Công Tử Điên Khùng – Chương 398: Chuyện cũ nhớ lại – Botruyen

Công Tử Điên Khùng - Chương 398: Chuyện cũ nhớ lại

Lúc Lão Yêu rời đi rất là cao hứng. Một việc nhỏ như vậy chẳng là gì đối với
Lâm Vân. Chỉ cần châm cứu giúp y vài cái, lại đưa hai viên đan dược, là vấn đề
liền được giải quyết.

Tuy nhiên Lão Yêu lại mang tới một tin tức khiến Lâm Vân có chút kinh ngạc khó
hiểu. Lục Dược phát hiện ở Hồng Kong có một dược sư tuổi chừng hơn ba mươi.
Dược sư này có một bản lĩnh, là có thể chiết xuất toàn bộ tinh dầu bên trong
thảo dược để làm thuốc.

Nhưng hơi kỳ quái, đó là đầu óc của dược sư kia không được bình thường. Thậm
chí có chút điên điên khùng khùng. Luôn miệng nói những lời khó hiểu. Hàng
ngày chỉ biết hành động như cái máy, chủ nhân bảo gì thì làm cái đấy.

Dược sư kia được một người trông coi cửa hàng thuốc Đông y phát hiện ra cách
đây bảy năm trước, ở một xó xỉnh nào đó. Bởi vì lúc đó không có đồ vật gì để
ăn, chỉ có một túi thảo dược, người bán hàng kia thấy y đói quá, chỉ đành phải
đưa mấy cây thuốc cho y ăn tạm.

Nhưng cây thảo dược vừa vào tay của người kia, người kia đã rất nhanh lấy vài
giọt tinh dầu bên trong thảo dược để uống. Điều này khiến cho người bán hàng
rất ngạc nhiên. Lại lấy thêm vài cây thảo dược cho y, kết quả đều bị y tinh
luyện ra tinh dầu.

Người bán hàng như nhặt được bảo bối vậy, liền dẫn theo người kia tới cửa hàng
thuốc của mình. Rồi chuyên môn cho y giúp mình chết xuất tinh dầu.

Tinh dầu của thảo dược là thứ bổ dưỡng nhất dành cho người tu luyện. Còn dành
cho những người muốn đột phá tu vị. Bình thường, một võ giả muốn lấy một giọt
tinh dầu trong thảo dược, cần phải có hơn một trăm cân thảo dược. Thậm chí còn
chưa chắc tinh khiết. Cho nên nhờ có dược sư kia, mà chỉ trong vòng mấy tháng,
người bán thuốc đã có một gia sản khổng lồ. Chẳng những các thế gia cổ võ, một
số những người tu luyện công pháp cũng tới tìm y mua tinh dầu.

Nhưng tục ngữ có câu “Giấy không bọc được lửa”, người bán thuốc kia đã bị ám
sát, rồi vứt ở đầu đường. Còn dược sư kia cũng bị mất tích. Tin tức về dược sư
kia chỉ mới phát hiện gần đây.

Thì ra dược sư đó đã bị thế gia lớn nhất của Hồng Kong là Thủy gia bắt đi. Mấy
tháng trước, Thủy gia có một người tu luyện cổ võ đạt tới cảnh giới Tiên
Thiên, thì tin tức này mới truyền ra ngoài. Mặc dù có rất nhiều thế gia cổ võ
cũng ghen ghét Thủy gia, nhưng không có ai dám động vào bọn họ.

Hiện tại, ở Hồng Kong, thậm chí là ở nước Anh, Thủy gia đều phát triển rất
nhanh. Nhờ có tên dược sư, mà thực lực của Thủy gia lên tới một độ cao mới.
Nói là đệ nhất thế gia, cũng không phải nói ngoa. Nghe nói, cao thủ Tiên Thiên
ở Thủy gia không chỉ có một, hai người, thậm chí có nhiều hơn. Nhưng bởi vì
không có ai dám đắc tội với Thủy gia, cho nên không ai biết Thủy gia có cụ thể
bao nhiêu cao thủ cấp Tiên Thiên.

