Lâm Vân lại nghĩ tới truyền tống trận đưa mấy người Vũ Tích tới cái cung điện
kia. Chỗ đó chắc chắn có trên Tinh Đồ. Cho nên không phải quá lo lắng. Hiện
tại là tập trung chữa trị cho Từ Vinh, sau đó dẫn theo Từ Vinh đi tìm đại lục
Thiên Hồng.
Tuy đã ba tháng rồi, vẫn không tìm được Sinh Hồn Hoa, nhưng Lâm Vân không quá
sốt ruột. Hàng ngày hắn và Vũ Tích đều nói chuyện điện thoại. Tình hình sức
khỏe của Từ Vinh vẫn rất tốt.
Vũ Tích nói rằng, nếu không có đan dược, Từ Vinh vẫn có thể chậm rãi nhớ lại
những chuyện trước kia. Ít nhất, hiện tại Từ Vinh đã khôi phục thần trí. Trước
kia cậu ta toàn làm việc theo bản năng, nhưng giờ thì có thể học tập những
điều mới rồi.
Lâm Vân nghe thấy vậy thì càng yên tâm. Chỉ là đã qua nhiều năm rồi, không
biết vợ của Từ Vinh có sao không? Cả Thanh Thanh nữa, nàng có lo lắng cho mình
không?
Hôm nay cũng như mọi hôm, Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra cẩn thận từng ngõ
ngách. Để tìm ra Sinh Hồn Hoa phải rất cẩn thận. Cho nên hắn đều tập trung
thần thức trong phạm vị hai trăm mét, để nhìn rõ hơn.
– Đoàng đoàng.
Bỗng nhiên có tiếng súng vang lên. Lâm Vân hơi ngạc niên, một khu vực ở sâu
trong núi như vậy, sao lại có tiếng súng được nhỉ? Lâm Vân liền mở rộng thần
thức ra ngoài, thì thấy có ba gã binh sĩ vừa chạy vừa nổ súng.
Trong đó có một người bị thương rất nặng, được đồng bạn vác lên lưng, không
biết sinh tử thế nào.
Một người thì cầm súng tự động, bảo vệ cho hai người kia. Khuôn mặt của bọn họ
đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Vân kiểm tra ở đằng sau của bọn họ, nhưng không nhìn thấy gì cả. Mà gã
binh sĩ kia vẫn không ngừng nổ súng vào không trung.
Chuyện gì vậy nhỉ? Thật là quái dị. Tên kia thừa đạn hay sao mà bắn loạn xạ
lên thế? Vả lại, những người này vào đây làm gì?
Những chuyện như vậy, bình thường Lâm Vân sẽ không quan tâm. Nhưng tên binh
lính kia không ngừng nổ súng, khiến hắn rất tức giận. Phải biết rằng, Sinh Hồn
Hoa sợ nhất là ồn ào. Nếu xung quanh đó có một cây, thì chả phải làm hỏng sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền đi lên ngăn cản người lính cầm súng kia.
– Cậu thừa đạn hay sao mà cứ bắn linh tinh vậy?
Lâm Vân trách móc hỏi.
– A, anh là ai? Là khách du lịch à? Mau chạy đi, chỗ này có tà vật.
Người binh lính bị Lâm Vân ngăn cản, hơi sững sờ, đảo mắt đã kêu Lâm Vân rời
khỏi đây.
Lâm Vân nhướn mày, nhìn vẻ mê man và sợ hãi của hai người, là biết bọn họ bị
thứ gì làm cho kinh hãi, tinh thần mới rơi vào trạng thái khẩn trương như vậy.
Lâm Vân liền khẽ vươn tay, có hai tia sáng chui vào óc của hai người. Hai
người lính kia chỉ cảm thấy đầu óc thoải mái, hai người rùng mình một cái, đã
bình tĩnh lại.
– Thiết Tử, cậu chạy trước đi, rồi gọi điện thoại cầu cứu. Điện thoại của tôi
đã bị mất rồi.
Người binh lính cầm súng vừa mới tỉnh táo, định lấy điện thoại ra gọi, nhưng
phát hiện điện thoại của mình đã mất.
– Điện thoại của mình cũng bị mất.
Người binh lính cõng theo đồng bạn buông đồng bạn xuống rồi nói.
– Ủa, sao anh lại ở chỗ này? Anh là khách du lịch à? Mau chạy đi, chỗ này
xuất hiện tà vật. Nhưng trước khi đi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được
không?
Binh lính kia rõ ràng lặp lại những lời đã hỏi Lâm Vân lúc này.
