Thanh âm đột ngột này vừa xuất hiện, rõ ràng đã cắt đứt không khí căm phẫn của
con cháu Thủy gia. Trong một thời gian ngắn ngủi, một áp lực đè nén xuất hiện.
Tuy nhiên đã có người phát hiện ra kẻ nói chuyện. Không biết kẻ đó đã đứng ở
trong từ đường bao lâu rồi, mả không có ai để ý.
Hai mắt của Thủy Sâm Giang co rút lại. Y vừa nhìn là biết người này không dễ
trêu chọc. Chỉ là nhìn hắn có chút quen quen. Đã có ba tên cao thủ Tiên Thiên
và ba tên cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong bao vây người kia lại.
– Ngươi là ai? Vì sao muốn gây sư với Thủy gia của chúng ta? Ngươi có biết
ngươi đã làm gì hay không? Ngươi chết không đáng tiếc, nhưng người nhà của
ngươi sẽ chịu vạ lây. Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi trả lại vị Dược Sư kia,
thì một mình ngươi phụ trách là được. Người nhà của ngươi, chúng ta sẽ bỏ qua.
Mặc dù biết người này lợi hại, nhưng Thủy Sâm Giang, với tu vi Tiên Thiên tầng
bốn, không để hắn vào trong mắt.
– Ta là ai? Với bản lĩnh của THủy gia các ngươi còn chưa xứng để biết ta là
ai. Hôm nay ta tới đây là muốn tính sổ với các ngươi. Huynh đệ của ta bị các
ngươi bắt vài năm, rồi bị bóc lột sức lao động. Hiện tại sinh cơ của cậu ấy đã
gần cạn. Thủy gia các ngươi nói xem, ta sẽ báo đáp các ngươi như thế nào?
Thanh âm càng thêm lạnh lùng.
– Ngươi chính là Lâm Vân, ta đã nhìn thấy ảnh chụp của ngươi.
Thủy Sâm Hà chợt nhận ra người này. Một cảm giác lạnh buốt dâng lên từ đáy
lòng, khiến y không nhịn được rùng mình một cái.
Điều y không muốn nhất đã xảy ra. Không ngờ vị Dược Sư kia lại là huynh dệ của
hắn.
– Ngươi chính là Lâm Vân? Ha ha, thật là buồn cười. Lâm Vân thì thế nào?
Người khác sợ ngươi, nhưng Thủy gia của chúng ta không sợ ngươi. Ngươi cùng
lắm chỉ là một cao thủ Tiên Thiên mà thôi. Ngươi có biết Thủy gia có bao nhiêu
cao thủ Tiên Thiên hay không? Vây quanh ngươi đã có ba người rồi. Còn hai cao
thủ Tiên Thiên tầng bốn ở ngoài nữa chứ.
– Ta đề nghị ngươi vẫn là nghe theo bác của ta, trả lại người Dược Sư kia.
Cho dù người đó là huynh đệ của người, Thủy gia ta muốn là được. Chúng ta
không giảng đạo lý đó, ngươi làm gì được? Bác cả, để cho cháu xử lý tên tiểu
tử này. Sau đó bắt cả nhà hắn, xử lý từng người một trước mặt hắn, xem hắn làm
gì được.
Nói chuyện là một người nam tử tuổi hơn ba mươi.
Người này tên là Thủy Cường, là một trong ba cao thủ Tiên Thiên bao vây Lâm
Vân. Tu vị của y đã Tiên Thiên tầng ba.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, chỉ nhìn thấy hắn vung tay lên một cái. Thủy Cương
bỗng nhiên bị bay lên. Một cao thủ Tiên Thiên tầng ba vô duyên vô cớ bị treo
lên, thậm chí còn bất động trên đó, tình cảnh cực kỳ quỷ dị. Thần sắc của Thủy
Cường đã đầy vẻ kinh hoàng. Y không biết vì sao mình lại bị như vậy, cũng
không thể nhúc nhích được.
– Không giảng đạo lý à, thói quen tốt đấy. Vậy thì ta cũng không giảng đạo
lý. Muốn giết cả nhà ta? Đoán chừng ngươi không cơ hội này.
Lâm Vân mỉm cười nói.
Một ngọn Tử Hỏa xuất hiện ở lòng bàn chân của Thủy Cường, rồi chậm rãi đốt
lên. Tốc độ rất là chậm. Thủy Cường thì như một pho tượng vậy, Tử Hỏa dần ăn
mòn cơ thể của y, từ chân rồi tới tay.
Thủy Cường chỉ có thể há hốc mồm, không thể kêu lên được. Trong mắt y chỉ còn
sự sợ hãi cực độ. Trơ mắt nhìn cơ thể của mình bị đốt thành hư vô. Một chiêu
một thức còn chưa ra được, thống khổ cũng không thể nói thành lời.