Trong cả thế giới cổ võ, cao thủ Tiên Thiên chỉ có không quá ba người mà thôi.
Điều này đủ biết thực lực của Thủy gia mạnh mẽ đến nhường nào.

Nhưng người dược sư kia vẫn điên điên khùng khùng như cũ, toàn nói những lời
mà người khác khó hiểu. Sở dĩ Lục Dược nói chuyện này cho Lâm Vân biết, bởi vì
ngày mai Thủy gia sẽ tổ chức một cuộc đấu giá tinh dầu thảo dược ở Hồng Kong.

Lục Dược nghĩ Lâm Vân là người của Lâm gia, nên có hứng thú với việc tu luyện
cổ võ. Nói không chừng, nhờ một ít tinh dầu đó, Lâm Vân lại có thể đột phá.

Đối với việc tu luyện, Lục Dược dốt đặc cán mai. Nhưng y cũng biết, thứ tinh
dầu kia khẳng định có tác dụng với Lâm Vân.

Sau khi Lục Dược rời đi, Lâm Vân vẫn ngồi ở đó trầm tư. Có thể lấy được tinh
dầu của thảo dược, thì không phải người bình thường. Ít nhất, tu vị phải tới
Luyện Khí Kỳ điên phong. Thậm chí là Trúc Cơ.Điều này còn chưa phải là mấu
chốt, quan trọng là người đó phải rất quen thuộc với đặc tính của thảo dược.
Ngay cả ở đại lục Thiên Hồng, những dược sư như vậy, cũng không có nhiều lắm.
Vũ Quốc mà Lâm Vân ở, chỉ có năm người mà thôi. Cả đại lục Thiên Hồng, có
không quá một ngàn người. Mà những người chiết xuất được mọi loại thảo dược,
có không quá một trăm. Cho nên Lâm Vân không tin ở Địa Cầu có một nhân vật như
vậy.

Thân phận thật của dược sư kia, có lẽ Lục Dược không biết. Lâm Vân là một nhà
học giả nghiên cứu dược vật ở đại lục Thiên Hồng. Đương nhiên cũng là một
trong năm người dược sư của Vũ Quốc. Trong đó có hai người, một người là Từ
Vinh, bạn thân của hắn. Một người là Tào Quân, đối thủ của hắn. Hai vị còn lại
là tiền bối cao nhân, bình thường rất ít đi ra ngoài. Lâm Vân chưa từng thấy
qua hai người đó, chỉ nghe thấy danh tiếng mà thôi.

Sỡ dì Tào Quân có mâu thuẫn với Lâm Vân, là vì Thanh Thanh. Ở đại lục Thiên
Hồng, không có nhiều dược sư có thể chiết xuất ra tinh dầu của thảo dược. Mà
người tu luyện thì lại có rất nhiều. Nên nhu cầu về tinh dầu không bao giờ
thiếu.

Lâm Vân xuất thân trong một gia tộc Tu Chân nhỏ. Lúc gia tộc đưa hắn vào học ở
học viện y học Hồng Điền, Tào Quân, Từ Vinh và Thanh Thanh đã là bạn học rồi.
Về sau tốt nghiệp, bởi vì Thanh Thanh là con gái, nên nàng không tiếp tục học
lên cao.

Mà Tào Quân, Từ Vinh và Lâm Vân thì ở lại, vừa tu luyện, vừa học tập. Cuối
cùng ba người đã trở thành dược sư của Vũ Quốc. Đang lúc Vũ Quốc chuẩn bị phân
phối ba vị dược sư mới vào nghề này đi khắp nơi, thì Dị tộc tấn công.

Thanh Thanh có dung mạo rất xinh đẹp, nên trở thành mục tiêu theo đuổi của
nhiều nam sinh. Tào Quân đương nhiên cũng không ngoại lệ. Từ Vinh thì đã lập
ra đình, hai vợ chồng cậu ta sống rất hạnh phúc, nên không có ý gì với Thanh
Thanh cả.

Lâm Vân cũng như những người khác, vừa nhìn thấy Thanh Thanh, đã thích nàng
rồi. Chỉ là Thanh Thanh là một người ngoài mềm trong cứng, nên không hề quan
tâm tới sự theo đuổi của các nam sinh.