Lâm Vân mỉm cười nói:
– Vậy thì xin lỗi rồi, điện thoại của tôi không cho người khác mượn được. Tôi
sẽ không nói nguyên nhân trong đó. Huống hồ, cho dù hai người gọi điện thoại
cầu cứu thì sao chứ? Cũng phải mất vài tiếng thì trực thăng mới tới được nơi
này. Đến lúc đó, thì không phải đã muộn sao?
Hai người lính kia sững sờ. Không ngờ người thanh niên này lại keo kiệt như
vậy. Mượn điện thoại dùng một lát cũng không cho mượn.
– Tiểu tử, vậy thì tôi xin lỗi trước. Tôi không muốn đánh cậu đâu, nhưng vì
cần dùng điện thoại, tôi đành phải làm vậy.
Binh sĩ tên Thiết Tử kia nói xong, liền đánh về phía Lâm Vân.
– Thiết Tử, nhẹ tay thôi. Chỉ cần khống chế, mượn điện thoại của hắn là được.
Người binh sĩ kia thấy Thiết Tử đã lao tới, sợ bạn của mình làm người du khách
này bị thương, đành lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Vân mỉm cười, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thiết Tử còn chưa tới gần
hắn, đã đột nhiên ngã sang một bên. Giống như y cố tình ngã xuống đó vậy.
Không hề có một tác động nào.
– Cái gì thế?
Thiết Tử bò lên, nhìn thoáng qua Lâm Vân, lại vung chân đá về phía hắn.
Lâm Vân vẫn đứng im như vậy. Mắt thấy một cước kia sắp đá trúng hắn. Khóe
miệng của Thiết Tử hơi nhếch. Ai bảo không cho ta mượn điện thoại.
Bùn đất bay tán loạn, một tiếng A vang lên. Thiết Tử đau đớn ôm chân của mình.
Rõ ràng đã sắp đá trúng người kia, vậy mà lại vô duyên vô đá trúng vào một
tảng đá bên cạnh. Mà người kia vẫn đứng đó, không bị ảnh hưởng gì cả. Hai lần
đánh hụt, khiến Thiết Tử đã giận dữ. Y gầm lên một tiếng, muốn tấn công lần
thứ ba.
– Thiết Tử, dừng tay.
Người binh sĩ đứng bên cạnh tên là Thập Bàng này đã nhận ra Lâm Vân không phải
là người bình thường. Nếu như một lần, còn có thể nghĩ là Thiết Tử đen đủi.
Nhưng liên tục hai lần, hơn nữa đều những sai lầm khó có khả năng. Thì ai cũng
hiểu sai lầm của Thiết Tử có liên quan tới người này.
Trong vùng núi sâu như vậy mà vẫn dám đi dạo một mình, hiện tại nhớ tới mới
thấy quái dị. Thiết Tử thu chân, y cũng nhận ra là có vấn đề.
– Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ ở trong này. Tôi tên là Thập Bàng, đây là
hai người đồng đội của tôi Thiết Tử và Vương Quý. Bởi vì lúc thi hành nhiệm vụ
xảy ra vấn đề, có ba người đã bị nhốt ở trong khe núi. Cho nên chúng tôi phải
nhanh đi ra ngoài để xin viện trợ. Tôi không quan tâm anh là ai, tôi chỉ mượn
điện thoại của anh dùng một lát mà tôi.
Binh lính tên là Thập Phương nói.
Lâm Vân cười một tiếng:
– Cho dù tôi có cho các cậu mượn điện thoại, cũng không còn kịp rồi. Nếu như
nhất định phải cứu người, thì để tôi gọi điện thoại giúp. Chứ mượn điện thoại
thì không được.
Lâm Vân đương nhiên không muốn mấy người này mượn điện thoại. Bởi vì điện
thoại đó là của vợ hắn, Vũ Tích. Nó chỉ qua tay hắn và vợ, còn là công cụ do
đích thân hắn làm.
– À…
Thập Phương thật không ngờ mình đã nói như vậy rồi, người này vẫn không cho
mượn điện thoại. Nhưng y làm sao có thể nói số điện thoại của tổ chức cho
người này được. Tổ chức của bọn họ không giống như Long Ảnh, có thể mang đi
tuyên truyền khắp nơi.
Long Ảnh là bộ đội đặc công quốc tế. Được tuyên truyền ra ngoài để tạo cho
người dân một cảm giác an toàn. Long Ảnh càng lợi hại, danh tiếng của quốc gia
càng lớn.
Nhưng tổ chức đặc công của y không phải là tổ chức quốc tế, là tổ chức đặc
công chân chính của quốc gia. Mọi nhiệm vụ đều phải giữ bí mật. Chứ không thể
rêu rao như Long Ảnh được.
– Không được à? Không được thì thôi, đừng nói là tôi không giúp các cậu đấy.
Lâm Vân nói xong, thử phóng thần thức ra ngoài. Hắn muốn nhìn xem đám người
này gặp khó khăn gì.