không phản đối việc chị có hảo cảm với Hoa sư
huynh. Nhưng em mong chị đừng hoài nghi bản lĩnh của anh rể em. Em không muốn
tranh luận với chị nữa, em chỉ muốn trở về sớm mà thôi.

Vũ Đình lạnh lùng nói, rồi quay phắt đi, không thèm nhìn Mông Văn.

Mông Văn thấy Vũ Đình chuyển từ chị Văn sang Văn sư tỷ, trong lòng cũng hơi
khổ sở. Tuy nhiên, đảo mắt nàng liền bình tĩnh lại. Từ lúc thiếu chút nữa bị
đoạt xá ở núi Cửu Hoa, về sau thì được sư phụ cứu, nàng liền biết con đường
mình đi không còn như lúc trước nữa.

Mặc dù có hảo cảm với Lâm Vân, thậm chí đã từng yêu hắn, nhưng lúc đó là ở Địa
Cầu. Mà hiện tại khẳng định rất khó trở lại. Cho dù có trở về, nói không chừng
đã là vài chục năm, cả trăm năm rồi. Mà lúc đó, Lâm Vân chưa chắc còn sống.
Cho dù có đáng tiếc, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi.

Nàng và Lâm Vân đã không còn là người của một thế giới. Dù lờ mờ biết công
pháp mà Lâm Vân tu luyện có một ít tu đạo trong đó, nhưng cũng chỉ là một ít
mà thôi. Ở một nơi thiếu thốn linh khí như Địa Cầu, tu luyện cao nhất cũng chỉ
tới Luyện Khí điên phong là cùng. Với tu vị đó có thể hoành hành Địa Cầu,
nhưng không thể gia tăng tuổi thọ.

Lâm Vân đã cứu nàng, giúp nàng báo thù, thậm chí nàng đã sẵn sàng lấy thân báo
đáp. Nhưng hắn chưa từng yêu nàng. Hết thảy chỉ là tình yêu đơn phương mà
thôi.

Trước khi gặp Hoa Thường, nàng đã suy nghĩ nhiều lần, con đường về sau nên như
thế nào. Ở Úy Tinh, vài năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Thậm chí sư phụ của
mình cũng đã hai trăm tuổi rồi. Mông Văn liền hiểu rằng mình và Lâm Vân khó mà
tiếp tục được nữa.

Cho dù tiếc nuối, nhưng Mông Văn không hối hận với lựa chọn của mình. Nếu quay
lại thời gian, nàng vẫn không chút do dự đi theo sư phụ tới Úy Tinh. Nàng yêu
muốn cuộc sống tu tiên như bây giờ.

Hoa Thường là đệ tử tinh anh của Song Tử Tông. Chưa tới năm mươi tuổi đã là
Nguyên Anh hậu kỳ. Thiên phú như vậy đúng là hiếm có ở Úy Tinh, khó có người
có thể so sánh. Có thể khẳng định, qua trăm năm sau, Hoa Thường đột phá Hóa
Thần thành tự Luyện Hư, không phải là không có khả năng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.