Nhưng trong một lần hái thuốc, Thanh Thanh vì thử thuốc mà trúng độc. Mà lúc
đó thầy giáo lại không ở đấy. Đang lúc mọi người thúc thủ vô sách, Lâm Vân vì
cơ duyên xảo hợp, tìm được một cây Hồng Liên. Cây Hồng Liên là một loại thảo
dược rất trân quý, nhưng Lâm Vân không chút do dự lấy nó ra để trị độc cho
Thanh Thanh.

Điều này khiến cho mọi người vừa hâm mộ, vừa ghen ghét. Còn Lâm Vân thì ghi
điểm trong lòng của Thanh Thanh.

Về sau hai người thành một đôi tình lữ nổi tiếng của trường. Bỗng nhiên, Lâm
Vân nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người năm đó.

– May mà anh có một cây Hồng Liên, nếu không thì không biết hậu quả sẽ như
thế nào.

– Hừ, nếu không phải em cho anh cơ hội, thì anh biết dùng Hồng Liên ở chỗ
nào?

Lúc đó Thanh Thanh đã trả lời như vậy. Lâm Vân thì chỉ cười cho qua chuyện.
Hắn tưởng là Thanh Thanh nói đùa. Về sau Lâm Vân nhờ gia tộc đi tới Thanh gia
để cầu hôn, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Tuy nhiên, hôm nay nhớ lại, Lâm Vân cảm thấy câu trả lời của Thanh Thanh rất
kỳ quái. Thanh Thanh đã nói, nhờ nàng cho hắn cơ hội. Lẽ nào Thanh Thanh đã
biết mình có một cây Hồng Liên sao? Nên nàng ấy mới cố ý trúng độc để mình
cứu? Cuối cùng hai người dựa vào môi duyên phận đó mà tới gần với nhau? Phỏng
đoán này có chút xa rời thực tế, nhưng nếu là con gái, thì không phải không có
khả năng. Lâm Vân nghĩ tới đây, không khỏi hồi tưởng tình cảnh lúc đó. Lúc đó
Thanh Thanh đi trước mình, vì sao nàng lại không nhìn thấy cây Hồng Liên? Bởi
vì cây Hồng Liên xuất hiện ở một chỗ rất dễ nhìn thấy.

Rất dễ nhìn thấy? Chẳng lẽ Thanh Thanh cố ý trồng ở đó? Lâm Vân bị suy nghĩ
này làm cho hoảng sợ. Điều này sao có thể? Tuy hiện tại Hồng Liên không có
nhiều giá trị với hắn, nhưng với cảnh giới của hắn lúc đó, Hồng Liên cực kỳ
quý báu.

Lâm Vân lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa. Năm đó ở Vũ Quốc, Tào Quân, Từ
Vinh, Lâm Vân, và một người nữa là Phùng Hải thuộc một nhóm. Bởi vì Lâm Vân
theo đuổi Thanh Thanh, cho nên hắn và Tào Quân có xích mích. Nhưng hắn và Từ
Vinh là một đôi bạn tốt. Hai người đã cùng nhau chiến đấu không biết bao nhiêu
lần. Thậm chí, lúc thi chứng chỉ Dược Sư, hai người còn đi thi cùng một ngày.

Phùng Hải thì thuộc phái trung gian. Y cũng biết mâu thuẫn giữa Tào Quân và
Lâm Vân. Tuy nhiên, nói tổng thể thì Phùng Hải vẫn thiên hướng Tào Quân hơn.

Lâm Vân vẫn nhớ tới lần chiến đấu cuối cùng đó. Lúc ấy, Minh Quốc, một quốc
gia gần với Vũ Quốc đột nhiên tấn công. Nhóm của Lâm Vân, do Lâm Vân làm tổ
trưởng, đã đi tới biên giới giúp binh lính chống trả.

Ở thời điểm đó, tu vị của Lâm Vân là Ngũ Tinh mới luyện thành. Nên các tu sĩ
của Minh Quốc căn bản không phải là đối thủ của hắn. Đảo mắt hắn đã giết được
ba người. Nhưng sau khi giết ba người kia, Lâm Vân bỗng nhiên cảm thấy tinh
lực bên trong cơ thể của mình chạy loạn xạ cả lên. Trong lúc kinh ngạc khó
hiểu, thì bị Tào Quân đẩy một cái.