Một trận gió thổi qua. Thủy Cường liền biến mất vô tung vô ảnh. Cả quá trình
mọi người ở đây đều nhìn rõ.
Một cao thủ Tiên Thiên tầng ba rõ ràng không có năng lực đề kháng nào, liền bị
chết ngay lập tức như vậy.
Trong từ đường, chỉ vang lên tiếng hít thở khó khăn.
– Ta liều mạng với ngươi.
Một lúc lâu sau, Thủy Sâm Hồ mới phản ứng. Con trai của y rõ ràng bị thiêu rụi
ở trước mắt y.
Thấy Thủy Sâm Hồ giận dữ lao về phía mình, Lâm Vân chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn
không còn hứng thú để chơi trò đe dọa nữa. Hai tay vung lên, Thủy Sâm Hồ cùng
hai tên cao thủ Tiên Thiên, ba tên cao thủ Hậu Thiên viên mãn bao quanh hắn,
trong nháy mắt đều biến thành tro bụi, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
Trong phòng chỉ còn lại một ít tro bụi bị gió thổi.
Tất cả mọi người trong từ đường Thủy gia đều ngây dại. Cái gì gọi là chênh
lệch? Đây mới gọi là chênh lệch. Cao thủ Tiên Thiên? Trước mặt tên Sát Thần
này cao thủ Tiên Thiên còn không bằng một con kiến.
Buồn cười Thủy gia của bọn họ còn tưởng rằng có năm cao thủ Tiên Thiên, là có
thể hoành hành khắp thiên hạ. Đảo mắt đã biến mất bốn cao thủ Tiên Thiên, thậm
chí ngay cả góc áo của người ta cũng không chạm tới. Nói chính xác, người kia
chỉ cần thổi nhẹ một hơi, các cao thủ Thủy gia đều tan thành mây khói.
Không có đổ máu, nhưng còn khủng bố hơn đổ máu gấp bao nhiêu lần. Thủy Sâm
Giang chỉ muốn khóc lớn một trận, tại sao Thủy gia lại đắc tội với tên Sát
Thần như vậy chứ?
– Tiền bối, tôi biết Thủy gia của chúng tôi kém tiền bối quá xa. Nhưng không
thể chết không nhắm mắt. Tôi biết ngài sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào
của Thủy gia. Tôi chỉ muốn biết, tên Dược Sư kia có thực sự là huynh đệ của
tiền bối hay không? Hay là tiền bối chỉ lấy cớ?
Thủy Sâm Giang chợt già đi rất nhiều.
Nếu kém đối thủ một ít, y có thể liều mạng. Nhưng chênh lệch lớn như vậy, liều
mạng thì cũng có giải quyết được gì đâu.
Tên Lâm Vân kia chắc đã không còn quanh quẩn trong Tiên Thiên và Hậu Thiên
rồi. Một người luyện võ có thể tiện tay phóng ra lửa, thậm chí đi tới đi lui
mà không ai biết sao? Có lẽ hắn đã thuộc về cảnh giới thần tiên rồi.
Bỗng nhiên Thủy Sâm Giang cảm thấy y không thích hợp với vị trí gia chủ. Để
cho Lão Nhị Thủy Sâm Hà làm thì thích hợp hơn. Bởi vì y không có cái nhìn xa
như lão Nhị. Lão Nhị đã sớm nhắc nhở y, không nên quá cao điều, đắc tôi với
Lâm gia. Vì mình bỏ ngoài tai mà mới dẫn tới kết quả như vậy. Thủy gia cuối
cùng là bị diệt trong tay người kia.
– Ta cần gì phải kiếm cớ để tiêu diệt Thủy gia các ngươi? Cho dù Thủy gia cuẩ
các ngươi thu hết thảo dược trên Địa Cầu, cũng không liên quan gì tới ta.
Nhưng Từ Vinh là huynh đệ của ta. Cậu ấy có bệnh mà các người rõ ràng còn bắt
buộc cậu ấy vất vả làm việc. May là ta đến, nếu chứ Từ Vinh quay về đây báo
thù, cậu ấy sẽ diệt cả Thủy gia, không để sót một con kiến.
– Mà Thủy gia của các ngươi cũng không phải là thức tốt gì. Ta chỉ nghe nói
tới tiếng xấu của các ngươi, chứ chưa từng nghe thấy ai khen ngợi. Phỏng chừng
ở Hồng Kong đã làm nhiều việc khiến nhiều người công phẫn. Tuy nhiên, ta không
hứng thú với những việc đó, ta tới đây chỉ vì báo thú cho huynh đệ.
Lâm Vân lạnh lùng nói, rồi chậm rãi giơ tay lên.
Thủy Sâm Giang nghe Lâm Vân nói vậy, nhìn lướt qua con cháu Thủy gia ở dưới
một lát, rồi nhắm mặt lại