Hắn còn nhớ tới những lời Tào Quân nói lúc đó khi đẩy mình:

– Bên này giao cho bọn tôi, cậu đi nghỉ ngơi đi.

Tào Quân nói xong, liền chạy về hướng của Từ Vinh, cùng Từ Vinh ngăn cản địch
nhân.

Lúc ấy Lâm Vân không nghi ngờ gì cả. Cho dù hắn và Tào Quân có mâu thuẫn,
nhưng Tào Quân làm người rất công chính. Hiện tại nhớ lại, có vẻ như mọi
chuyện không đơn giản như vậy.

Ngũ Tinh bên trong cơ thể hắn phát sinh biến hóa. Khiến hắn không thể vận
chuyển được chút tinh lực nào. Hơn nữa, tinh lực lại có dấu hiệu bạo phát. Lúc
đó hắn bị Tào Quân đẩy đúng hướng đi của hai tên tu sĩ Minh Quốc đang chạy
tới. Thậm chí còn có một con ma thú đẳng cấp cao không biết của ai cũng lao về
phía hắn. Bởi vì không thể sử dụng tinh lực, nên Lâm Vân làm sao có thể sống
sót. Ngũ Tinh liền nổ tung. Mà Lâm Vân thì cứ như vậy bị đưa tới Địa Cầu. Lâm
Vân nhớ lúc ấy, chỗ mà hắn phát nổ cách Tào Quân, Phùng Hải và Từ Vinh khá xa.
Không biết ba người đó có bị ảnh hưởng gì không. Nhưng những tên Minh Quốc
xung quanh đó đều bị nổ thành mảnh vụn.

– Anh, Lão Yêu đã đi rồi, anh còn suy nghĩ gì mà ngẩn người như vậy?

Lâm Hinh cùng Vũ Tích và Nhược Sương đi xuống, thì thấy Lâm Vân ngồi đó sững
sờ. Lâm Hinh liền cắt đứt sự hồi tưởng của hắn.

– Anh không sao chứ?

Vũ Tích và Nhược Sương cũng phát hiện sự dị thường của Lâm Vân. Đều lo lắng
nhìn hắn.

– Anh không sao, các em không phải lo lắng đâu. Tối nay anh sẽ dẫn mọi người
đi ra ngoài ăn một bữa.

Lâm Vân phục hồi tỉnh thần, mỉm cười nhìn mấy người. Sự quan tâm của các nàng,
đã giúp hắn bình tĩnh lại.

– Đúng rồi, mấy hôm trước Cận Thi Kỳ và chị của cậu ấy đã tới đây tìm anh.
Hai người đó muốn biết, người đã giúp bọn họ có phải là anh hay không. Hai
người còn gửi lời cảm ơn tới anh.

Lâm Hinh lanh mồm lanh miệng nói.

– À, lúc đó em trả lời thế nào?

Lâm Vân hơi sửng sốt. Nếu không phải Lâm Hinh nhắc nhở, thì hắn đã quên chuyện
đó rồi.

– Em vừa nghe Cận Thi Kỳ và chị của cậu ấy kể lại, là biết việc đó nhất định
là do anh làm, đúng không? Em cũng thừa nhận hộ anh rồi. Anh muốn làm anh hùng
thầm lặng, nhưng em cứ thích làm trái ý đó. Hắc hắc. Sau đó em mời hai người ở
lại ăn cơm, rồi đề nghị hai người tới tập đoàn Vân Môn làm việc.

Lâm Hinh nói xong, dương dương đắc ý nhìn Lâm Vân.

Trong đầu Lâm Vân còn đang suy nghĩ tới tên Dược Sư ở Hồng Kong kia. Không cần
chai lọ và công cụ đã có thể chiết xuất tinh dầu từ thảo dược, Lâm Vân không
tin với trình độ của người Trái Đất, có thể làm được.

Không chỉ nói không cần công cụ, cho dù có sử dụng thiết bị hiện đại đi chăng
nữa, cũng khó mà làm được. Vài chục cân thảo dược may ra còn lấy được một giọt
tinh dầu tinh khiết.

– Anh, có rất nhiều thảo dược được chuyển đến, em đều để ở trong kho hàng của
công ty dược phẩm Vân Môn. Lúc nào anh cần thì tới đó mà lấy.

Lâm Hinh thấy anh trai hình như có tâm sự, liền chuyển chủ đề để anh ấy đỡ
phải nhớ lại.

– Ừ, anh biết rồi, cứ để tạm ở đó cũng được. Gọi Tĩnh Như xuống đi, chúng ta
đi ra ngoài ăn một bữa. Ngày mai anh còn muốn tới Hồng Kong.

Lâm Vân nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn nên tới Hồng Kong một chuyến, nhìn
xem Dược Sư kia là ai.

Thấy Lâm Vân vừa trở về, ngày mai lại muốn đi, Tĩnh Như và Nhược Sương hơi
trầm mặc. Lâm Vân đành phải nói, lần này hắn sẽ trở về nhanh thôi.

Mấy người nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Những lần trước, lần nào Lâm Vân chả
nói là về nhanh, nhưng có lần nào là như lời hắn nói đâu.

Cơm nước xong, Tĩnh Như, Nhược Sương và Lâm Hinh đều đi tu luyện. Vũ Tích thì
không, nàng muốn nghe Lâm Vân kể về những chuyện ở đại lục Thiên Hồng.

– Ma thú? Anh nói có động vật còn lớn hơn cả năm con trâu phải không?

Vũ Tích bỗng hỏi chen vào.

– Ừ, thì sao?

Bình thường Vũ Tích đều lẳng lặng nghe, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy xen
ngang như vậy.

– Lúc chúng ta còn ở thôn Vi Đông, em có nghe các thôn dân ở đấy nói. Mấy năm
trước, có người phát hiện ra một thi thể động vật rất lớn ở phía sau một vách
núi. Nghe nói kích cỡ của thi thể đó bằng cả năm sáu con trâu. Lúc ấy mọi
người đều không tin, tưởng rằng là ai đó tung tin đồn nhảm. Không ngờ đúng là
có dã thú lớn như vậy. Đó có phải là ma thú mà anh nói không?

Vũ Tích nói xong, nghi hoặc nhìn Lâm Vân.

Sắc mặt của Lâm Vân trở nên thận trọng:

– Bọn họ còn đồn gì nữa không?

Vũ Tích thấy Lâm Vân thận trọng như vậy, vội vàng nói tiếp:

– Nghe nói con vật đó có ba cái sừng. Nhưng về sau thì không thấy thi thể đó
nữa.

Lâm Vân đột nhiên đứng dậy. Lúc ấy Tào Quân đẩy hắn, có một con trâu ba sừng
lao về phía hắn. Lẽ nào con trâu đó cũng bị đưa tới Địa Cầu? Thời gian cách
đây bảy tám năm, vừa vặn với thời gian hắn tới. Nói như vậy, tên Dược Sư liệu
có phải cũng cùng hắn tới nơi này hay không?

Tên Dược Sư đó không thể là Tào Quân và Từ Vinh. Bởi vì lúc hắn phát nổ, hắn
nhìn thấy hai người đó đang ở cùng Phùng Hải, cách một đoạn khá xa. Không lẽ
là hai tên chiến sĩ Minh Quốc vây công hắn? Hai người đó cũng là Dược Sư sao?

Nếu quả thực người đó cũng như mình bị đưa tới Địa Cầu. Như vậy chỉ có mình là
linh hồn đầu nhập vào người khác. Còn một người và một thú thì bị đưa tới cả
thân thể. Lâm Vân khẳng định, nếu tên Dược Sư kia cùng với hắn xuyên việt tới,
thì y không phải là sống lại.

Bởi vì nếu là sống lại, thì y phải có một quá trình tu luyện. Không có khả
năng, vừa tới đã có thể chiết xuất ra được tinh dầu. Huống hồ người này còn
điên điên khùng khùng.

Vô luận như thế nào, Lâm Vân cũng phải tới thôn Vi Đông và Hồng Kong để kiểm
tra xem.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.